Chương 27: Danh Sách Điều Ước Cuối Cùng (8)

Chuyện này lúc Chu Khiêm chưa nói lời nào, Hà Tiểu Vĩ vẫn chưa có để ý nhiều đến chuyện đó.

Nhưng sau khi nghe Chu Khiêm nói xong, ông cẩn thận quan sát một hồi, đúng là Khương Dư Thanh đã trở nên trẻ hơn.

“Không thể……” Hà Tiểu Vĩ nghĩ đến một khả năng rất đáng sợ, “Có phải là do ông ta đã bày ra trận pháp gì đó để gϊếŧ chết hai NPC không? Mục đích ông ra gϊếŧ người là để cho mình trẻ hơn ——”

Hà Tiểu Vĩ cao giọng. "Tôi hiểu rồi, Khương Dư Thanh chính là Boss ở trong phó bản này, chẳng phải chúng ta đến đây là để hoàn thành điều ước cuối cùng của ông ta sao? Tôi thấy điều ước của ông ta chính là được trở lại thời tuổi trẻ! Bây giờ..... ông ta đã lợi dụng nhiệm vụ phụ để gϊếŧ chết hai người chơi và ba NPC; hai hộ lý NPC trong cốt truyện cũng đã biến mất không biết tung tích."

“Quá khủng khϊếp, quá đáng sợ, ông ta đã sử dụng loại tà thuật gì?!”

Chu Khiêm cách cửa sổ quan sát tình huống ở trong căn phòng, nói: “Tôi không nghĩ vậy.”

Hà Tiểu Vĩ: “Chứ sao?”

Chu Khiêm lại nói: “Để tồn tại được trong phó bản này chúng ta phải thông qua nhiều cách để hoàn thành được nhiệm vụ cuối cùng, trong phó bản này khả năng chúng ta hoàn thành nhiệm vụ lên đến 60%. Nếu điều ước cuối cùng của Khương Dư Thanh là gϊếŧ hết tất cả chúng ta để ông ta trẻ trở lại, mà chúng ta muốn hoàn thành được điều ước của ông ta thì phải còn sống trong phó bản này…… Anh suy nghĩ lại thử, có phải là rất mâu thuẫn không?”

Hà Tiểu Vĩ nặng nề gật đầu: “Ờ... Điều đó cũng đúng... Tôi cứ cảm thấy chuyện này có quái quái sao ấy.”

“Lạ thật.” Chu Khiêm nói, “Ở thế giới thật, anh có bao giờ thấy một viện dưỡng lão nào mà tất cả mọi người chỉ xoay quanh có một người không?”

“Chuyện đó... Đúng là không có thật!” Hà Tiểu Vĩ ngạc nhiên nói, “Ý của cậu là, đây không phải là thế giới thật?”

Những lời Hà Tiểu Vĩ nói thật sự cũng rất mơ hồ. Bởi vì ông cùng Chu Khiêm đều đang ở trong một trò chơi, đương nhiên là không phải thế giới thật rồi.

Nhưng tất nhiên là Chu Khiêm có thể hiểu được ý của ông.

Bất kể mặc kệ trò chơi này là gì, xét về cốt truyện trong phó bản của mỗi vòng, mọi thứ bọn họ gặp phải đều không thể lý giải theo logic bình thường của thế giới thật. Bọn họ giống như là ở trong một không gian ảo hay là một ảo ảnh nào đó.wattpadtien161099

Chu Khiêm nói: "Theo tôi đoán thì. Đây chắc là thế giới trong suy nghĩ của ông ta. Ông ta chính là người điều khiển chúng ta biến mất hay là ở lại."

“Buổi chiều ông ta đã ngủ trong một giờ. Trong một giờ đó, chúng ta đã đi vào một tầng suy nghĩ khác. Đó chính là nhiệm vụ phụ.

“Nhiệm vụ phụ được gọi là《Kiểm Tra Và Cân Bằng》, muốn hoàn thành được cũng rất khó; nhưng để được sống thì rất đơn giản. Chỉ cần người chơi không đi vào bất kỳ một phòng nào trong 12 căn phòng, chịu đựng một giờ sau đó quay lại phòng 701 là được sống sót, thật ra sau khi nhiệm vụ phụ kết thúc thì nó cũng chỉ là một tầng 7 bình thường. Bởi vì trên thực tế, Khương Dư Thanh chỉ ngủ có một giờ, khi ông ra tỉnh lại thì tất nhiên mọi thứ cũng sẽ biến mất.”

"Tuy nhiên nếu chúng ta đã hoàn thành được rồi, những chuyện mà chúng ta đã trải qua cho đến khi kết thúc, thì đều có liên quan đến cốt truyện ẩn."

“Sát thủ của quân đoàn S sẽ gϊếŧ người của quân đoàn 7, viên đạn mà bọ họ dùng đều có khắc ký hiệu là "s"; mà nhiệm vụ của chúng ta chính là giúp một sĩ quan trẻ thu thập đủ 12 viên đạn có khắc ký hiệu ‘7’, cuối cùng anh ta dùng 12 viên đạn đó để gϊếŧ chết 12 sát thủ."

“Chuyện đó chắc chắn là có ý nghĩa của nó, nhưng tôi lại không kết hợp được nó với cốt truyện chính. Ngoài ra ——”

Xuyên qua cửa kính nhìn vào bức trang kỳ lạ ở trên tường, Chu Khiêm nói: “Tôi hiện tại vẫn chưa hiểu được ý nghĩa của bức ảnh đó.”

Trên bức ảnh có bảy gương mặt mơ hồ của bảy người; khi bắt đầu nhiệm vụ phụ, bằng cách chạm vào bức ảnh, một sĩ quan xinh đẹp đã xuất hiện cung cấp manh mối cho người chơi; người chơi sau khi bị gϊếŧ sẽ sẽ lập tức biến mất khi nhiệm vụ phụ kết thúc; cả ba NPC đều biến mất khi kết thúc nhiệm vụ phụ, hai hộ lý cũng đột nhiên mất tích.

Ý nghĩa đằng sau những chuyện này là gì?

Rất giống như đã có một bức màn che lại tất cả sự thật.

Hiện tại Chu Khiêm đã vén bức màn này lên được phân nữa rồi, chỉ còn một chút nữa thôi là cậu có thể nhìn thấy được sự thật bị che giấu.

