- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Thoáng Hương
- Chương 27: Năm tháng bên nhau
Thoáng Hương
Chương 27: Năm tháng bên nhau
THOÁNG HƯƠNG
Tác giả: Tẩu Trách Lộ
Dịch: Mặc Thủy
Chương 27 // Năm tháng bên nhau
Tiêu Thầm được Dư Anh hôn một cái mà hai má nóng bừng, cũng may đi Tây Tạng một chuyến nên da đen hơn rồi, không bị phát hiện hai gò má đã đỏ ửng.
Dư Anh chỉ thơm nhẹ lên má Tiêu Thầm chứ không tiến thêm bước nữa.
Bởi vì đây là do Tiêu Thầm yêu cầu, Tiêu Thầm đã muốn thì anh sẽ trao đi.
“Muốn lên nhà thăm Giang Ngôn không?” Tiêu Thầm hỏi.
Dư Anh gật đầu: “Ừ.”
Giang Ngôn đã ngủ rồi, cậu nhóc vẫn ngủ trong phòng của khách. Tiêu Thầm nhìn thoáng qua lọ thuốc Melatonin trên tủ đầu giường, nó đã thay đổi vị trí, có lẽ cậu nhóc uống xong mới ngủ được.
Dư Anh cúi người nhẹ nhàng xoa tóc cậu. Giang Ngôn hít thở đều đặn, ngủ rất say sưa.
Cả hai lặng lẽ khép cửa, ra khỏi phòng.
“Cậu nhóc thường ngủ không ngon à?” Tiêu Thầm nhỏ giọng hỏi Dư Anh, “tối hôm qua còn hỏi tôi có thuốc ngủ hay không.”
Dư Anh nhíu mày: “Không đâu, giờ giấc sinh hoạt của nó rất có quy luật. Đánh nhau thì như cơm bữa nhưng đây là lần đầu tiên mặt mũi bầm dập thế này.”
Dư Anh có vẻ như đã quen với việc Giang Ngôn đánh nhau, anh hỏi Tiêu Thầm: “Nó có nói với anh nguyên nhân lần này là gì không?”
Tiêu Thầm kể lại toàn bộ cảnh hôm qua xảy ra trong phòng tắm và những lời Giang Ngôn vừa khóc vừa nói cho Dư Anh nghe.
Dư Anh nghe xong thì im lặng rất lâu, sau cùng mới nói: “Làm phiền anh rồi.”
“Không đâu.”
Dư Anh nhìn anh: “Anh cũng thấy đó, anh Thầm.”
Tiêu Thầm không đáp, chỉ chờ đối phương nói tiếp.
“Trong cuộc sống của em, ngoài cha mẹ thì còn có Giang Ngôn. Nó là đứa trẻ mà em nhận nuôi, xét theo pháp luật thì em là người giám hộ của nó, bọn em là người thân, dù sau này nó thành niên thì quan hệ thân thuộc đó cũng không bị cắt đứt.” Dư Anh nói rất chậm, anh đang nghiêm túc nói với Tiêu Thầm rằng giữa họ còn có sự tồn tại của một đứa trẻ.
Tiêu Thầm hiểu ý anh.
“Cậu sợ tôi để bụng à?” Tiêu Thầm hỏi.
Dư Anh gật đầu: “Có hơi sợ anh để bụng, nhưng em chưa bao giờ cho rằng Giang Ngôn là gánh nặng hay là món nợ, em tin là anh Thầm cũng không nghĩ vậy. Vả lại thằng bé cũng mười bảy rồi, sắp thành niên còn gì, thành tích học tập lại tốt, về cơ bản không thể gây phiền toái cho em. Hôm nay cũng muộn rồi, chờ có thời gian em lại nói rõ ràng với anh chuyện của nó, được không?”
“Được.”
“Vậy em về trước đây, anh nghỉ ngơi đi.”
“Đi đường cẩn thận.”
May mà hôm sau là cuối tuần, chứ nếu không thì Tiêu Thầm cũng không dám đi chơi khuya như thế, anh ngủ một giấc đến tận giữa trưa, khi tỉnh dậy thì Giang Ngôn đã đi rồi.
Đừng vì Giang Ngôn ngày thường cứ lạnh nhạt và ít nói mà lầm, thật ra cậu nhóc rất hiểu chuyện.
