Chương 2: Bαo ©αo sυ vị sầu riêng
Đêm mùa hạ, giữa màntrời tối đen thỉnh thoảng xẹt qua vài tia sét, trời có thể mưa bất cứlúc nào. Những tầng mây đen rất nặng, giống như những túi nilon đen đong đầy nước, nặng trịch, lòng người cũng như bị dồn ép theo.
Hắncuộn mình trên giường, cố gắng đè nén lại khát vọng ở sâu trong tim,trùm chăn che kín đầu mình. Căn phòng chưa đến 10 mét vuông bí bách đếnngạt thở, cửa sổ đã bị hắn đóng chặt, vi khuẩn trong không khí dường như cũng phải lên men. Dù cho gia nhân ở bên ngoài có gõ cửa thế nào, hắncũng không để ý.
Thân thể không khống chế được luôn run rẩy, hắncố gắng không nhìn ra ngoài cửa sổ, không nhớ đến khoảng không 19 tầnglầu bên dưới quyến rũ như thế nào. Nhưng gió thổi vù vù bên ngoài cửa sổ cứ như đang gọi hắn, dường như mỗi luồng gió lọt vào qua khe hở đều âmlãnh đến tận xương tủy. Đầu hắn đổ đầy mồ hôi. Hắn cắn răng bước tới,lấy một cuộn băng dính trong ngăn tủ, luống cuống tay chân dán tất cảcác khe hở trên cửa sổ vào, ghì chặt như đang liều mạng với ai đó.
Đúng lúc này, “cạch” một tiếng, màn hình máy tính sáng lên, hắn nghe thấytiếng “tinh tinh” quen thuộc của QQ, mặt hắn trắng bệch như tờ giấy. Hắn từ từ, cứng ngắc quay đầu lại từng chút từng chút một, giống như cổ hắn là những bánh răng lâu ngày đã trở nên rỉ sét. Phích cắm nguồn điện máy tính vẫn đang bị rút ra, quăng vạ vật ở dưới đất, hội thoại tự độnghiện lên trên màn hình, những dòng chữ đỏ tươi, từng hàng, từng hàng.
Như bị sét đánh, hắn nở một nụ cười u ám, quỷ dị, động tác lại trở nên mềmmại như đang khiêu vũ. Hắn lấy MP3 trong ba lô ra, chỉnh tai nghe đếnmức âm lượng lớn nhất, sau đó, lấy từ trong ngăn kéo một chiếc túi nilon dày màu đen, trùm lên đầu, buộc chặt. Xé bỏ băng dính, mở cửa sổ, hắnđến bên cửa sổ, dang hai tay ra, khẽ hát theo tiếng ca lớn trong MP3.Túi nilon phập phồng theo hô hấp của hắn, trông hắn bây giờ như con cáđang hấp hối.
Một cơn gió thổi tới, hắn đón gió, dùng tư thế nhảy tường, nhẹ nhàng mà duyên dáng nhảy xuống cửa sổ, khoảnh khắc rơi xuống đất, hắn dường như đã nghe thấy tiếng xương cốt mình gãy ra từng khúc,vọng lại từ một nơi xa xôi.
Mưa như trút nước.
******
Lâm Cường ngồi xổm xuống nhìn thi thể gần đó, cau mày suy nghĩ, dù đang mưa vẫn có rất nhiều người vây quanh nơi này, đèn flash của phóng viên vẫnnháy liên tục không ngừng.
Tiểu Đường cầm ô đi tới, trên mặt hiện lên sự ghê tởm.
“Sếp Lâm… thuốc lá của anh…”
Lâm Cường cúi đầu nhìn lại, phát hiện ra bao tay vừa dùng để kiểm tra thithể lúc nãy quên không tháo, máu đã dính vào điếu thuốc làm anh cảm thấy ghê tởm, liền ném xuống đất dẫm lên, lột bao tay ra ném vào mặt TiểuĐường.
Tiểu Đường cam chịu, thân người xích lại gần, cười nịnh nọt: “Sếp Lâm, hay là mời giáo sư Thẩm tới?”
Trong tháng này, bảy người đã chết. Tình trạng người nào cũng đều là đầu buộc túi nilon, nhảy lầu tự sát. Tất cả xương cốt đều dập nát, trong gói tođựng nguyên bộ óc, nhìn vào ngoài đáng sợ ra còn là rất rất đáng sợ. Cóvẻ như đã vượt ra khỏi phạm vi phá án của bọn họ, nhưng sếp Lâm vẫn cốchấp, không cho hắn đi tìm giáo sư Thẩm.