Vào lúc này, trong phòng 701 đã xảy một chuyện.

Khương Dư Thanh hỏi ba lần liên tiếp: “Bánh Hoa Quế của tôi đâu?”

Hai cô gái vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, nên không có ai để ý sự thay đổi của Khương Dư Thanh.

【Mục tiêu: Khương Dư Thanh 】

【Cấp bậc: Cấp B】

【Kỹ năng: ??? 】

【Bởi vì không ăn được bánh Hoa Quế yêu thích của mình, Khương Dư Thanh bắt đầu trở nên cuồng bạo, sát khí mạnh mẽ, người chơi chú ý cẩn thận.】

Đột nhiên, cả bốn người chơi đều nhận được nhắc nhở như thế của hệ thống.

Lúc này, Tư Đồ Tình vẫn đang yên tĩnh dựa người vào kệ sách, như là chưa có chuyện gì xảy ra, rất có thể là do thể xác và tinh thần của cô đã quá mệt mỏi, cũng có thể là do đôi cánh đang bảo vệ cô vẫn chưa biến mất.

Vân Tưởng Dung đã nhanh chóng chạy đến trước cửa phòng.

Đẩy cửa ra, cô cùng Chu Khiêm đối mắt nhìn nhau, sau đó yên lặng đi về phía hành lang bên kia.

Đi theo sát Vân Tưởng Dung ra khỏi phòng chính là bé Rồng mà Chu Khiêm đã ôm trước đó.

Hình như nó cũng cảm nhận được nguy hiểm, nó ngạc nhiên nhìn chằm chằm, sau đó là kêu lên một tiếng “A” đầy yếu ớt, trực tiếp chạy ra khỏi phòng, nhảy lên chui vào lòng của Chu Khiêm.

Chu Khiêm xoa xoa đầu của nó, bé Rồng giơ móng vuốt ôm lấy cổ của cậu, cả người nằm trọn trong ngực cậu.

Trước cửa, Hà Tiểu Vĩ đầu tiên là tò mò liếc nhìn bé Rồng, sau đó lại liếc nhìn Vân Tưởng Dung đứng cách đó không xa.

Nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng của cô, ông nhịn không được muốn đến khuyên vài câu, nhưng lại không biết nên nói cái gì bây giờ, bỏ tay xuống, quay qua trầm giọng hỏi Chu Khiêm: “A? Khương Dư Thanh tức giận là vì không ăn được bánh Hoa Quế? Chúng ta mau đem bánh đến cho ông ta đi?”

“Được, nhưng từ từ, chờ xem tình hình đã.”

Chu Khiêm đem bé Rồng ôm vào lòng, giơ tay làm động tác im lặng, sau đó quay đầu nhìn vào phòng.

Trong phòng chỉ còn lại Khương Dư Thanh và Tư Đồ Tình.

Mặc dù đã được hệ thống nhắc nhở, Khương Dư Thanh lúc này cũng đang lộ ra sát khí mạnh mẽ.

Nhưng hiện tại, ông ta không hề có ý định ra tay với Tư Đồ Tình.

Tuy nhiên sự “Tức giận” của Khương Dư Thanh là thật sự, đầu tiên ông ta làm bể bình hoa đang đặt trên bàn sách, sau đó đi về phía kệ sách, không thèm liếc mắt nhìn Tư Đồ Tình đang nằm cạnh đó, vươn tay cầm ra vài quyển sách vứt xuống đất.

Khương Dư Thanh ngây người nhìn chằm chằm vào mấy quyển sách một cách đầy ác ý, như thể ông ta muốn xé nát chúng ra.

Ông ta như là nghĩ ra cái gì đó, quay người nhìn về phía những bức ảnh, nhấc chân đi về phía đó.

“Cái quái gì——”

Hà Tiểu Vĩ đứng ngoài cửa phòng không nhịn được cau mày, hỏi Chu Khiêm, “Anh em à, nãy giờ cậu có nhìn ra được cái gì không?”

“Một ông già chỉ còn sống được có ba ngày, sao lại đột nhiên biến thành "quái vật" cấp B? Lạ nhỉ?” Chu Khiêm hỏi lại.

Hà Tiểu Vĩ lập tức nói: “Cho nên đều cậu nói là đúng rồi! Đây là thế giới trong suy nghĩ của ông ta! Ở thế giới thật Khương Dư Thanh chỉ còn sống được có ba ngày nữa thôi! Nhưng bây giờ chúng ta đang ở trong suy nghĩ của ông ta. Cho nên Khương Dư Thanh tức giận là do suy nghĩ của ông ta điều khiển!”

“Ừ, nghĩ như vậy cũng không sai. Nhưng... Trước mắt thì Khương Dư Thanh có khả năng sẽ tấn công người chơi và 12 căn phòng của nhiệm vụ phụ 《Kiểm Tra và Cân Bằng》, cũng là được tạo ra bởi giấc mơ của ông ta——"

“Dựa vào hai điểm này, có thể chắc chắn suy nghĩ của chúng ta là đúng, tất cả những người chơi ở trong phó bản này sẽ cho rằng Khương Dư Thanh hiện tại đang có ý đồ muốn tấn công người chơi. Nhưng đồng thời——”

Phòng trong, Khương Dư Thanh đang đi về phía bức ảnh.

Chu Khiêm cũng nhìn theo vào bức ảnh, lại nói: “Trên bức ảnh có một viên sĩ quan rất trẻ, đã cho chúng ta manh mối để hoàn thành được nhiệm vụ phụ《Kiểm Tra Và Cân Bằng》; khi ảo ảnh kết thúc anh ta cũng có xuất hiện để gϊếŧ chết 12 sát thủ. Nó có ý nghĩa gì? Viên sĩ quan xinh đẹp đó đối đầu với Khương Dư Thanh à? Tức là trong phó bản này, không giống như Khương Dư Thanh, viên sĩ quan tương đối thân thiện với người chơi.”

Hà Tiểu Vĩ chưa kịp trả lời câu hỏi của Chu Khiêm, vẫn còn đang trong quá trình tự hỏi thì đã nhìn thấy Chu Khiêm đi vào phòng.

