Giản Ngôn Chi ngớ người, nhìn vào đôi mắt đang cười xấu xa của anh, nghẹn họng cả buổi trời mới nói được một câu, "Lưu manh."
"Nhìn tí thôi mà, em keo thế."
Giản Ngôn Chi mặc kệ anh, đứng dậy giật lấy cái qυầи ɭóŧ anh đang cầm rồi ném vào valy, Hà Uyên vòng tay qua eo cô, kéo cô ngồi lên đùi mình.
"Không cho xem nhưng ôm một tí thì vẫn được chứ." Hà Uyên siết vòng tay lại, vùi đầu vào cổ của cô.
Điều hòa trong phòng đang ở nhiệt độ rất thấp, cái ôm này của anh khiến cả người cô được bao bọc trong một luồng hơi ấm. Giản Ngôn Chi không giãy dụa, nhẹ nhàng ôm lấy vai anh.
"Nể tình anh vạn dặm xa xôi chạy đến đây nên cho anh ôm một lát đấy."
Giản Ngôn Chi sờ tóc anh, tóc của anh rất mềm, có mùi dầu gội nhàn nhạt. Sờ mãi làm Giản Ngôn Chi tự dưng có cảm giác như mình đang sờ một con Golden vậy.
"Sờ đã chưa?"
Giản Ngôn Chi "ừm" một tiếng, luồn năm ngón tay vào tóc anh, "giống Lục Chính Đức nhà tiểu Tuyết ghê."
Hà Uyên ngẩn ra, ngẩng đầu dậy nhìn cô, mắt hơi tối lại, "Lục Chính Đức là ai?"
Giản Ngôn Chi ra vẻ nghiêm túc, "Lục Chính Đức là Lục Chính Đức chứ ai..."
"Em cũng hay sờ tóc thằng đó như thế này à?"
Biểu cảm trên mặt Hà Uyên lúc này kiểu "Từ đâu chui ra một thằng Lục Chính Đức phá đám thế này", Giản Ngôn Chi cố nhịn cười, "Đúng rồi, lần nào sang nhà tiểu Tuyết em cũng sờ hết á."
Mặt Hà Uyên càng thêm đen.
Giản Ngôn Chi miết phẳng nếp nhăn giữa hai hàng chân mày của anh, "Nhưng mà tiểu Tuyết nói đã đưa nó về nhà bà ngoại rồi, để bà ngoại của nó nuôi."
"Nuôi?"
"Ừa, là con Golden mà tiểu Tuyết nuôi mấy năm trời á."
Hà Uyên, "......"
Giản Ngôn Chi thở dài, sau đó dỗ dành, nói, "ây da, nhưng anh đẹp trai hơn nó nên em thích anh hơn."
Hà Uyên híp mắt, nhéo eo cô, "Cho em chừa này, dám chơi anh hả?"
"Á á á nhột——"
Giản Ngôn Chi vội vàng giãy dụa tránh khỏi tay anh, hệ quả là cặp chân trắng nõn của cô cứ vậy mà cọ vào chân anh, trông cực kì bắt mắt.
Hà Uyên nhìn mãi nhìn mãi rồi ngưng trêu cô.
Mắt anh thẫm lại, một tay đỡ lấy eo cô, tay còn lại giữ lấy cái chân đang cựa quậy của cô, áp sát lại hôn lên môi cô.
Giản Ngôn Chi bỗng thấy có gì đó âm ấm chạm vào môi mình, đầu lưỡi anh nhẹ nhàng luồn vào cuốn lấy cô, anh rất vội vã, khiến lưỡi cô phát đau, nhưng cái cảm giác đau này lại xen lẫn một chút kí©h thí©ɧ kì lạ.
Cô "ưm" một tiếng, hai tay từ từ vòng ra sau ôm lấy anh.
Có điều lòng bàn tay bắt đầu rịn mồ hôi.
Điện thoại đổ chuông, là của Hà Uyên, Giản Ngôn Chi ngửa đầu ra, "Của anh..."
Hà Uyên liếc nhìn, trên màn hình hiển thị tên Lão Dao, "Cứ kệ đi."