Cậu làm bữa sáng cho Tiêu Thầm, rồi để lại tin nhắn WeChat nói mình đi học bù, đi bằng tàu điện ngầm.
Trẻ con nhà nghèo trưởng thành sớm, Tiêu Thầm nhai món bánh trứng gà của Giang Ngôn một cách ngon lành, thầm nghĩ không biết cậu nhóc đã chịu khổ thế nào nữa.
Những lời Dư Anh nói tối qua vẫn còn văng vẳng trong đầu Tiêu Thầm.
Thế nên mới cần phải thử ở bên nhau, tìm hiểu nhau. Dư Anh đang kể lại quá khứ của mình từng chút một, cũng vì muốn để lại cho Tiêu Thầm một con đường lui…
Nếu không thể chấp nhận hoặc là không thể thích ứng lâu dài thì anh có thể tìm kiếm một người tốt hơn.
Ở đâu ra người tốt hơn chứ, Tiêu Thầm thầm nhủ.
Cậu là người duy nhất rồi.
Trước đó Hứa Khả Khả từng nhắc đến bóng ma trong lòng Dư Anh, điều này vẫn cứ cắm rễ trong lòng Tiêu Thầm, anh quyết định phải hỏi Hứa Khả Khả cho ra lẽ.
Tiêu Thầm đã là khách quen của Tĩnh Lặng, anh có đủ cả WeChat của Hành Chuẩn lẫn Hứa Khả Khả, vì vậy anh gửi thẳng tin nhắn cho Hứa Khả Khả.
Tiêu Thầm:
Có thể hỏi em một chuyện không?
Hứa Khả Khả có vẻ đang rảnh rỗi, trả lời rất nhanh:
Vâng vâng, chuyện gì thế?
Tiêu Thầm:
Lúc trước em có nhắc đến Dư Anh có bóng ma gì đó, là cái gì vậy?
Hứa Khả Khả:
[Sững sờ]
Tiêu Thầm:
?
Hứa Khả Khả:
Anh Thầm, chuyện này…
Tiêu Thầm:
Bây giờ em rảnh không? Anh gọi cho em.
Hứa Khả Khả:
!
Tiêu Thầm:
Được không?
Hứa Khả Khả:
…Cũng được, anh chờ chút, em vào nhà vệ sinh.
Một phút sau, Tiêu Thầm gọi điện sang.
‘A lô?’ Hứa Khả Khả lấy tay che miệng, giọng nói hơi nghèn nghẹn.
“Em đã biết những gì, có thể kể cho anh nghe không? Bóng ma đó là gì? Việc Dư Anh bị thương khi còn làm cảnh sát à?”
‘Em… Anh Thầm, đây là chuyện riêng của ông chủ, em không dám nói bừa đâu.’
“Em cứ nói những gì em biết là được rồi.” Tiêu Thầm nói, “anh chỉ muốn biết Dư Anh đã trải qua những gì thôi, biết những việc đó rồi thì anh mới có thể tiến thêm một bước với cậu ấy, em cứ xem như giúp anh đi, chứ không thì anh thật sự không theo đuổi được ông chủ Dư đâu.”
Câu cuối cùng chẳng qua là để lừa gạt cô bé thôi, nhưng về ý nghĩa thì cũng gần giống rồi, có quá nhiều chướng ngại vật trên đường theo đuổi người thương của Tiêu Thầm, anh quyết phải dọn dẹp sạch sẽ.
Hứa Khả Khả động lòng trắc ẩn, do dự một lát rồi mới chậm chạp nói: ‘Trước kia khi ông chủ còn làm cảnh sát, có một đồng nghiệp hy sinh vì cứu anh ấy.’
Tiêu Thầm mở to mắt.
‘Cụ thể thì em không biết là hy sinh thế nào.’ Hứa Khả Khả nói rất khẽ, ‘em chỉ biết người đồng nghiệp đó…’
Tiêu Thầm tiếp lời: “Thích Dư Anh?”
‘Vâng, chắc là vậy, chị Hành Chuẩn từng gặp người đó, cũng đã qua vài năm rồi, khi đó ông chủ còn đang là cảnh sát hình sự bên Cục cảnh sát.’
“Người đó là… mối tình đầu của Dư Anh sao?”