Lâm Cường suy nghĩ nửa ngày mới nói: “Gọi cho hắn, mời hắn đến hiện trường xem 1 chút đi.”
Tiểu Đường chần chừ: “Hay là tôi lái xe đến học viện đón anh ấy tới đây.”Lâm Cường và Thẩm Mạc trời sinh tính đã không hơp nhau, nhìn thôi cũngkhông vừa mắt.
Lâm Cường nhướn mày: “Không phải lần trước Cục đã cấp cho hắn 1 chiếc di động sao?’
“Cái này…” Ngũ quan của Tiểu Đường nhăn nhúm lại, đáng thương nhìn hắn. Lâm Cường bất đắc dĩ phất tay: “Đi nhanh về nhanh.”
Được sự đồng ý, Tiểu Đường mở ô chạy đi, lái xe thẳng đến Đại học T.
*******
Khu nhà giam phía Bắc của Thành Phố Đào Nguyên, bình thường sáng sớm đềuyên tĩnh, đột nhiên lúc này, những tiếng thét chói tai thảm thiết vanglên, giống như gào khóc rất thê thảm vang vọng trong không gian nhàngục. Âm thanh cực lớn, vượt qua sức chịu đựng của con người, làm chonhững người can đảm cũng phải rùng mình.
Nhóm cảnh ngục khôngbiết làm sao, thầm nghĩ chắc có người giở trò, đi từng phòng kiểm tralại không phát hiện ra người nào bị thương hay vượt ngục. Lúc này, mộtngười đàn ông mặc đồng phục nhà giam nhân lúc hỗn loạn đi ra từ trongngục, đi bộ đến một chiếc xe thể thao màu đỏ gần đó.
“Tiểu Miêu, mở cửa ra.” Tiếng nói hắn phát ra lại là giọng nữ.
Cửa xe mở ra cùng tiếng trả lời, người đó chui vào xe, bắt đầu moi từ trênngười ra đủ thứ: la bàn, chủy thủ (dao nhỏ), kiếm gỗ đào, súng lục, súng phun nước, một ít đạn bạc, còn có rất nhiều bình nhỏ, giống như túithần kỳ của Doraemon. Không biết cô cất vào người như thế nào… Cuốicùng, cô còn lấy ra được một trái táo nhét vào miệng.
“Khấu Đan, hoàn thành nhiệm vụ thuận lợi chứ, meo?” Một giọng nói điện tử nhưng rất đáng yêu từ loa của ô tô vọng ra.
Thẩm Khấu Đan vừa hùng hục ăn táo, vừa bắt đầu cởϊ qυầи áo trên người.
“Ghét nhất là dọn vệ sinh nhà tù và bệnh viện, bẩn chết đi được. Nơi nàynhiều quỷ như vây, ta đối phó với bọn chúng một đêm, thêm cả buổi sánghôm nay mới trừ hết, không ngờ cuối cùng còn gặp phải một con quỷ mạnh,suýt nữa thì để hắn chạy thoát, bây giờ vừa mệt vừa đói. Tiểu Miêu láixe đi, về nhà ngủ.”
Vị trí ghế lái tuy rằng không có người, xevẫn tự khời động. May mà cửa kính xe là kính phản quang, bên ngoài nhìnvào cũng không thể nhận ra, nếu không chắc dọa không ít người .
“Ngục giam là nơi có lệ khí (oán khí) nhất thành phố Đào Nguyên, quỷ quái nơi đó đương nhiên lợi hại rồi, không bị thương như lần trước là tốt rồi,meo.”
“Yên tâm, lần này tôi đã chuẩn bị đâu vào đấy rồi.”
“Tôi chỉ sợ cô cậy mạnh, meo, tôi cảm thấy cô đến đây lần này là để báo thù.”
Thẩm Khấu Đan cười đắc ý, mắt híp thành một đường, rất nhanh đã ăn xong táo, gỡ bỏ mặt nạ đàn ông ở trên đầu và mặt, đồng phục cai ngục đã được thay bằng áo ngủ. Cô ôm cái gối hình khúc xương khép mắt ngủ.
“Khấu Đan, chú cô gọi điện.”