Mở cửa ra, Chu Khiêm đã nói với người đối diện: “Ông Khương, bánh Hoa Quế của ông đã có rồi.”

Câu nói nói giống như gió xuân có thể xoa dịu mọi cảm xúc tiêu cực của mọi người.

Khương Dư Thanh lập tức nở nụ cười.

【Người chơi đã kích hoạt manh mối: “Bánh Hoa Quế” có thể xoa dịu cảm xúc của Khương Dư Thanh, trạng thái tức giận đã được hóa giải.】

【Người chơi đã mở khóa hai trạng thái của Khương Dư Thanh:

-Trạng thái 1: Khương Dư Thanh tức giận.

-Trạng thái 2: Khương Dư Thanh bị bệnh Alzheimer¹.】

Hệ thống đã đưa ra một lời giải thích về việc —— Khương Dư Thanh chính xác là một ông già đang bị bệnh mất trí nhớ.

Sau khi hóa giải cảm xúc tức giận, Khương Dư Thanh vui vẻ đi đến chỗ của Chu Khiêm, giơ tay như một đứa nhỏ đòi ăn kẹo.

Chu Khiêm liền đem một miếng bánh Hoa Quế đặt vào tay của ông ta.

Sau khi cầm lấy bánh Hoa Quế, Khương Dư Thanh lộ ra một nụ cười như một đứa trẻ, ngồi trên mặt đất cắn từng miếng một.

Người đàn ông cả trăm tuổi ngồi trên mặt đất ăn bánh ngọt, vụn bánh rơi khắp nơi.

Nhưng ông ta hình như không thèm quan tâm đến.

Hà Tiểu Vĩ đi theo Chu Khiêm vào phòng, nhìn thấy cảnh tượng đó trong lòng có hơi xúc động.

Cả đời người là một khoảng thời gian rất dài, từ thời thơ ấu, thanh niên, trung niên rồi đến khi già…… Nhưng khi một người già đến một mức độ nào đó thì sẽ trở nên giống như là một đứa nhỏ.wattpadtien161099

Về mặt thể chất, họ đã không còn năng lực để tự chăm sóc bản thân, ăn uống sẽ phải dựa vào người khác, mà ở tâm trí thượng, trong suy nghĩ của họ sẽ giống như một đứa trẻ còn thơ dại, mất đi suy nghĩ cả ngày chỉ biết khóc.

Có thể cuộc sống chính là một vòng tuần hoàn.

Hà Tiểu Vĩ ngây ngốc mà nghĩ.

Về phía Chu Khiêm, cậu đã không còn nhìn Khương Dư Thanh nữa mà nhìn về phía bức ảnh.

Lý do tại sao lúc nãy cậu vào đây đưa bánh kịp lúc, là vì cậu nhìn thấy —— Khương Dư Thanh đang trong trạng thái tức giận sau khi đi đến gần bức ảnh, giơ tay cầm lấy giống như là muốn phá hủy nó.

Từ kết quả đánh giá lúc trước của Chu Khiêm, cho dù là【Khương Dư Thanh tức giận】 hay là, 【Khương Dư Thanh bị bệnh Alzheimer】 cả hai đều không hề có lợi cho người chơi, đầu tiên lả có khả năng tấn công đến người chơi, sau khi đã hoàn thành nhiệm vụ phụ do giấc mơ của ông ta tạo ra là《Kiểm Tra và Cân Bằng》 thông qua giấc ngủ để gϊếŧ chết người chơi.

Tương ứng với hiện tại, dường như đều duy nhất có thể giúp ích cho người chơi chính lả viên sĩ quan trẻ tuổi trong ảnh.

Cho nên Chu Khiêm phải ngăn chặn bức ảnh bị phá hủy, miễn cho viên sĩ quan sẽ biến mất.

Sau khi đưa cho Khương Dư Thanh một miếng bánh Hoa Quế, còn dư lại bao nhiêu Chu Khiêm đều đem giấu vào trong hành lí của mình.

Lúc này cậu đi về phía bức ảnh, giơ tay định tháo nó xuống, để tránh cho Khương Dư Thanh lại làm hỏng bức ảnh vào lúc nửa đêm khi không có ai.

Nhưng Chu Khiêm phát hiện ra cậu không tháo được.

Mặt sau của bức ảnh đâu giống như bị dán keo chứ đừng nói đến là đóng đinh, nhưng Chu Khiêm lại không có cách nào để tháo nó xuống.

Chu Khiêm đành phải từ bỏ, lúc này có một bàn tay vươn ra nắm lấy cổ tay cậu.

Ngay khi quay đầu lại, Chu Khiêm nhìn thấy Khương Dư Thanh đang đứng sát lưng cậu.

Hàng động này của Khương Dư Thanh chỉ có một ý nghĩa duy nhất.

Ông ta ăn vẫn chưa đã thèm, giơ tay chỉ để xin thêm miếng khác.

Chu Khiêm giơ tay lên thuận thế vuốt tóc của Khương Dư Thanh giống như dỗ dành một đứa nhỏ: “Không được ăn quá nhiều đồ ngọt sẽ không tốt cho sức khỏe. Ngày mai rồi ăn tiếp.”

Nghe thấy lời này, Khương Dư Thanh vó vẻ hơi bất mãn.

Nhưng ông ta cũng không có nói gì, chỉ lẳng lặng xoay người đi đến kệ sách, giơ tay lấy một quyển sách ra đọc.

Có vẻ như một miếng bánh Hoa Quế nhỏ có thể xoa dịu được cảm xúc của Khương Dư Thanh, ông ta không còn cảm thấy tức giận nữa.

Bánh Hoa Quế cậu cất vào hành lí, có vẻ như sau này vẫn còn có tác dụng.

Ngay sau đó, Chu Khiêm nhìn ra quyển sách mà Khương Dư Thanh đang đọc có liên quan đến Vật Lý.

Nhiệm vụ phụ《Kiểm Tra Và Cân Bằng》 cũng có liên quan đến Vật Lý cơ học.

Thật ra cái này cũng có thể được xem là một manh mối—— dù sao nhiệm vụ phụ đó cũng là do ông già Khương Dư Thanh bị bệnh mất trí nhớ tạo ra.

Khương Dư Thanh đã yên tĩnh trở lại, không còn quan tâm đến cậu nữa.

