Chương 7
"Hóa ra là em."
Chúng tôi ngồi với nhau lâu như vậy, giờ tôi mới thấy khuôn mặt anh lộ vẻ chân động. Anh bình tĩnh nhìn tôi, nói: "Anh thường mơ một giấc mơ giống nhau, có người đọc sách bên tai anh, tuy không thấy rõ khuôn mặt lắm nhưng từng câu từng chữ lại rất rõ ràng, giờ nhớ lại mới thấy giọng nói trong mơ quả không khác giọng em là mấy."
Tôi chỉ mỉm cười, cảm thấy khóe mắt xon xót. Hóa ra, rốt cuộc tôi vẫn có chỗ nơi đáy lòng anh. Có câu này của anh, đã đủ rồi.
Người tới ăn sáng trong quán cà phê càng lúc càng nhiều. Ánh nắng sớm xuyên qua khung cửa sổ thủy tinh chiếu xuống, tôi không nhịn được nheo mắt lại.
Có điều chỉ trong mười phút ngắn ngủi, liên tục có người qua chào anh. Anh cũng thong dong bắt chuyện với từng người quen một. Trên người anh hiện giờ vẫn mang theo sức quyến rũ chưa từng có của kiếp trước. Kiếp trước anh cũng rất cuốn hút, có điều phần lớn là vì vẻ ngoài cùng khí chất luôn phấn đấu vì mục tiêu của người trí thức, kiếp này anh là một người thành công trong sự nghiệp, rực rỡ như ánh mặt trời gai mắt lúc này, đầy vẻ nhiệt tình và tự tin, khi trò chuyện anh luôn mỉm cười, thần sắc chắn chắn kiên nghị —— đây là sức quyến rũ chỉ có ở những người đàn ông cực kỳ chín chắn.
Tôi hỏi anh: "Anh bận à? Anh trở lại làm việc của mình đi, em cũng về trường đây."
Anh xua tay: "Đừng vội, vẫn còn chút thời gian. Em kể tiếp đi."
Tôi ngừng một chút rồi nói: "Sau khi anh khỏi bệnh, bèn về trường học. Cha không cho em đi học nữa. Em ngày nào cũng bị giam trong nhà. Ba tháng sau, em ra nước ngoài cùng Phương Trọng Lương, sau này không gặp lại nữa."
Dưới ánh mặt trời sáng trong, tôi thấy anh nhíu mày: "Không phải. Sau đó chúng ta còn gặp nhau một lần nữa. Lúc trên đường, anh trong đội ngũ sinh viên biểu tình, em đứng ở ven đường vẫn tay với anh, anh đi xuyên qua dòng người tới tìm em, thế nhưng lại không thấy em đâu. Sau này mới biết em đã ra nước ngoài."
Tôi hạ ánh mắt xuống, cố mỉm cười nói: "Có lẽ có chuyện như vậy thật, em không có ấn tượng. Nhiều lúc ký ức của con người lại có sai lầm, hai ta quả thực đã ở bên nhau một thời gian nhưng những gì nhớ được lại không giống nhau. Huống chi còn là chuyện trong kiếp trước?"
Anh chỉ mỉm cười, có vẻ muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ nở một nụ cười chân thành. "Quả thực vậy."
Tôi cầm cặp đứng dậy: "Cám ơn cà phê và bánh của anh. Em phải đi dây."
Anh tiễn tôi ra ngoài quán, sau đó gọi xe taxi, mở cửa xe cho tôi. Đang lúc tôi nhấc chân định lên xe, anh lại đột nhiên ôm lấy. Tôi cảm thấy gò má xát vào mình, giọng anh trầm trầm ấm áp: "Bách Nghi, gặp lại sau."
"Gặp lại sau." Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh, khẽ nói: "Có điều, Thận Vi, em đã không còn là Lý Bách Nghi từ lâu rồi."
Anh mỉm cười lắc đầu, đưa tờ danh thϊếp vào tay tôi: "Anh cũng không còn là Dương Thận Vi kia nữa rồi. Kiếp trước chúng ta cùng chờ kiếp sau, rốt cuộc cũng được như ý nguyện. Nếu có gì cần giúp em cứ tới tìm anh."
Tôi mỉm cười gật đầu, bước lên xe.
Xe đi nhanh như gió cuốn, tôi không quay đầu lại. Cho dù có thấy sao chúng tôi cũng chẳng thể trở lại như lúc trước. Tôi nhắm mắt lại, ném tấm danh thϊếp ra ngoài cửa sổ xe. Kiếp trước, chúng tôi là người duy nhất của đối phương; còn kiếp này, chỉ là một khúc nhạc đệm nho nhỏ không đáng kể trong cuộc đời người kia mà thôi. Giờ anh là ai đâu liên quan gì tới tôi, tôi là ai, với anh cũng chẳng quan trọng gì. Tôi sẽ không liên lạc với anh, cho tới một lần tình cờ gặp nhau khác, cũng có thể kiếp này sẽ chẳng gặp lại nhau, đâu ai biết được.