Khấu Đan hắt xì một cái, mắt cũng lười mở, cuộn mình trên ghế sau như con mèo con. “Trả lời đi.”
Lát sau, một giọng nói cuốn hút trầm thấp vang lên, giọng nói này hay đếnmức có thể trói chặt bất kỳ lỗ tai người nghe nào, chỉ tiếc rằng giọngđiệu quá nghiêm túc lạnh nhạt, hơn nữa, mỗi câu ngắn nhất có thể.
“Ở đâu vậy?”
“Con ở trên xe, vừa từ ngục giam ra.”
“Ổn cả chứ?”
“Đương nhiên, chú nhờ ai gọi điện thoại thế?”
“Tiểu Đường.”
“Chú đang trên đường đến hiện trường hay là vừa về?”
“Về.”
“Là vụ án nhảy lầu tự sát kia sao?”
“Ừ.”
“Đúng là do quỷ quái gây rồi?”
“Đúng, hơn nữa còn rất lợi hại.” Cuối cùng cũng nói nhiều một chút, Khấu Đanthở dài, không biết tại sao bình thường Thẩm Mạc nói chuyện đều rất tốt, nói qua điện thoại lại trở nên như vậy.
“Có cần giúp không ạ?”
“Không cần, con phụ trách yêu ma ở bệnh viện.” Cuối cùng còn bổ sung thêm “Tối nay.”
“Con để đêm mai hãy đi có được không? Con muốn về ngủ, mệt quá a.” Khấu Đan bắt đầu ôm gối, lăn lộn, làm nũng.
“Không được.”
Không chờ Khấu Đan kháng nghị, đầu dây bên kia đã cúp máy.
Ô ô ô, có nhầm không vậy, đây là bóc lột lao động a. Thẩm Khấu Đan nằmsấp xuống ghế đập đập, cuối cùng quyết định không than vãn nữa, tiếtkiệm thời gian ngủ.
*********
Buổi chiều, Giang Tiểu Tư vừa tan học đã bị bạn ngồi cùng bàn Lý Nguyệt Y lôi ra khỏi lớp.
“Tiểu Tư, đi siêu thị cùng mình đi.”
“Làm gì?”
“Còn làm gì nữa, mua vài thứ.”
“Không đi đâu, mình còn phải về trông tiệm.”
“Đi đi, rồi mình mua nước cà chua cho cậu.”
Vì thế, Tiểu Tư vui vẻ đi cùng người ta dạo đông dạo tây trong siêu thị.
“Nguyệt Y, sao mặt cậu lại đỏ như vậy?”
“Đâu có…” Lí Nguyệt Y hết nhìn ngang lại ngó dọc, hành động có vẻ hơi lúng túng.
“Cậu nói cậu mời mình nha, mình lấy bao nhiêu bình cũng được đúng không?”Giang Tiểu Tư mỹ mãn lấy 2 bình, 3 bình, rồi lấy đến 6, 7 bình, đến mứckhông ôm được mới dừng tay, sớm biết vậy đã lấy xe đẩy rồi. Cô chỉ mảinuốt nước miếng, không để ý Lí Nguyệt Y đã nhét gì đó vào trong túi.
“Sao cậu mua cái này nhiều vậy?” Giang Tiểu Tư nhìn Lí Nguyệt Y cầm trong tay một túi Vượng Tử QQ* , tự dưng cảm thấy khó hiểu.
(*) 旺仔 QQ: một loại kẹo của Trung Quốc
“Ừ.” Lí Nguyệt Y chột dạ cúi đầu, lén nhìn những người hai bên, thật may, không gặp người quen.
Lúc sắp thanh toán xong, chuẩn bị đi ra, cổ áo phía sau của Giang Tiểu Tư bị kéo lại.
“Cô hình như còn chưa thanh toán vài thứ?”
Người đó có giọng nói rất hay, trầm ấm mềm mại như lông vũ, nhưng giọng điệu lại rất nghiêm khắc, lạnh lùng.
Cùng lúc đó, cô cũng ngửi được mùi hương quyến rũ của nhóm máu RH- kết hợpvới hương trà phảng phất, làm cô cảm thấy rất phấn khích. Cô kích độngquay lại, đang định hóa thân thành sói lao đến lại bị sự lạnh lùng toátra từ đối phương áp bách, bất giác sợ run cả người.