‘Chuyện này thì em không biết.’ Hứa Khả Khả không dám nói bậy, ‘em chưa từng nghe nói ông chủ có người yêu, chỉ nghe dì Diệp cứ cằn nhằn là ông chủ không chịu tìm đối tượng, quá nửa là vì người đồng nghiệp đã hy sinh đó.’
Hiểu rõ mọi việc rồi thì quả thực rất giống việc đó để lại bóng ma dẫn đến Dư Anh lớn tuổi rồi mà vẫn độc thân.
Tiêu Thầm im lặng một lát rồi nói: “Anh biết rồi, cảm ơn em.”
Hứa Khả Khả không nói nhiều, vì bản thân cô cũng không biết hết đầu đuôi câu chuyện, vì thế chỉ tóm gọn một sự việc quá sức đau thương trong vài câu nói ngắn gọn mà thôi.
Thật ra Tiêu Thầm lúc này vẫn còn mờ mịt, anh biết Dư Anh đã từng là một cảnh sát hình sự ở tuyến đầu nên nhất định đã trải qua rất nhiều việc kinh khủng, nhưng nếu liên quan đến một sinh mệnh thì tim anh lại bất giác run lên.
Người kia lại còn chết vì cứu Dư Anh.
Dù quan hệ giữa người đó và Dư Anh là gì, chiến hữu hay người yêu, thì anh ta cũng đã chiếm một vị trí không thể xóa nhòa trong tim Dư Anh.
Tâm trạng của Tiêu Thầm hơi nặng nề, anh cảm thấy tiếc thay cho người chiến sĩ đã hy sinh, anh nhớ đến cha mẹ mình, nhớ đến Tần Sơ, nhớ đến những lời Dư Anh từng nói với mình…
“Sinh mệnh thật sự quá yếu ớt.”
Tiêu Thầm phải đi công tác, vừa hết cuối tuần là thứ hai đã phải bay đến Tây Ban Nha. Anh rất thường phải ra nước ngoài làm việc, visa của các nước đều được chuẩn bị sẵn sàng để đi bất cứ lúc nào.
Đã vài ngày không thấy Tiêu Thầm đến studio, Hứa Khả Khả hoảng loạn, thầm nhủ không lẽ là vì cô nói cho Tiêu Thầm biết những chuyện kia nên anh sợ quá bỏ chạy rồi.
Hứa Khả Khả thấy trời sắp sập đến nơi, thấy mình đúng là gây họa lớn rồi, chỉ vì không thể giữ kín miệng rồi đi nói cho Tiêu Thầm biết những chuyện kia, lần này thì hay rồi, người ta không thèm lộ diện nữa, cô bẻ mất cành hoa đào của ông chủ rồi.
Hứa Khả Khả vừa suy nghĩ lung tung vừa túm lấy một đóa Bách Hợp, ấp úng hỏi Dư Anh: “Ông chủ, anh…gần đây anh với anh Thầm thế nào rồi?”
“Hử?” Dư Anh đang thay nước cho hoa, nghe vậy thì quay đầu lại hỏi, “Thế nào là sao?”
“Không phải anh ấy đang theo đuổi anh à, sao mấy ngày nay không đến chỗ chúng ta vậy?”
Dư Anh bật cười: “Anh ấy đi công tác.”
Hứa Khả Khả lúc này mới thấy tim mình đã quay về vị trí của nó, cô ngẩng đầu thở hắt ra: “Uầy!”
“Chuyện gì thế?” Dư Anh nghi ngờ nhìn cô.
“Không có gì.” Hứa Khả Khả cười gượng.
Tiêu Thầm ở Tây Ban Nha mất một tuần, xử lý xong công việc bên đó thì về nước.
Dư Anh thấy anh biết thông báo đã xuống máy bay trên newfeed thì thuận tay bấm thích, rồi gửi bình luận:
Vất vả rồi.
Tiêu Thầm đáp lại một cái
[Ôm].
Tiêu Thầm về nước rồi nhưng vẫn không ghé studio, Dư Anh biết anh bận rộn nên không thường làm phiền, hai người đã không gặp nhau hơn nửa tháng rồi, số lần trò chuyên bằng WeChat cũng ít ỏi.
Thật ra Dư Anh có hơi hụt hẫng, cứ cảm thấy không có hứng thú làm gì cả.