Chu Khiêm quan sát căn phòng thêm một lần nữa.

Một vài quyển sách nằm trên mặt đất,là do Khương Dư Thanh lúc nãy đã ném xuống.

Ngoài ra, trên tủ đầu giường có một bình hoa bị vỡ, hoa giả được cắm bên trong nằm đầy đến đất, cũng là do Khương Dư Thanh làm lúc nãy.

Như nghĩ đến cái gì, Chu Khiêm lại nhìn về phía tủ đầu giường thêm một lần nữa.

Cậu thấy có điều gì đó rất lạ.

—— Bên phía tủ đầu giường bên kia cũng có một bình hoa bằng thủy tinh đựng hoa giả. Nhưng hiện tại đã không thấy đâu.

Nheo mắt lại, Chu Khiêm cúi đầu nhìn bé Rồng trong lòng mình, hỏi nó là có ai đã di chuyển bình hoa hay không.

Bé Rồng đều ở trong phòng này nên nhìn thấy được tất cả, nó rất ngoan ngoãn mà lắc đầu.

Thấy thế, Chu Khiêm liền cau mày.

Không có ai động vào bình hoa, vậy xó nghĩa là mó tự biến mất trong không khí.wattpadtien161099

Suy ra…… Hai hộ lý là lão Dư và lão Thiết, và rất nhiều hộ lý lúc trước “Từ chức mà công cần nhận tiền lương” liệu có giống như bình hoa này không, đều tự dưng mà biến mất.

Không hề có trận pháp để trẻ lại, cũng không hề có những hiện tượng siêu nhiên nào.

Rất nhiều người cùng với đồ vật ở trong ảo ảnh này đều biến mất không lý do.

Nhưng điều này có nghĩa là gì?

Trong hàng ngàn manh mối, Chu Khiêm chỉ nắm được một manh mối giống như Cát Quang².

Chân tướng của sự thật, cậu hình như đã mơ hồ đoán ra.

Một lát sau, điện thoại trong phòng 701 đột nhiên vang lên.

Chu Khiêm đi lên nghe điện thoại, giọng nói của y tá quầy lễ tân liền vang lên. "Báo cho cậu một tiếng, tôi và bảo vệ phải tan làm rồi, thang máy cũng không hoạt động nữa, cậu nhớ nghỉ ngơ ở lầu 7 thôi nha, đừng đi đâu. Ngày mai gặp lại!"

“Đúng rồi, buổi tối ông Khương thích đọc sách, nếu thấy mệt thì tự mình đi ngủ đi. Ông Khương buổi tối sẽ không có quậy lên cũng không cần chú ý đến cái gì hết. Mọi người đi về phòng ngủ đi!”

Y tá quầy lễ tân nói mấy lời này với bọn họ đơn giản là nói —— bọn họ có thể đi nghỉ ngơi rồi.

Người chơi sẽ ở lại đây trong vòng ba ngày.

Chắc ngày mai cốt truyện mới tiếp tục diễn ra.

Manh mối và cốt truyện của hôm nay tạm thời kết thúc.

Mọi người cuối cùng cũng đã có thời gian để nghỉ ngơi.

Nếu như vậy, bốn người chơi liền nối đuôi nhau rời khỏi phòng 701 để về phòng nghỉ ngơi.

Y tá quầy lễ tân đã chuẩn bị 6 phòng cho tất cả người chơi.

Bởi vì hiện tại đã chết mất hai người, nên chỉ còn 4 căn được sử dụng.

Chỉ có bốn cái có thể phái thượng dùng tới.

Chu Khiêm tùy ý chọn phòng 702 vừa lúc đối diện phòng 701, và nằm cuối hành lang.

Trước khi vào phòng, cậu đã nghe Hà Tiểu Vĩ nói với cậu bằng giọng điệu lo lắng: “Anh em à, cậu nhớ phải cẩn thận. Phòng cuối cùng ở hành lang rất dễ có ma xuất hiện!”

Chu Khiêm: “Vậy cũng tốt, ở một mình cũng chán.”

Hà Tiểu Vĩ: “……”

Tạm biệt Hà Tiểu Vĩ, Chu Khiêm đi vào phòng 702.

Phòng bày trí cũng không tệ, rất giống như một phòng tiêu chuẩn của khách sạn.

Nhưng Chu Khiêm chắc chắn là rất ghét.

Từ lúc nào mà cậu phải ở trong một căn phòng bình thường như thế này.

Lúc đi vào phòng tắm nhỏ, Chu Khiêm đang tắm, đột nhiên nhớ lại ngày đi chơi lễ hội mùa xuân lúc sơ trung.

Thầy giáo đưa bọn họ đến một danh lam thắng cảnh ở thành phố kế bên, có núi non xanh biếc, nhưng lại ở chỗ rất vắng vẻ, nên phòng ở cũng không được tốt.

Chu Khiêm tỏ ra không hài lòng khi bước vào đại sảnh của khách sạn, thậm hí còn ghê tởm hơn sau khi nhìn thấy phòng của mình.

Sự chán ghét của cậu lên đến đỉnh điểm là khi nhìn thấy trên cửa sổ có mạng nhện, cậu từ chối ở trong một “Khách sạn hỏng” trong khu danh lam thắng cảnh. Nhất định phải tìm một khách sạn tốt ở trong thành phố, cậu lén đi khi giáo viên không chú ý.

Đêm đó, với tư cách là lớp trưởng, Bạch Trụ không yên tâm Chu Khiêm đi một mình nên đã đi theo.

Cho đến bây giờ, Chu Khiêm vẫn còn nhớ như in dáng vẻ nghiêm túc của Bạch Trụ đêm hôm đó.

Cậu còn nhớ mình đã nói với Bạch Trụ: “Anh Trụ, anh có phải nghĩ em là người tiêu xài hoang phí hay không? Nhưng cha em là một con ma cờ bạc. Có lẽ một ngày nào đó ông sẽ bị phá sản. Nếu bây giờ em không dùng tiền, thì trong tương lai nhất định sẽ không còn cơ hội!”

Bạch Trụ không để ý đến cái logic kỳ lạ của Chu Khiêm, chỉ có thể cố gắng khuyên cậu quay lại. “Làm việc nhóm, không thể hành động một mình. Đây lại là một nơi xa lạ, như thế sẽ không an toàn.”

