Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thoát Bắc Giả

Chương 88: Ga tàu hỏa

« Chương TrướcChương Tiếp »
Một số trạm gác đã bị bao vây đồng thời, làn sóng tức giận ập đến, đám cảnh vệ khó lòng phòng bị trước lần này.

Vũ khí được tịch thu xếp đống trên đất, vì thiếu đạn dược nên không thể sử dụng, tất cả trở thành phế liệu; cửa kho quân dụng trong quân khu mở ra, kiều dân chen chúc vào, song lại phát hiện bên trong trống trơn.

Binh lính chưa chết bị treo ngược lên, đón nhận màn tra tấn vô nhân đạo ngay trước mặt mọi người – một khi đối tượng từng bị nô dịch xoay mình thì sẽ càng tàn nhẫn hơn kẻ từng cầm quyền.

Đối mặt với tra hỏi, các binh lính thừa nhận gần đây đã thiếu tiếp tế đạn dược, súng ống cũng chỉ là để ra vẻ.

Tuyệt vọng bao trùm khắp nơi, rồi dần hóa thành điên cuồng mất khống chế, mọi người trong trại tập trung đánh đập cướp đốt khắp nơi. Ánh lửa màu vỏ quýt phản chiếu dưới trời chiều, kéo dài bóng người cùng tiếng động huyên náo, phủ lên nỗi bi thương và bất lực vào phút cuối.

Trại tập trung do Bộ Vũ trang tiếp quản, dù không có ai báo tin thì kiều dân cũng sẽ nhanh chóng bị quân đội vây quét.

Jang Young Soo vừa chỉ thị mọi người tiếp tục “chống lại”, hủy nát cái nơi ăn thịt người này; vừa tự mình dẫn đội đi ra ga tàu hỏa, khảo sát xem có thể chạy trốn bằng được sắt không.

Sourin và thư ký một trái một phải theo sau ông ta, tiến vào tình trạng báo động, ngăn cản đám người ngày một chen lấn, bảo đảm không bị ném đá giấu tay. Nhưng ở quảng trường quá hỗn loạn, kiều dân kích động khát vọng được đến gần lãnh tụ của mình, dù đã hết sức ngăn cản nhưng vẫn không thể chặn nổi.

Bệnh nhân không đủ dinh dưỡng, những người đàn ông bước đi tập tễnh, những bà mẹ khóc lóc ròng rã… Tất cả bọn họ bò lổm ngổm trên đất, dùng lời nói kích động mơ hồ biểu đạt sự sùng kính vô hạn với Jang Young Soo.

Tình hình cường điệu như thế, Sourin đã từng thấy rất nhiều lần trong các chương trình của đài truyền hình Bình Nhưỡng: người Triều Tiên thành tâm dốc sức vì lãnh đạo tối cao, đặt mọi hy vọng và ảo tưởng lên một người phàm tục; sau khi bộ máy tuyên truyền chú tâm vận hành, vô số truyền thuyết và huyền thoại đã tạo ra lối thoát, người phàm được thăng lên là thần tiên ngọc hoàng; các tín đồ ngày càng tôn sùng, tương lai đất nước hưng thịnh của chính giáo thống nhất, tất cả mọi người đều nhận được sự giải thoát cuối cùng.

Kim Thị sáng lập nên Triều Tiên, Triều Tiên lựa chọn Kim Thị, hai bên hỗ trợ lẫn nhau mới tạo ra được thể chế chính trị đặc biệt nhất trên thế giới này.

Sau khi kiều dân bị hắt hủi, lòng trung thành của bọn họ đối với người lãnh đạo tối cao cũng trở thành thứ không đáng giá, nên rất gấp gáp muốn có vật thay thế mới –

tinh thần con người là đồng ruộng vô cùng giàu có, luôn bị thứ mạnh mẽ nhất chiếm lĩnh – thiên nhiên không bao giờ lãng phí tài nguyên, giống như con người không bao giờ lãng phí năng lượng.

Thông qua xúi giục bạo loạn, Jang Young Soo giành được sự sùng bái và ủng hộ rộng rãi: được đồng bào tin cậy, quan tâm đến dân chúng cùng khổ, trở thành biểu tượng mới trong trại tập trung.

Để đáp lại lời kêu gọi của ông, kiều dân vất nhà bỏ nghiệp, tụ lại như từng nhánh sông đổ ra biển, tạo nên cơn hồng thủy gầm thét, thanh thế lớn không mức ngăn cản, cùng xông về ga tàu hỏa duy nhất trong trại tập trung.

Dưới sự kéo đẩy của đám đông, cánh cửa cũ nát rơi xuống phát ra tiếng động vô cùng lớn. Chỉ thấy bên ga tàu có một hàng toa tàu đang đậu, đầu tàu cũ kỹ và buồng tàu đã hư hại, ngày thường có thể dùng để vận chuyển vật liệu, song không đủ để chứa tất cả kiều dân.