"Nhưng mà——Á!"
Hà Uyên bất thình lình cúi đầu cắn vào cổ của cô, Giản Ngôn Chi cứng đờ người, chỉ thấy cơn đau ngắn ngủi qua đi là sự ấm nóng và dịu dàng vô tận...Anh lưu luyến nơi cổ của cô, từng chút từng chút, từ trên xuống dưới, khơi lên phản ứng run rẩy của cơ thể cô.
Giản Ngôn Chi cố hết sức vẫn không ngăn được cơ thể mình phát run.
"Em sợ cái gì?" Hà Uyên ngước mắt lên nhìn cô, đôi mắt anh đỏ ửng, màu đỏ ấy là sự hoang dại, cũng là du͙© vọиɠ.
Giản Ngôn Chi hít sâu một hơi, kiên quyết lắc đầu phủ nhận, "Em không có sợ."
"Không sợ thật sao?" vừa nói, bàn tay đang đặt trên đùi cô chậm rãi di chuyển lên trên, Giản Ngôn Chi tắm xong thì mặc váy ngủ, ngón tay của Hà Uyên nhẹ nhàng trượt đến nơi tận cùng của chân cô.
Anh khều nhẹ một cái thì cô khép ngay chân lại như vừa bị chạm phải chỗ cấm kị gì đó vậy, "Hà Uyên..."
Cô bỗng nhiên thốt ra tên anh, rất nghiêm túc, xem ra là bị dọa sợ thật rồi.
Tay Hà Uyên chưa có hành động gì, chỉ là nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, cổ họng càng thêm khô khốc.
Cô nũng nịu gọi tên anh khiến ngọn lửa trong cơ thể anh cháy càng thêm đượm, mà đầu ngón tay cảm nhận được sự ẩm ướt lại càng khiến anh điên cuồng hơn.
Chỉ định đến gặp cô mà thôi, chỉ định đến đưa thuốc cho cô mà thôi, vậy mà sao...lại đi quá giới hạn thế này.
Hà Uyên hít sâu một hơi, vòng tay ôm lấy eo cô định bế cô xuống khỏi đùi mình.
Thôi vậy, tạm thời không chọc cô nữa, không lại dọa cô sợ.
"Anh, anh có muốn không." Giản Ngôn Chi bất ngờ hỏi một câu.
Hà Uyên sững người, ngay lập tức ngước mắt lên nhìn cô.
Giản Ngôn Chi cụp mắt, cảm thấy mình sắp bị thiêu cháy đến nơi rồi, nhưng cô vẫn quyết nói hoàn chỉnh cả câu, "Vừa nãy em có thấy, trong cái tủ đằng đó có...có áo mưa, á!"
Vừa dứt lời thì cô đã bị Hà Uyên nhấc bổng lên, anh bế cô đi về phía trước, đích đến rất rõ ràng, là giường.
Đặt cô xuống giường xong, anh lập tức áp người xuống hôn cô, cái hôn của anh vừa hỗn loạn vừa không có tiết tấu, rõ ràng là đã bị cơ thể bên dưới thân mình mê hoặc điên đảo luôn rồi.
Áo quần từ từ biến mất, vào bước cuối cùng, Hà Uyên dừng lại, cố hết sức kìm chế, hỏi cô, "Ở đâu."
Giản Ngôn Chi không dám nhìn anh, những lời mình vừa nói chẳng khác gì mời gọi, cứ như đang gấp gáp khao khát lắm vậy. Nhưng rồi cô lại nghĩ, nếu hai người bọn cô đã yêu nhau, mà cả hai cùng muốn đối phương...đều đã là người lớn cả rồi, tại sao còn phải nhịn cực khổ thế làm gì chứ.
Giản Ngôn Chi chỉ tay về phía cái tủ cạnh bàn, trong tủ là một số vật dụng mà khách sạn chuẩn bị, không chỉ có bαo ©αo sυ, mà còn có cả một số vật dụng sinh hoạt thiết yếu khác nữa.