Người trướcmặt mặc đen Đường trang*, kiểu dáng gọn gàng, tuy đơn giản lại mang theo nét cao quý. Cổ áo rất cao, nút áo đóng tới tận dưới cằm gợi lên cảmgiác rất bảo thủ nghiêm nghị. Tóc hơi dài hơn người bình thường mộtchút, mang theo màu sắc truyền thống thuần khiết, đen như động sâu,tưởng như muốn hút hết hào quang xung quanh. Mắt đen tinh tế mang theochút hương vị cổ điển, như nét mực vẽ trên giấy Tuyên Thành, sâu thẳm,hắc bạch phân minh, lại sáng như vì sao. Nhưng mà ánh mắt đó cũng lóelên ánh sắc bén vô cùng, dù là ai trông thấy cũng không khỏi căng thẳng, giống như bị nhìn thấu hết thảy bản thân.
(*) Áo đường trang là đây
Giang Tiểu Tư chưa từng gặp ai có ánh mắt lạnh lùng sắc bén như vậy, cũngchưa thấy ai có cái mũi hoàn mỹ như vậy, đôi môi mỏng đẹp mắt như vậy.Nhất là, anh ta còn có nhóm máu RH-.
Nhiệt huyết trong Tiểu Tưsôi trào, cảm thấy mỗi tế bào trong cơ thể như đang bị thiêu đốt, trờiơi, cuối cùng cô cũng đã tìm được hoàng tử bạch mã mà cô tha thiết mơước rồi.
“Tính tiền.” Đôi môi mê người kia bực mình phun ra hai chữ.
Giang Tiểu Tư vẫn còn đang trong trạng thái ngơ ngẩn, làm động tác mời: “Anh trước.”
“Tôi bảo là cô hãy mang đồ trong túi mình ra tính tiền đi.” Người trước mặt bắt đầu hơi nổi giận.
“Cái gì?” Giang Tiểu Tư sờ đầu giống như hòa thượng ngốc, không hiểu, Lí Nguyệt Y thấy không ổn, lách người lén lút trốn đi.
“Hay là dẫn cô đến cảnh cục mới chịu mang ra?”
“Hả?” Giang Tiểu Tư vẫn si ngốc như cũ, nhìn người đàn ông có dáng hình tựabóng đêm, môi như trăng khuyết, mắt như sao này, lại còn có nhóm máuRH-, cô không nhịn được nuốt nước miếng. Đồng thời cảm thán, thật có khí thế nha.
Người trước mắt không kiên nhẫn được nữa, mở túi xáchcủa Giang Tiểu Tư, moi mấy thứ lúc trước Lí Nguyệt Y nhét vào ra. GiangTiểu Tư ngạc nhiên. Không ngờ đó lại là một túi que thử thai và một hộpbαo ©αo sυ vị sầu riêng. Lí Nguyệt Y, bà đùa thật ác.
Giang TiểuTư giận dữ quay đầu, lại phát hiện ra đầu sỏ gây nên đã chạy. Chẳng lẽcô cô quên nhà cô mở cửa hàng đồ chơi tìиɧ ɖu͙© sao, mấy thứ này đến siêu thị mua thì thà mua ở nhà cô còn hơn, có nhầm không vậy. Không đúng,điều này không quan trọng, quan trọng là sao có thể ở trước mắt ngườiđàn ông đẹp như vậy vu oan cho cô. Cô sống một ngàn năm, thể diện khuônmặt già nua này cũng bị mất hết rồi.
Vừa căng thẳng vừa bối rối muốn giải thích với người kia, người đó lại cười lạnh một tiếng, nhìn cô một lần từ đầu đến chân.
“Học sinh trung học bây giờ đúng là…”
Sau đó nhấc lên túi đồ đã được buộc lại cẩn thận, xoay người bước đi. Giang Tiểu Tư nhìn thấy trong túi anh ta một cây rau cải trắng, thật khônghài hòa.
“A, không phải vậy đâu, anh nghe tôi giải thích đã.”Giang Tiểu Tư như sắp nhào tới ôm đùi người ta lại bị cô nhân viên thanh toán giữ lại.
“Tiểu thư, cô còn chưa tính tiền.”
Giang Tiểu Tư ngửa mặt lên trời thở dài, không ngờ bị hiểu lầm như vậy, làm sao cô chịu nổi đây.
Lí Nguyệt Y, cậu chết chắc rồi.