Hứa Khả Khả và Hành Chuẩn đều rất nhạy bén phát hiện ra tâm trạng của ông chủ gần đây khá kém, nói ít hơn lại còn rất thích ngồi ngẩn ra.
Hứa Khả Khả lại thấy trời sắp sập rồi.
“Chị Hành Chuẩn.” Hứa Khả Khả mặt mày nhăn nhó như thể một giây sau là nước mắt sẽ tuôn như mưa, “Em tiêu rồi.”
“Chuyện gì vậy?” Hành Chuẩn nhíu mày.
“Anh nói xem có phải anh Thầm và ông chủ xong chuyện rồi không? Lâu lắm rồi anh Thầm không ghé chỗ chúng ta? Có phải anh ấy không cần ông chủ nữa không?”
Hành Chuẩn phì cười, sau đó nghiêm mặt: “Xong thì xong, liên quan gì đến em?”
“Nếu anh Thầm không cần ông chủ thật thì em chính là đầu sỏ gây tội!” Hứa Khả Khả treo trên người Hành Chuẩn như một con koala, “em tạo nghiệp rồi!”
Tiêu Thầm và Dư Anh làm sao mà xong chuyện được, anh vẫn còn đang theo đuổi ông chủ Dư sát sao kia mà.
Đúng là Tiêu Thầm về nước rồi vẫn cực kỳ bận rộn, ngày nào cũng phải tăng ca, khi về nhà còn phải dành thời gian chuẩn bị quà sinh nhật cho Dư Anh. Anh đã mua được hai biên đá ở Tây Ban Nha, định sẽ tự tay làm một cặp măng-sét cho Dư Anh, sắp đến sinh nhật của Dư Anh, vì vậy anh phải tranh thủ hoàn thành món quà trước ngày đó.
Tiêu Thầm rất giỏi thủ công, vào thời vừa tốt nghiệp đại học, lòng nhiệt thành với nghệ thuật của anh vẫn chưa bị hiện thực mài giũa hết, anh rất thường tự làm những món đồ trang trí cho căn nhà mình thuê, thỉnh thoảng còn tự ay vẽ tranh.
Bây giờ đã lớn tuổi, tế bào nghệ thuật chết sạch cả, may mà kỹ năng không thụt lùi, anh thuần thục tất cả từ mài nhẵn đến đánh bóng, làm một cặp măng-sét không phải chuyện khó.
Mỗi ngày tan làm về lại phải mài đá, mài xong thì ngã xuống giường ngủ luôn, anh chẳng còn thời gian hay tâm trí để liên lạc với Dư Anh.
Sudio Tĩnh Lặng.
Dư Anh ngồi trên ghế, lơ đãng nhìn di động trên tay. Chú Golden đang cọ cọ dưới chân anh, vẫy đuôi làm nũng, Dư Anh xoa đầu nó hết sức qua loa. Anh mở giao diện trò chuyện với Tiêu Thầm trong WeChat, gõ vài chữ trong khung soạn thảo rồi do dự, lại xóa đi.
“Anh về trước đây, làm xong thì đóng cửa luôn nhé.”Dư Anh đứng dậy cởi tạp dề ra, thay áo khoác rồi dắt chú Golden về.
Trước khi đi ra, anh nghe Hứa Khả Khả gọi với theo: “Ông chủ, hôm nay là sinh nhật anh phải không? Chúc mừng sinh nhật! Vui vẻ hạnh phúc!”
Dư Anh quấn khăn quàng lên, khẽ cười: “Cảm ơn.”
Sắp vào đông, Dư Anh sinh ra vào cuối mùa thu.
Sau hôm nay là anh đã ba mươi rồi.
Rõ ràng thời gian là như nhau, thời gian của mỗi người vẫn trôi đi không khác gì nhau, nhưng anh lại có cảm giác khoảng cách tuổi tác của mình và Tiêu Thầm đã rút ngắn lại một chút rồi.
Anh Thầm đang bận gì nhỉ?
Dư Anh bất giác nghĩ,
anh ấy thật bận rộn, đến nỗi dường như không còn muốn nghĩ đến quan hệ của chúng ta nữa.
Dư Anh khẽ thở dài.
Dư Hoàn đã quay lại doanh trại rồi, Diệp Mẫn Hành chỉ chuẩn bị một bữa tiệc sinh nhật nho nhỏ ở nhà, không mời ai khác nên trên bàn cơm chỉ có bà, Giang Ngôn và Dư Anh.