Chu Khiêm giả vờ bệnh, đi đến cạnh giường. “Em không đi được, em bị sốt rồi.”

Bạch Trụ: “Em đi không được, anh cõng em về.”

Chu Khiêm từ chối, tìm lý do để viện cớ: “Thật ra là có lý do. Em ở cạnh phòng của hoa khôi. Ngày hôm qua cô ấy mới tỏ tình với em. Lúc phân phòng em nhìn thấy cô ấy nhìn em. Ngẩng đầu hay cúi đầu gì đều gặp, rất xấu hổ đó anh biết không?”

“Không phải, Chu Khiêm ——”

“A, sao nghe em nói xong sắc mặt của anh không được tốt thế? Anh có phải là thích hoa khôi hay không?”

“Đừng nói nhảm nữa, đi về với anh!”

“Anh muốn về thì tự mình về đi, em không về đâu!”

Bạch Trụ thở dài: “Anh chỉ là lo lắng cho em. Nếu như em ở đây một mình ——”

Chu Khiêm cười cười, lập tức rủ Bạch Trụ vi phạm với mình: “Vậy thì anh ở không phải là được rồi sao? Anh không quay về thì em sẽ không cô đơn.”

Bạch Trụ: “……”

Chu Khiêm đột nhiên ngồi dậy, nhìn chằm chằm Bạch Trụ, nói: “Thật ra hoa khôi đó thích anh đó. Em nghe nói cô ấy còn định viết thư tình cho anh đó. Này, đến lúc đó anh có muốn nhân bức thư tình đó không?”

·

Tắm xong, tắt vòi hoa sen, suy nghĩ của Chu Khiêm đang đắm chìm trong hồi ức cũng quay lại.

Sau đó cậu nghiêm túc cau mày lại, cảm thấy thời sơ trung của mình sao mà ấu trĩ thế không biết.

Thổi khô tóc nằm nghỉ ngơi trên giường, Chu Khiêm tổng kết lại toàn bộ phó bản này.

Lần đầu tiên cậu vào ngân hàng giao dịch.

Trong ngân hàng giao dịch của hệ thống có rất nhiều vật phẩm.

Trong khu vực đầu tiên, tất cả đồ vật bán trong đây đều là của hệ thống, cửa hàng này đương nhiên là do hệ thống mở, các đồ vật được bán bao gồm nhu yếu phẩm như là thức ăn, nước, khăn giấy và đồ dùng sinh hoạt, và một số đồ vật thông thường như dao găm, kéo.

Trong mọi trường hợp, theo quan điểm của Chu Khiêm, trong phó bản không có cung cấp thức ăn, mà người chơi phải dùng tiền để vào hệ thống mua.

Ở trong khu vực thứ hai, đồ vật ở trong đây là do người chơi bán.

Người chơi có thể đem thứ mình không cần nữa, hoặc là đạo cụ mà mình nhận được để đem vào đây bán.

Rất hiếm khi gặp được thuốc phục hồi máu, mỗi lần có hàng đều bị tranh giành mua hết.,

Trong ngân hàng giao dịch còn tồn tại khu vực thứ ba. Ở khu vực này đa số toàn ra người chơi không mua được thứ mình cần.

Lú người chơi muốn mua cái gì đó nhưng lại không mua được, bạn chỉ cần treo đồ vật mà mình muốn mua vào khu “Cầu mua”, nói ra yêu cầu thứ mình cần, sau đó báo giá; người bán nếu như đồng ý với yêu cầu cần mua của bạn, hai người sẽ trò chuyện riêng với nhau, sau đó tiến hành giao dịch với sự giám sát của hệ thống.

Mở ngân hàng giao dịch ra, trước tiên Chu Khiêm đi vào cửa hàng của hệ thống để mua thức ăn và nước.

Sau khi chọn những đồ ăn cậu xem là ổn nhất, sau đó liền mở ra khu vực thứ hai, thử xem vận may của mình có mua được thứ gì tốt không.

Khi người chơi ở trong tình huống an toàn, thanh máu và thanh kỹ năng sẽ được khôi phục lại.

Nhưng mà tốc độ cũng rất chậm.

Thanh máu của Chu Khiêm hiện tại đã đầy, nhưng dự kiến cho đến ngày mai, thanh kỹ năng của cậu chỉ khôi phục được có một nữa.

Theo bình thường, cốt truyện chính trong mỗi phó bản sẽ càng ngày càng khó, việc đánh quái là chuyện không thể tránh khỏi. Thanh kỹ năng của cậu chỉ có một nữa, e rằng không đủ. Thuốc khôi phục thanh kỹ năng rất khó tìm được, cậu chỉ có thể trước tiên mua vài đạo cụ hữu ích vậy.

Mua đồ ăn và đạp cụ xong, cậu lại đến khu vực thứ ba.

Dù biết xác xuất là rất nhỏ, nhưng cậu vẫn đem thứ mình cần mua treo lên, bao gồm cả thuốc khôi phục kỹ năng.

Chu Khiêm đã đặt cho thứ mình muốn mua một tiêu đề vang dội —— “Mùa bằng nhiều tiền, chào giá chân thành……”

Ba phút sau, cậu nhìn thấy có vài bình luận trong bài viết của mình.

【Ai u ai u, thiếu chút nữa tôi nhìn lầm thành mua một đứa trẻ với số tiền lớn.】

【Giống như lầu trên.】

【10086】

【Anh không đúng, chúng tôi cũng không đúng, tất cả chúng ta đều không đúng.】

Chu Khiêm: “……”

Cậu ngay lập tức nói lại: 【Không bán đồ thì đừng vào nhắn tin.】

Sau đó, Chu Khiêm đã ngủ thϊếp đi.

Nhưng mà cậu ngủ cũng không được yên.

Khoảng hai giờ sau, cậu đã tỉnh dậy.

Hệ thống nhắc nhở có tin nhắn chưa đọc, Chu Khiêm click mở ra, có người thật sự đồng ý với yêu cầu của cậu.

Người đó gửi yêu cầu thông qua ngân hàng giao dịch.