Cách đó không xa, mấy coa tàu trên đường đang chậm rãi xê dịch do nhân lực đẩy tới về phía trước, neo vào cuối đoàn tàu.

Theo tiếng chạm giòn vang vang lên, hai toa gắn liền lại với nhau tạo thành một hàng dài màu nâu, cho thấy hy vọng trốn thoát của tập thể kiều dân.

Đám đông hân hoan vỗ tay hoan hô, giúp đỡ lẫn nhau trèo lên toa, chỉ sợ nếu chậm một giây thôi sẽ bị vất lại trại tập trung đáng sợ này.

Jang Young Soo vui vẻ yên tâm ra mặt, dặn dò thư ký lái xe tải đến rồi dẫn Sourin tiến về phía trước, tiếp tục sắm vai người lãnh đạo anh minh.

Ông ta cúi người xuống, cẩn thận quan sát chỗ nối của toa, rồi lại không yên tâm giơ tay lắc đinh tán, sau khi chắc chắn mọi sự đều ổn mới xoay người lại.

“Báo cáo thủ trưởng”, Công nhân ở ga tàu hỏa đại diện bước lên trước, giọng nặng khẩu âm Kaesong, “Đoàn tàu có thể lên đường bất cứ lúc nào!”

Jang Young Soo rút khăn ra lau tay, lại như vẫn chưa yên tâm: “Đã đủ nhiên liệu chưa?”

“Đây là đầu máy chạy bằng hơi nước, đốt gỗ là có thể khởi động.”

Ngẩng mặt nhìn lên núi rừng xung quanh, chắc chắn đoàn tàu có thể thuận lợi đến thành phố Rason, vị lãnh tụ vừa được kiều dân tấn phong gật đầu, lại dặn dò thêm: “Chúng ta phải chạy thẳng đến bờ biển, đừng để nửa đường xảy ra vấn đề.”

Đại diện lao công mặt đỏ bừng, dùng sức đáp lại: “Xin ngài yên tâm! Bảo đảm không thành vấn đề gì!”

Lấy được xác nhận, Jang Young Soo không nán lại nữa, quay lại hướng dẫn kiều dân lên tàu theo thứ tự, thuyết phục mọi người mang theo hành lý gọn nhẹ để có nhiều không gian cho người khác hơn. Sourin đi theo sau lưng ông ta, trước khi rời đi còn không quên ngoái đầu nhìn đại diện công nhân, lặng lẽ gật đầu chào.

Dưới sự khích lệ toàn diện, ngoại trừ những bệnh nhân quá mức yếu đuối không thể nào di chuyển thì phần lớn kiều dân đều đã chen lên toa tàu.

Đoàn tàu dùng để vận chuyển vật liệu nên không có chỗ ngồi, chỉ có một lỗ thông gió ở trên nóc. Hành khách chen chúc đứng lặng như hộp tăm, không thể nhúc nhích. Trong không gian bịt kín tràn ngập mùi rất khó ngửi, song chẳng một ai than phiên lấy nửa câu – bọn họ đều biết đây là hành trình bỏ mạng, nhưng bởi vì sự tin tưởng tuyệt đối vào lãnh tụ nên chỉ có thể im lặng nhẫn nại.

Lúc mỗi một cánh cửa toa đóng lại, Jang Young Soo đều đích thân đến khích lệ động viên, miêu tả cảnh tượng tuyệt đẹp với kiều dân: “… Tàu sẽ chạy thẳng đến cảng Đông Hải ở thành phố Rason, ở đó đang có tàu chờ chúng ta, rời cảng 460 hải lý là có thể đến được Niigata. Trưa ngày mai, mọi người có thể cùng nhau ăn sushi tại Nhật Bản!”

Dù lý trí mách bảo có quá nhiều điều không thể, nhưng hy vọng vẫn đem lại sức mạnh to lớn cho con người.

Tất cả kiều dân đều gầy đến trơ xương, gò má lõm sâu, con ngươi lồi cả ra ngoài, trông chẳng khác gì quỷ đói đến từ địa ngục. Nghe được lời cam kết của lãnh đạo, ánh mắt vốn vô hồn trống rỗng của bọn họ lập tức sáng lên, trở nên phấn chấn hăng hái.

Jang Young Soo ra sức gật đầu bày tỏ khích lệ, cuối cùng mới cho người đóng cửa lại.

Sourin đi cùng đi qua toàn bộ đoàn tàu, tiếp nhận những thông tin giống nhau lặp đi lặp lại, suýt nữa cũng tin vào kế hoạch không chút chắc chắn nào này – nếu như trước đó cô không biết thuyền bè trọng tải của Anton, cũng không biết thành phố Rason được canh phòng nghiêm ngặt đến chừng nào.

Trước lúc đoàn tàu sắp lên đường, thư ký đã lái xe tải đến.

Dưới sự giúp đỡ của công nhân ở ga tàu, chiếc xe tải được cố định trong một buồng xe rộng rãi, được neo vào cuối đoàn tàu.