Ăn xong tiệc sinh nhật thì kim đồng hồ vừa chỉ đúng chín giờ. Dư Anh ngồi trên sô pha, vừa ăn trái cây vừa quyết định gửi tin nhắn cho Tiêu Thầm.
Dư Anh:
Anh Thầm đang bận gì thế?
Đây là lần đầu tiên anh chủ động làm phiền Tiêu Thầm trong vòng nửa tháng nay, hỏi một câu rất vô nghĩa, bận cái gì ngoài công việc chứ.
Không thấy trả lời, Dư Anh đặt điện thoại xuống, tiếp tục ăn trái cây như nhai sáp.
“Làm sao vậy con yêu?” Diệp Mẫn Hành phát hiện ra cảm xúc khác lạ của Dư Anh, “không vui à?”
Dư Anh nheo mắt: “Đã ba mươi rồi, vui làm sao được?”
Diệp Mẫn Hành đánh một cái lên cánh tay anh: “Đàn ông ba mươi như một cành hoa biết không?”
Dư Anh cầm một miếng dứa lên chuẩn bị cắn thì nghe điện thoại rung lên, anh khựng lại, cúi nhìn cái tên hiển thị trên màn hình.
Dư Anh cầm lên đọc.
Tiêu Thầm:
Tôi vừa tan làm, cậu có nhà không?
Dư Anh:
Ừm, có.
Tiêu Thầm:
Vậy cậu ra đây đi.
Dư Anh sửng sốt rồi đứng bật dậy: “Mẹ, con ra ngoài một chút.”
Anh mặc áo khoác vào rồi nhanh chóng chạy ra cổng nhà, đêm đầu đông rất lạnh, bước chân Dư Anh càng lúc càng nhanh, gió lạnh lướt qua mặt anh mang đến cảm giác rét buốt.
Nhưng trái tim lại ấm áp.
Anh nhìn thấy Tiêu Thầm đứng ngoài cổng sắt, dáng người cao gầy được quấn trong chiếc áo khoác dài hòa cùng một màu với đêm đen.
Tiêu Thầm vẫy tay với anh.
Dư Anh khẽ liếʍ đôi môi khô khốc, tiến đến bấm mở cửa, cánh cửa chậm rãi mở ra.
“Nhà cậu lớn thật.” Tiêu Thầm đi đến trước mặt anh, hơi ngẩng đầu lên nhìn, “đã lâu không gặp.”
Thật ra cũng chưa lâu lắm, chỉ nửa tháng mà thôi nhưng cảm giác như đã quá lâu rồi.
“Anh Thầm…”Dư Anh khàn giọng.
“Hôm nay lại phải tăng ca đột xuất.” Tiêu Thầm tặc lưỡi, “vốn định đến sớm hơn.”
“Sao anh biết nhà em?”
“Hỏi Hứa Khả Khả đó.” Tiêu Thầm đưa quà cho Dư Anh, “chúc mừng sinh nhật.”
Yết hầu của Dư Anh run nhè nhẹ: “Anh biết sinh nhật em?”
“Hỏi Hứa Khả Khả đó.” Tiêu Thầm nhét hộp quà nho nhỏ vào túi áo anh, “tôi theo đuổi người ta mà không biết ngày sinh nhật sao? Thế thì còn đâu là thành ý.”
Dư Anh không kìm được cảm xúc chân thật nhất trong lòng, anh mím môi, thẳng thắn nói: “Mấy ngày nay em hơi nhớ anh.”
Tiêu Thầm sửng sốt, sau đó nở nụ cười: “Nhớ thì ôm một cái nào, dù sao thì tôi cũng thấy tối nay hơi lạnh.”
Dư Anh không hề do dự giang tay ôm chặt lấy anh.
Cái ôm này chẳng khác gì trong tưởng tượng của Tiêu Thầm, ấm áp, rộng lớn, sức lực trên cánh tay thể hiện khát vọng chiếm hữu tràn ngập hormone nam tính.
Tiêu Thầm hơi ngửa cổ, môi chạm nhẹ bên vành tai Dư Anh: “Tôi cũng rất nhớ cậu.”
~*~
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Thoáng Hương
- Chương 27: Năm tháng bên nhau