【Vật phẩm giao dịch: “Tôi Có Thể Tiếp Tục Chiến Đấu”; Thuốc; cấp S; giá trị kỹ năng được khôi phục lại 400 điểm; số lượng: 2.】

【Giá đưa ra: 3 đồng tiền vàng.】

【Người đấu thầu: “137” 】

【Vật phẩm giao dịch: “Tôi tràn đầy sức mạnh chiến đấu”; Thuốc; cấp S; máu được khôi phục lại 200 điểm; Số lượng: 4.】

【Giá đưa ra: 3 đồng tiền vàng.】

【Người đấu thầu: “137” 】

Được rồi,【 Ẩn Đao 】dù sao cũng được xem là một cái tên.

Tên họ của người này sao chỉ có một dãy số thế.

Có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ tên của anh ta chính là “137”?

Đây là cái tên quái dị gì đây?

Mở ra ngân hàng giao dịch, Chu Khiêm trực tiếp nhắn tin qua: “Anh là ai?”

Lát sau, bên kia gửi đến một tin nhắn: “Tôi là bạn của Ẩn Đao, nghe nói gần đây anh ta nhận cậu làm đồ đệ. Đúng lúc tôi thấy cậu đăng tin ở trên ngân hàng giao dịch, nên tôi đem thuốc cậu cần đưa cho cậu.”

Bạn của Ẩn Đao?

Nhưng không phải Ẩn Đao đã nói, anh ta nhận cậu làm đồ đệ là do có người nhờ vả sao?

Cái “Người” đó, chẳng lẽ là cái tên “137” này?

Chu Khiêm liếc mắt, nhắn tin trả lời: “Nhưng tôi chưa đồng ý làm đồ đệ của anh ta mà.”

Bên kia trầm mặc một hồi, hỏi: “Vậy cậu muốn có sư phụ như thế nào?”

Không đợi Chu Khiêm trả lời, bên kia đã gửi thêm một tin nhắn nữa: “Thật ra cái danh thầy trò chỉ là phương tiện thôi, thông qua quan hệ cố vấn gửi tin nhắn qua lại, giao dịch đạp cụ dễ dàng hơn, so với thông qua ngân hàng giao dịch. Sau này sẽ có vài phó bản đặc thù, hệ thống sẽ đưa ra rất nhiều hạn chế trong giao dịch, nhưng hệ thống cố vấn không có trong hạn chế đó.”

Chu Khiêm không quan tâm đến câu hỏi của "137", cố ý hỏi: “Anh thì sao? Anh với Ẩn Đao ai mạng hơn?”

Đối phương còn chưa có trả lời lại, Chu Khiêm đã hỏi ra một câu hỏi sắc bén hơn.

“Anh không suy nghĩ đến việc nhận tôi làm đồ đệ hả?”

“Chẳng lẽ ngươi cảm thấy Ẩn Đao càng thích hợp khi ta sư phụ, vì cái gì?”

“Ồ, có phải bởi vì anh cảm thấy Ẩn Đao thích hợp làm sư phụ của tôi hơn hả?”

“Như vậy xem ra anh không được rồi?”

Chu Khiêm cảm thấy rất thoải mái.

Ai kêu “137” cùng với cái tên Ẩn Đao kia giả thần giả quỷ lừa cậu chứ.

Đồng thời, Chu Khiêm cũng nhanh chóng đồng ý giao dịch, còn thu hồi lại cái dòng tin đang nổi tiếng của mình.

Sau đó cậu vừa uống nước trái cây, vừa chờ “137” trả lời tin nhắn.

Nhưng mà qua cả một lúc lâu, “137” cũng chưa có trả lời tin nhắn nữa?

Chu Khiêm cũng cảm thấy rất kỳ lạ, anh ta là người đưa ra yêu cầu giao dịch trước mà.

Lúc này hệ thống lại gửi đến một thông báo.

【Đối phương đang offline không thể tiếng hành giao dịch được.】

“Offline”?

Lần đầu tiên Chu Khiêm nhìn thấy tình huống này.

Chuyện này đúng là rất kỳ quái, vì cậu chưa nhìn thấy ai ở trong trạng thái “Offline” cả.

Cho dù là trong trò chơi hay ở thế giới thật, trạng thái của người chơi đều là “Online”. Bởi vì bọn họ có thể lập nhóm nói chuyện và trao đổi đạo cụ với nhau.

Nói cách khác, Chu Khiêm trước giờ vẫn luôn cho rằng người chơi luôn trong trạng thái “Online”, chỉ khác ở chỗ là không có vào phó bản mà thôi.

Ngoại trừ chết đi, Chu Khiêm hoàn toàn không biết người chơi còn có thể “Offline”.

“137” đã Offline, chưa thấy xuất hiện lại.

Chu Khiêm đợi một lúc sau đó không chịu được liền ngủ quên.

Giấc ngủ này của Chu Khiêm đến gần 12 giờ khuya.

Cậu là bị ồn làm cho tỉnh giấc.

Âm thanh này rất khó nghe, giống như móng vuốt đang cào vào bảng đen vậy, Chu Khiêm cau mày.

Vừa ngồi dậy liền nhìn thấy bé Rồng đang giơ móng vuốt cào cửa, hình như là muốn ra ngoài

Ba cái vảy, có thể biến thành ba con Rồng và nghe hiểu lời cậu nói, đây là mô tả của hệ thống.

Nhưng mà tại sao con Rồng nhỏ này hình như có suy nghĩ của riêng mình vậy?

Đi đến trước mặt nó, Chu Khiêm vỗ vỗ đầu bé Rồng. “Mày muốn đi đâu?”

“A, a, a……” Bé Rồng nghiêng đầu cười với Chu Khiêm, sau đó giơ móng vuốt chỉ ra ngoài cửa.

Nó không thể nói, nhưng đúng là nó có chỗ muốn đi.

Chu Khiêm hơi híp mắt, không nhiều lời mà đứng lên, mở ra một cái khe nhỏ.

Sau đó cậu nhẹ nhàng đi theo bé Rồng, nhìn thấy nó đi đến phòng 701.

Bé Rồng nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào cửa phòng 701, ánh mắt ngơ ngác.

Nó thăm dò nâng móng vuốt đẩy cửa ra, thấy không mở ra được, vẻ mặt của nó có hơi lo lắng.

