Chương 4: Quan hệ hữu nghị

“Ôi chao” Nhiêu Khởi ngồi lên mạng bất ngờ la lên: “Không phải chứ..”

“Sao vậy?” Tần Thư liếc cô nàng một cái.

“Trên này nói đại thần đã…” Nhiêu Khởi vừa xem vừa báo cáo, “Hình như anh ấy đã có người mình thích.”

“…”

Toàn phòng ai cũng biết, Nhiêu Khởi siêu thích dạo BBS trường học, mỗi ngày có thể không làm gì nhưng bát quái thì nhất định phải xem!

Mạch Dư Hàm hỏi: “Là ai?”

“Không biết nữa…” Nhiêu Khởi trả lời.

Bài post như vầy: “Sinh viên khoa quản trị Viên Sùng Dục thổ lộ với Lệ Tuân bị từ chối, hơn nữa Lệ Tuân còn nói anh ấy đã có người mình thích.”

“Chắc là chỉ mượn cớ thôi.”Tần Thư phát biểu cảm nghĩ, “Vả lại hai người bọn họ cùng một khoa, quen cùng khoa chán lắm.”

Nhiêu Khởi nghĩ nghĩ: “Các cậu nói xem loại nữ sinh đại thần thích là gì?”

“Dịu dàng hào phóng, phải có khí chất.” Mạch Dư Hàm nói.

“Aiz, đáng tiếc mình không theo đuổi phong cách này.” Nhiêu Khởi bóp cổ tay thở dài, “Đại thần, xem như đôi ta hữu duyên vô phận vậy.”

Mạch Dư Hàm lại nói: “Không phải Tiểu Ý của chúng ta phù hợp đấy sao?”

“Đúng rồi, phù sa không chảy ruộng ngoài.” Nhiêu Khởi vỗ đùi phấn khởi.

Tần Thư lại giội một gáo nước lạnh: “Cậu đừng quên Tiểu Ý mới chia tay Tề Hoàn An chưa đến hai tuần. Hơn nữa, cậu xác định Tiểu Ý quen Lệ Tuân?”

“…” đúng là từng chữ như châu như ngọc.

Hôm nay là ngày phòng ngủ bọn họ hẹn với phòng nam sinh quan hệ hữu nghị.

Lương Thi Ý không thể đến thư viện gặm sách.

“Mình van cậu đấy, thật sự mình không muốn đi mà, bỏ qua cho mình đi.” Lương Thi Ý rất buồn rầu.

Nhiêu Khởi nói rất có căn cứ: “Đảng đã dạy chúng ta thà gϊếŧ lầm 1000 chứ không thể buông tha 1 mà, cậu nhanh đi.”

“Đúng vậy, Mạch Tử có vợ rồi vẫn đi đấy thôi, huống hồ gì người độc thân như cậu.”

Tần Thư nói.

Lương Thi Ý: “o (>﹏<)o…”

Mạch Dư Hàm: “Σ ( ° △°)︴…” Tại sao cô nằm cũng dính đạn.

Hai phòng ngủ tập hợp trước cổng trường, nam sinh cao ráo gầy tong tên là Ngô Minh, người thoạt nhìn cao cao tên là Tôn Phẩm, tên Nguyên Bách là người cười tươi như ánh mặt trời, còn một người đeo mắt kính trông lịch sự là Lý Bân.

Cả hành trình là hai phòng ngủ cùng đi ăn cơm trưa, chơi trò chơi trong công viên, buổi tối đi hát ở đâu đó…

Địa điểm ăn trưa chính là Hồ Tâm Tiểu Trúc, cái tên vô cùng lịch sự nho nhã, quả thật danh tiếng cũng không tệ, phù hợp cho sinh viên tiêu tiền.

Phục vụ dẫn bọn họ vào chỗ đã đặt trước, đang đi nửa đường thì có một người từ chỗ ngồi phía trước đi ra, một người cao lớn, tuấn tú, khí chất lạnh lùng.

Nhiêu Khởi hít một hơi.

Nam sinh kia vô tình nhìn qua, ánh mắt đảo qua đoàn người bọn họ, lúc nhìn Lương Thi Ý còn hơi nhíu mày, lập tức bước qua.

“Ha, Lệ Tuân, anh cũng ăn cơm ở đây sao?” Nguyên Bách đi cùng cười chào hỏi.

Lệ Tuân gật đầu hỏi: “Sao phòng ngủ của cậu lại huy động toàn lực thế này?”

Nguyên Bách cười đáp: “Hai phòng ngủ bọn em có quan hệ hữu nghị, hẹn nhau ra ngoài ăn cơm.”

“Quan hệ hữu nghị? Lông mày Lệ Tuân nheo lại, làm như đang nghiền ngẫm hai chữ này.

“Ừ, không nói nhiều nữa, bọn em vào trong đây.”