Trên người bỗng nhẹ bẫng đi, Hà Uyên đã đứng dậy đi về phía tủ rồi.
Giản Ngôn Chi tranh thủ lúc anh đi lấy đồ thì rụt người vào trong chăn, một lúc sau, có người vén chăn lên, một lần nữa đè lên người cô.
"Giản Ngôn Chi, anh nghiêm túc đấy."
Tim Giản Ngôn Chi đập loạn, cứ như sắp vọt ra ngoài đến nơi, cô nhìn thẳng vào mắt anh, giọng như muỗi kêu, "Em cũng rất nghiêm túc..."
Nghe thấy người phía trên cười, Giản Ngôn Chi ngước mắt lên định hỏi anh cười cái gì, nhưng giữa hai chân đột nhiên chịu sự xâm nhập của một vật cứng như thép, làm cô không còn hơi sức mà nói chuyện...
Trong căn phòng yên tĩnh, ngọn đèn sáng nhất đã bị dập tắt, đèn đầu giường mờ mờ tôi tối, chỉ nghe thấy một tiếng cực khổ nhẫn nhịn và tiếng nức nở loáng thoáng truyền ra.
"Em thả lỏng đi..."
"Không được không được, Uyên thần, hay là...dừng lại đi?"
"Ngoan nào, đừng nháo..."
"Á á á á! Anh đừng có vào nữa! Hu hu...đau!"
"Nhưng vẫn chưa xong——"
...
Chật vật giằng co, cảm nhận được một nửa sự khít chặt và ẩm ướt ấm áp của cô, bây giờ anh chỉ muốn xông thẳng vào, nhưng cô lại cứ nhìn anh bằng ánh mặt ầng ậc nước, ngăn anh ở ngoài cửa không tiến vào được.
Giản Ngôn Chi bấu chặt lấy vai anh, mắt cay xè, "Từ từ đã được không..."
"Còn từ nữa thì chắc anh hỏng luôn mất." giọng Hà Uyên đã khàn đặc đi rồi.
Một khoảnh khắc im lặng, anh vừa che đi đôi mắt của cô, vừa tỉ tê bên tai cô, "Ngôn Ngôn, tiếp tục nhé em..."
Anh chưa bao giờ gọi cô như vậy, lâu nay Giản Ngôn Chi không hề biết hóa ra còn có người có thể gọi tên cô một cách dễ nghe như thế. Tim cô lập tức mềm hẳn đi, rồi cứ như bị dụ hoặc vậy, chữ "dạ" nhỏ đến mức khó có thể nghe thấy cứ vậy mà buột ra khỏi miệng.
Một giây sau, người đang đè lên cô nhờ có được chữ này mà hưng phấn dùng sức đi vào...
Hai người đều chưa từng trải qua chuyện này, cả hai đều không biết làm sao với bản năng và sự hoảng loạn của cơ thể mình nhưng cũng đem đến cảm giác phấn khích khó tả.
Cảm giác đau đớn như bị xé rách khiến Giản Ngôn Chi mất mấy giây không thốt được ra tiếng, cô run rẩy, chỉ muốn mình nhanh chóng quen với cái cảm giác căng trướng này.
Nhưng cô còn chưa kịp thích ứng thì anh đã cử động rồi, mới đầu thì còn sợ cô khó chịu nên cố hết sức làm thật chậm, nhưng sau đó, anh không còn khống chế được mình nữa, va chạm đầy mạnh mẽ thô bạo...
Ngày hôm sau, Giản Ngôn Chi vùng vẫy tỉnh dậy khỏi giấc mơ. Trong mơ không biết có thứ gì đuổi theo cô, cô chạy bán mạng, đến mức cạn kiệt sức lực, cả người mềm oặt đi, vừa động đậy một phát đã thấy ê ẩm.
Cô nhìn lên trần nhà, dần dần khôi phục tinh thần.
Có tiếng động ở phòng tắm, Giản Ngôn Chi nhìn qua thì thấy có người mở cửa đi ra.
"Dậy rồi à?" anh mặc áo choàng tắm của khách sạn, tinh thần sảng khoái.