Lo lắng xong, nó liền nâng hai móng vuốt của mình lên, muốn đẩy cửa thêm lần nữa.

Nương theo ánh đèn nơi hành lang, Chu Khiêm xuyên qua cửa sổ nhìn vào trong phòng.

Khương Dư Thanh đã ngủ. Ông ta yên yên tĩnh tĩnh nằm trên giường, tư thế ngủ rất bình thường, tạm thời có thể nhìn ra ông ta không có đột nhiên tức giận đi phá hủy bức ảnh.

Chu Khiêm suy nghĩ một chút, sau đó ngồi xổm xuống xoa xoa đầu bé Rồng kêu nó yên tĩnh lại.

Bé Rồng quả nhiên yên tĩnh lại, đôi mắt long lanh nhìn Chu Khiêm, thật sự rất đáng yêu.

“Không làm phiền đến người khác đang ngủ, có được không?” Chu Khiêm nói khẽ với nó nói.

Bé Rồng nhìn chằm chằm Chu Khiêm ánh mắt tò mò khó hiểu, nhưng nó rất nghe lời, ngây thơ mờ mịt chớp mắt một cái, sao đó ngoan ngoãn chui vào trong lòng của Chu Khiêm.

Chu Khiêm lại xoa xoa đầu của nó, nhớ đến nó sẽ biến mất vào chiều mai, cậu có hơi không nỡ.

Dù sao thì cậu có hảo cảm với động vật hơn là con người.

Bé Rồng là giả, không hề có mạng sống.

Chu Khiêm lại hỏi nó: “Mày có muốn ở lại đây không?”

Bé Rồng gật đầu.

Chu Khiêm nói: “Được, vậy mày ở đây canh chừng giúp tao. Đừng để cho người bên trong hủy đi manh mối. Một khi ông ta có hành động khác thường, nhớ quay về phòng báo ngay.”

Bé Rồng mỉm cười rất ngoan ngoãn mà gật đầu, sau đó từ trong lòng Chu Khiêm nhảy xuống trước cửa phòng 701, đặt ngồi ngồi xuống, rất nghiêm túc ngồi canh chừng.

Chu Khiêm vẫy tay với nó, sau đó quay về phòng của mình.

Lúc này, cậu nghe được tiếng bước chân.wattpadtien161099

Nghiêng đầu nhìn, Chu Khiêm nhìn thấy Tư Đồ Tình đang đi về phía bên này.

Dưới ánh đèn lạnh lẽo, tóc và mắt của Tư Đồ Tình trở nên đen láy, tỏa ra hơi lạnh từ trong xương, đồng thời đôi môi của cô ta được thoa lên một màu đỏ tươi, nhìn rất quyến rũ.

Có vẻ như cô ta đã khôi phục được phần nào. Trạng thái và tinh thần cũng tốt hơn so với vẻ mệt mỏi lúc chiều.

Nhưng có vẻ như cô ta không ngờ rằng mình có thể gặp được Chu Khiêm ở đây vào lúc này, khoảnh khắc khi nhìn thấy Chu Khiêm, Tư Đồ Tình hơi cau mày lại.

Trong hành lang, dáng người thon dài của Chu Khiêm dưới ánh đèn, bóng của cậu được ánh đèn phản chiếu vừa đen vừa dài, gương mặt sạch sẽ xinh đẹp trong bóng tối và ánh sáng.

Chu Khiêm hỏi: “Con bạc của cô kêu cô đến đây xem trạng thái của Khương Dư Thanh à. Để kiểm tra xem ông ta có tức giận vào ban đêm và phá hủy bức ảnh hay không?”

Tư Đồ Tình không dám đối diện với ánh mắt của Chu Khiêm, gương mặt cô hơi trắng.

Sau đó cô ta tiếp tục đi về phía trước, đến tận cửa phòng 701, quay đầu nhìn Khương Dư Thanh đang ngủ bên trong, chỉ đưa ra tấm lưng gầy gò nhưng cô đơn đối diện với Chu Khiêm

Nhìn bóng lưng của cô ta, Chu Khiêm nói: "Lần trước tôi đã nói với cô hai câu tuy là khó nghe, nhưng rất có lý."

“Câu thứ nhất, con bạc của cô sợ cô sẽ mạnh lên, sau đó thoát khỏi khống chế. Câu thứ hai, con bạc của cô bằng lòng khống chế cô là tại vì cô còn có ích. Bây giờ tôi sẽ nói với cô câu thứ ba. Này, đừng có vội đi chứ, câu này dễ nghe hơn hai câu trước.”

Nhìn thấy Tư Đồ Tình xoay người đi.

Chu Khiêm cười nói: "Cô rất có thiên phú về sức mạnh, nhưng cô lại không có sự khôn khéo trong trờ chơi này, cho nên chỉ có thể làm theo lời của con bạc để mà hành động."

"Nghĩ ngược lại, cô hình như đang sống dựa dẫm vào con bạc của mình, cũng có thể lả con bạc của cô sống không thể có cô. Nếu không tại sao đối phương lại tốn nhiều công sức để khống chế cô chứ?"

“Đây là ba câu tôi muốn nói với cô. Nếu đối phương hiện tại vẫn còn khống chế cô, thì chứng tỏ cô vẫn còn có ích. Do đó cô nên nắm chắt thời gian để mà trốn ra đi, tôi sẽ giúp cô.”

Tư Đồ Tình nghe xong, trầm mặc một hồi lâu, sau đó nhìn vào mắt Chu Khiêm nói.

“Tôi đã nói với cậu rồi, cậu đã hiểu lầm quan hệ của hai chúng tôi rồi.”

“Thật không? Vậy quan hệ của hai người là gì?” Chu Khiêm hỏi.

Tư Đồ Tình nói: “Quan hệ tình cảm, hai chúng tôi có quan hệ tình cảm với nhau. Giữa hai chúng tôi không hề có khống chế và lợi dụng giống như cậu nói.”

“Ồ, cô có tình cảm với đối phương, vậy cô nguyện ý bị con bạc của mình khống chế sao?” Chu Khiêm liếc mắt, lời nói ra rất có ý tứ, “Tôi đã nói rồi, con chim bị nhốt trong lòng không bao giờ có kết cục tốt đâu.”