Lệ Tuân nghiêng người nhường đường cho bọn họ, ánh mắt hơi dừng trên mặt Lương Thi Ý, nhìn cô bước qua mình.

Mới vào chỗ, Nhiêu Khởi đã không kìm được tâm tình kích động bắt lấy Mạch Dư Hàm bên cạnh nhỏ giộng nói chuyện.

“Cậu ấy làm sao vậy?” Lương Thi Ý có chút khó hiểu.

Tần Thư cười: “Nha đầu kia gặp thần tượng.”

“Thần tượng?” Lương Thi Ý nghĩ nghĩ, “Là đại thần khoa quản trị?”

Tần Thư gật đầu.

“Đúng đấy, chính là anh ấy.” Nhiêu Khởi kích động nói, “Thế nào, có phải là rất cool không?”

Lương Thi Ý cẩn thận suy nghĩ lại bộ dáng người kia, “Qủa thật không tệ, nhưng lại quá lạnh lùng.”

Ăn cơm một nửa, Lương Thi Ý đứng dậy ra ngoài đi toilet.

Không ngờ cô lại gặp đại thần kia một lần nữa trong phòng rửa tay, anh cúi đầu dựa vào vách tường bên ngoài, hình như là đang đợi người. Nghe thấy tiếng động anh ngẩng đầu, tầm mắt hai người giao nhau, cả hai đều sững sờ.

Lương Thi Ý đi vào toilet, lúc sau đi ra vẫn thấy anh đứng đó có chút kinh ngạc.

Cô đi vài bước, chợt nghe tiếng bước chân dồn dập phía sau, cánh tay bị kéo lại.

“Em còn muốn vào trong sao?”

Lương Thi Ý nhíu mày, né tránh bàn tay anh, lui về phía sau vài bước, nhìn anh đề phòng.

Lệ Tuân nhíu mày càng sâu hơn cô: “Em không biết anh?”

“Đại thần khoa quản trị, đúng không?” Lương Thi Ý nói.

Đáp án anh muốn không phải cái này!

Lệ Tuân nhìn cô: “Thật sự em không nhớ chúng ta đã từng gặp nhau?

“Chúng ta từng gặp sao?” Lương Thi Ý ngơ ngác.

Lệ Tuân mấp máy môi: “Xem ra em quên rồi.” Giọng nói mất mát không thể che giấu. Dừng một chút, anh tiếp tục nói: “Em còn muốn đi tham gia quan hệ hữu nghị? Em đừng di.”

Trong lòng Lương Thi Ý không vui, nhưng vẫn nói: “Có phải anh nhận nhầm người rồi không?” Nói xong tiếp tục đi.

Làm sao Lệ Tuân có thể cho cô đi, thân thể cao lớn lập tức chặn cô lại: “Đừng đi.”

Lương Thi Ý đi bên nào, anh liền chặn bên đó, hoàn toàn không cho cô chạy thoát.

Lương Thi Ý bất đắc dĩ, xem ra hôm nay đối phương cố ý không cho cô đi, liền lấy điện thoại ra gọi cho Tần Thư: “Alo, Tần Thư, bây giờ tạm thời mình có việc một chút.”

“Ừ, cậu giúp mình xin lỗi nhé, cảm ơn cậu.”

Cúp điện thoại xong, Lương Thi Ý thở dài: “Anh hài lòng chưa?” Cô gặp phải xui xẻo gì thế chứ.

Không ngờ anh lại cười cười, “Ừ.” Lại hỏi cô: “Em muốn đi chơi chỗ nào, hai chúng ta đi chơi.”

Lương Thi Ý vốn nghĩ, không thể trêu vào anh chẳng lẽ tôi không trốn được anh ư, không ngờ bản thân lại bị đối phương cứng rắn lôi vào công viên trò chơi.

Lúc ngồi trên vòng quay, không gian trong vòng quay nhỏ hẹp mập mờ dị thường.

Lương Thi Ý lúng túng nghiêng đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, người bên cạnh lại nói: “Lương Thi Ý, em thật sự không nhớ anh sao?”

Vấn đề không phải nằm ở việc có nhớ không, mà là vấn đề nằm ở chỗ cô không hề gặp anh ta!

Nhiêu Khởi nói thần tượng của cậu ấy tên là Lệ Tuân học khoa quản trị, là người mà cậu ấy sùng bái, chỉ nghe tiếng chưa thấy mặt.

Nhưng nếu đối phương đã nói là đã gặp mình thì hẳn là đã gặp nhau thật.

Giả sử cô có gặp anh ta thật, một nam sinh xuất sắc như thế làm sao cô có thể không nhớ ra?

Lệ Tuân nhìn bộ dáng mơ hồ của cô, anh chỉ cười tự giễu, không hỏi thêm gì nữa.