Giản Ngôn Chi nhìn anh vài cái rồi bĩu môi, kéo chăn trùm lên mặt mình.
Có tiếng bước chân lại gần, Giản Ngôn Chi cảm nhận được Hà Uyên đã ngồi lên giường.
"Có đau không."
Giản Ngôn Chi hất chăn ra, nhìn anh chằm chằm, nói, "Anh nói xem, anh là cái đồ lừa đảo."
Hà Uyên day day chân mày, hơi lúng túng, "Anh có lừa em đâu——"
"Anh, anh nói làm xong là thôi."
"Thì anh làm xong là thôi mà."
"Em nói là làm một lần." Giản Ngôn Chi chỉ tay lên tủ đầu giường, ở đó có hai cái vỏ bαo ©αo sυ đã được xé ra.
Hà Uyên hắng giọng, nói không lại cô ấy rồi.
Tối qua hình như nói là xong lần này là thôi, làm cô cố hết sức mà nhịn. Nhưng dù sao cũng là lần đầu, kết thúc khá chóng vánh, cô thở phào một hơi, nhưng anh thì lại không cam tâm.
Thế là nửa đêm tỉnh giấc, thấy cô không một mảnh vải nằm trong lòng mình, ý nghĩ ấy của anh không thể kìm lại được nữa.
Sau đó, vì để chứng minh bản thân, cũng là vì sự dụ hoặc của cơ thể cô, tóm lại...đúng là làm hơi mạnh thật.
"Vậy em——"
"Em đau."
Hà Uyên xót ngay, vội vàng đứng dậy, "Anh đi mua thuốc cho em."
"Anh quay lại đây." Giản Ngôn Chi ngồi dậy, "Khỏi đi, chín giờ em phải xuất phát rồi, lát quản lý của em sẽ đến đây đấy."
Hà Uyên cau mày.
Giản Ngôn Chi ngửa mặt lên nhìn anh, "Nếu chị Dạng đến đây mà gặp anh thì kì lắm."
Hà Uyên, "Có gì đâu mà kì, có phải chị ấy không biết anh là bạn trai em đâu."
Giản Ngôn Chi, "Nhưng mới sáng ra mà anh đã có mặt ở đây, ai cũng sẽ nghĩ bậy nghĩ bạ thôi."
Hà Uyên cúi người xuống, nhéo mặt cô, "Không phải nghĩ bậy nghĩ bạ, mà là đúng như vậy thật."
"......"
Còn một tiếng nữa, Hà Uyên vẫn ra ngoài đi mua thuốc, ngần này tuổi lần đầu đi mua loại thuốc này, trước cái nhìn của bác bán thuốc, cả người Hà Uyên sắp không trụ nổi đến nơi.
Vội vội vàng vàng về lại khách sạn, mở cửa vào thì Giản Ngôn Chi đang ở trong phòng tắm, anh để thuốc lên giường, cúi đầu nhìn thì thấy một cái qυầи ɭóŧ mắc ở dưới giường.
Anh cúi xuống nhặt lên, nhìn kĩ.
Thì ra đây là loại thắt dây mà cô nói, hôm qua vội quá nên quên bẵng chuyện này.
Hà Uyên hơi cau mày, ném đồ đang cầm trong tay lên giường, anh biết nếu còn nhìn nữa thì sẽ tự châm lửa trong người mình lên mất.
Món đồ dạng thắt dây đó bị ném đến một vị trí khá vi diệu, ngay cạnh đó chính là dấu vết màu đỏ thẫm, ở ngay giữa ga giường hỗn loạn, ái muội theo một cách nào đó. Hà Uyên mím môi, lại xách thuốc lên, đi về phía nhà tắm.
Gõ cửa.
"Giản Ngôn Chi, mở cửa."
Một lúc sau, cửa mở, một cái đầu thò ra ngoài. Gương mặt bé xinh không một chút phấn son, trông nhỏ hơn so với khi trang điểm, "Làm gì đấy."
"Anh vào bôi thuốc cho em."
Giản Ngôn Chi ngớ ra, gò má nhanh chóng đỏ bừng, "Để em tự làm là được rồi."