Ánh mắt của Tư Đồ Tình kinh ngạc trong nháy mắt.

Nhưng cô ta rất nhanh đã phản ứng lại, hờ hững nói với Chu Khiêm: “Tôi yêu cậu ấy, điều đó quan trọng hơn tất cả.”

Cô ta thật sự rất yêu con bạc của mình.

Không phải Tư Đồ Tình biết đối phương sẽ nhìn thấy được tình huống này nên mới nói đâu?

Dù sao thì cuộc nói chuyện này cũng làm cho quan hệ giữa Chu Khiêm và Tư Đồ Tình càng thêm xấu.

Chu Khiêm ác ý mỉm cười.

Sau đó cậu nghe thấy giọng nói của Tư Đồ Tình có hơi lo lắng: “Thật ra cái gì cậu cũng không hiểu, gì mà chim trong l*иg…… Đừng tự mãn, cậu còn rất nhỏ có nhiều chuyện cậu chưa từng trải qua nên đừng có coi mình là đúng?”

Nghe xong, Chu Khiêm cũng không hề quan tâm mà để lộ vết sẹo của mình.

Cậu đột nhiên nói: “Thật ra, mẹ tôi là một ca sĩ nghiệp dư. Bà hát rất hay. Cô có biết bài hát và bà hay hát có tên là gì không? Tên là《Chim Trong L*иg³》.”

Nghe xong, Tư Đồ Tình liền cau mày.

Chu Khiêm tự nói với mình: “Đối với bà, tôi chắc là thấy tức giận và thương xót cho bà khi bà không chịu trốn đi. Bà không dám chống lại cha tôi.”

“Phải không?” Tư Đồ Tình hỏi cậu, “Vậy thì sau đó? Sau đó bà ấy thế nào?”

Chu Khiêm đi về phía trước một bước, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào Tư Đồ Tình, nhẹ giọng nói: “Sau đó bà ấy chết, bị cha tôi gϊếŧ chết.”

Tư Đồ Tình theo bản năng lui về phía sau nửa bước.

Chu Khiêm giống như là một đồ vật rất nguy hiểm, chỉ cần cô ta đến gần thì sẽ bị mê hoặc.

Tư Đồ Tình nhắm mắt lại hít sâu một hơi, rất lâu sau cô ta mới mở mắt đối diện với Chu Khiêm.

Tư Đồ Tình khàn giọng nói: "Tôi biết mục đích của cậu. Cuộc nói chuyện của chúng ta con bạc chắc chắn sẽ nghe được. Vì vậy cậu cố ý nói ra mấy lời này là để ly gián tình cảm của chúng tôi…… Dựa vào điều đó, sau này cậu sẽ tìm ra được sơ hở của tôi."

"Chu Khiêm, kẻ thù giống như cậu thật sự rất đáng sợ."

"Người ta nói việc xấu trong nhà thì không truyền ra ngoài, sẽ không có ai tùy tiện đem chuyện nhà của mình nói với người khác giống như cậu đâu."

“Nhưng để phá đi sự phòng bị tâm lý của tôi, phá hư quan hệ của chúng tôi…… Cậu thậm chí có thể nói việc đó với kẻ thù của mình. Nghiêm túc mà nói, tôi thật sự rất phục cậu, nhưng cậu phải biết rằng ——”

Vào lúc này, thời gian vừa đúng 12 giờ khuya.

Chu Khiêm phát hiện, Tư Đồ Tình nói được một nửa, sau đó liền ngây người.

Ngay sau đó cô ta nhìn cậu chằm chằm, giống như nhìn thấy được chuyện gì rất khó tin.

Ngay sau đó, tiếng hét của Hà Tiểu Vĩ liền vang lên trong hành lang.

“Đậu xanh rau má! Mặt của tôi! Mặt của tôi hình như bị gì rồi! Chu Khiêm đại ca —— A, Tư Đồ Tình cũng ở đây à! Á, đậu xanh, mặt của cậu cũng thế, tôi đi gọi Vân Tưởng Dung ——!”

Ba phút sau.

Bốn người chơi đều xuất hiện trước tấm gương lớn trong nhà vệ sinh ở tầng 7.

Gương mặt của ba người trong số đó đã có thay đổi rõ ràng, không còn giống như lúc đầu nữa.

Chu Khiêm, Hà Tiểu Vĩ, Vân Tưởng Dung đã có những thay đổi ở mắt, mũi và miệng, có thể mơ hồ nhìn thấy được bóng dáng ban đầu, nhưng không còn rõ ràng nữa.

【Người chơi Chu Khiêm, mức độ chuyển hóa 40%.】

【Người chơi Hà Tiểu Vĩ, mức độ chuyển hóa 40%.】

【Người chơi Vân Tưởng Dung, mức độ chuyển hóa 40%.】

Gương mặt của ba người không chỉ bị thay đổi, mà còn cùng lúc nhận được tin nhắn của hệ thống.

Từ đầu đến cuối, Tư Đồ Tình là người không bị thay đổi về gương mặt hay là nhận được tin nhắn của hệ thống.

Giữa đêm, trời rét lạnh.

Ngay cả ánh đèn cũng lộ ra vẻ rất quái dị.

Hà Tiểu Vĩ không chịu nổi khi nhìn thấy mình trong gương, lập tức quay đầu lưng đổ mồ hôi lạnh.

Ông không nhịn được mà vòng tay ôm chặt mình. “Bây giờ là tình hình gì đây? Tôi rất sợ a.... ô ô ô.... Có phải tôi bị ma nhập rồi không?”

Chu Khiêm liếc mắt nhìn mình trong gương, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ.

Ngay lập tức cậu nói: “Trong lúc tìm manh mối để hoàn thành nhiệm vụ phụ, cả ba người chúng ta đều chạm vào bức ảnh trong phòng 701 cũng bị cuốn vào ảo giác dù ít hay là nhiều. Chỉ có một mình Tư Đồ Tình không chạm vào bức ảnh, đây có lẽ là nguyên nhân cô ta không bị biến đổi.”

Tác giả có lời muốn nói:

Chu Khiêm: Anh Trụ, anh có phải là không được hay không?

Bạch Trụ: ???

P/S: Tư Đồ Tình và Mục Sinh không có quan hệ huyết thống.

----*---"

Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.