Là lãnh tụ của đám đông, Jang Young Soo dẫn theo thư ký ngồi vào buồng lái đoàn tàu, cũng tự tay kéo còi vang lên. Theo bánh tàu từ từ dịch chuyển, trại tập trung ngổn ngang bị bỏ lại sau lưng, kiều dân trên tàu tiến đến một tương lai đầy hứa hẹn.

Vì không gian trong buồng lái có hạn, nên để nhường chỗ cho lãnh tụ, đại diện công nhân đành cùng Sourin đợi trong toa bỏ xe, để mặc gió rét xâm nhập.

Đối với Sourin có thể trạng tốt, đoạn đường này cũng không có gì quá khó khăn, chỉ là cô sợ bị chen lấn vào giữa đám người, bị ép buộc cách ly với ánh sáng. Nhưng đối với những người đã ở trong trại tập trung hơn nửa năm, quần áo lam lũ mà nói, gió sương dọc đường đủ để gϊếŧ chết người.

Cô chủ động cởϊ áσ ra, khoác lên vai đại diện công nhân, nhân lúc đi vào chỗ tối mà lên tiếng chào hỏi: “Đã lâu không gặp.”

“Cô Keiko…” Kim Hong Dae siết chặt áo khoác, cúi đầu thấp hơn.

Là Nhật kiều ở Kaesong, Kim Hong Dae từng dẫn theo vợ con bỏ trốn, nhưng cuối cùng vì không chịu nổi thanh quy giới luật của nhà thờ nên chủ động từ bỏ quyền lưu trú ở Nhật Bản, mượn sự hỗ trợ của Chongryon để về tổ quốc – lúc ấy còn là Lee Jung Ho phụ trách hộ tống.

“Tôi không đem theo thuốc lá.” Sourin cười ái ngại, “Dừng tàu rồi sẽ nghĩ cách cho ông một điếu.”

Kim Hong Dae xua tay lia lịa: “Không, không cần, tôi đã bỏ thuốc lá lâu rồi.”

Trong trại tập trung ăn không đủ no, ngay đến cả cơm ăn cũng thành vấn đề, Sourin tin ông ta không nói dối, tiếp đó nói sao chuyện khác: “Vợ và con gái ông đâu?”

Trên mặt người đàn ông thoáng qua vẻ đau đớn, khóe mắt dâng lên ánh lệ: “Cô Keiko, cô có thấy trong trại tập trung này có đứa con nít nào không?”

Sourin ngẩn người, liên tục lục tìm trong trí nhớ chiều nay: quả thật nơi đó không có ai là chưa thành niên, cũng không có người già suy yếu, ngoại trừ những bệnh nhân chờ chết ở “bệnh viện” ra, trong trại tập trung toàn là thanh niên trai tráng có khả năng lao động.

Bánh tàu đυ.ng vào đường sắt phát ra tiếng vang có tiết tấu, đoàn tàu chở đầy kiều dân phá vỡ bóng tối rơi vào màn đêm âm u.

“… Bọn họ vốn bố trí chúng tôi ở lại thôn kiều dân, nhưng rồi sau đó lại đuổi người đến trại tập trung. Cứ nghĩ lao động chăm chỉ thì có thể kiếm thêm được ít phần chia cho người nhà, kết quả đến cả trẻ em cũng không được ăn no.”

Kim Hong Dae vuốt mặt, hít sâu một hơi: “Doanh khu thông báo đến các nhà, yêu cầu giao trẻ nhỏ và người già ra, nói bọn họ được tổ chức quan tâm, không nên chịu khổ với chúng tôi. Vợ tôi không tin, bà ấy nói Đảng Lao động không yên lòng muốn giấu con đi, dù mình có chết đói cũng phải để con bé được ăn no…”

Sourin im lặng nắm lấy tay đối phương, lòng bàn tay bị tổn thương, cảm giác như nắm phải bộ xương khô.

Rốt cuộc người đàn ông cũng không nén nổi nước mắt lăn dài: “Là tôi hồ đồ, tôi đã đánh bà ấy, mắng bà ấy, cướp lấy con từ bà ấy, lại tự tay đưa con gái lên tàu. Kết quả đoàn tàu chạy ra khỏi vùng núi thì dừng lại, mọi người đều bị dẫn vào rừng cây… từ đằng xa chỉ có thể nghe thấy tiếng súng.”

Như lần nữa nhìn thấy khoảnh khắc đau thấu thâm tâm kia, Kim Hong Dae nức nở thở không nổi, suýt nữa đã ngất xỉu.

Bài phát biểu của Jang Young Soo không hề xuất sắc, thậm chí còn có phần vội vã, nhưng lại có thể thành công cổ động kiều dân, dùng tính mạng đặt cược để bước lên một lộ trình không xác định.

Sourin cứ tưởng những người này vốn chẳng sợ chết, lại chẳng hay, bọn họ đều đã chết một lần rồi.
« Chương TrướcChương Tiếp »