"Em biết làm không."
"Nói cứ như là anh biết vậy."
Hà Uyên, "...Ít ra thì anh đã đọc kĩ rồi, có thể bôi đúng cách được."
Giản Ngôn Chi, "Em cũng đọc kĩ được mà, đưa em."
Vừa nói vừa giật lấy cái túi anh đang cầm, sau đó đóng sầm cửa lại.
"Này Giản Ngôn Chi, em làm được không đấy, hay để anh làm cho."
"Thôi khỏi đi, em sắp đi làm rồi, không làm anh đâu."
Tiếng cô vọng ra từ trong phòng tắm, Hà Uyên đơ ra, sau đó cúi mắt bật cười.
Tiểu hồ ly...tinh.
[Bản chưa cắt giảm]Anh khều nhẹ một cái thì cô khép ngay chân lại như vừa bị chạm phải chỗ cấm kị gì đó vậy, "Hà Uyên..."
Cô nũng nịu gọi tên anh khiến ngọn lửa trong cơ thể anh cháy càng thêm đượm, mà đầu ngón tay cảm nhận được sự ẩm ướt lại càng khiến anh điên cuồng hơn.
Chỉ định đến gặp cô mà thôi, chỉ định đến đưa thuốc cho cô mà thôi, vậy mà sao...lại đi quá giới hạn thế này.
Hà Uyên hít sâu một hơn, vòng tay ôm lấy eo cô định bế cô xuống khỏi đùi mình.
Thôi vậy, tạm thời không chọc cô nữa, không lại dọa cô sợ.
"Anh, anh có muốn không." Giản Ngôn Chi bất ngờ hỏi một câu.
Hà Uyên sững người, ngay lập tức ngước mắt lên nhìn cô.
Giản Ngôn Chi cụp mắt, cảm thấy mình sắp bị thiêu cháy đến nơi rồi, nhưng cô vẫn quyết nói hoàn chỉnh cả câu, "Vừa nãy em có thấy, trong cái tủ đằng đó có...có áo mưa, á!"
Vừa dứt lời thì cô đã bị Hà Uyên nhấc bổng lên, anh bế cô đi về phía trước, đích đến rất rõ ràng, là giường.
Đặt cô xuống giường xong, anh lập tức áp người xuống hôn cô, cái hôn của anh vừa hỗn loạn vừa không có tiết tấu, rõ ràng là đã bị cơ thể bên dưới thân mình mê hoặc điên đảo luôn rồi.
Một tay anh nhéo ngực cô, đôi môi cũng không ngừng nghỉ, di chuyển từ xương quai xanh xuống phía dưới, quyến luyến không muốn rời khỏi da thịt trắng muốt. Giản Ngôn Chi bị anh sờ, anh hôn, cả người như sắp bị nấu chín. Cơ thể bắt đầu có những phản ứng xa lạ, có thứ gì đó chảy từ bụng rồi từ từ lan xuống dưới.
Nhịp thở của Giản Ngôn Chi rối loạn, Hà Uyên cũng chẳng hơn gì, tay anh lần mò xuống dưới, chen vào viền qυầи ɭóŧ.
"Ưm!" Giản Ngôn Chi khép đùi lại theo phản xạ.
Nhưng chút sức lực nhỏ bé này của cô chẳng là gì so với một người đàn ông, Hà Uyên vẫn mạnh mẽ luồn vào, ngón tay nhanh chóng tiếp xúc với nơi đang ướt đẫm. Sự ẩm ướt này hiển nhiên càng khiến anh thêm khao khát, anh cắn răng, tiếp tục kí©h thí©ɧ thêm càng nhiều nước hơn.
"A..."
Cảm giác xa lạ khiến Giản Ngôn Chi không biết phải làm sao, cô chỉ có thể kéo lấy tay Hà Uyên, không cho anh tiếp tục.
"Tay em để sai chỗ rồi." Hà Uyên lấy tay cô ra, sau đó đặt lên thắt lưng của mình, "Ở đây mới đúng, cởi ra đi."
Hà Uyên thủ thỉ, trước