Chương 3

Thủ phủ Hỏa nô nô quốc? Viêm

Cả nước trên dưới đều tràn ngập một bầu không khí cổ quái, sóng ngầm mãnh liệt, mà nguyên nhân có thể biến thành như vậy đương nhiên không ngoài dự liệu có liên quan đến đại quốc lân cận — Phong quốc về sự việc tranh chấp nguồn nước đã phát sinh, tình trạng thiếu nước của cả nước đã rất nghiêm trọng, hơn nữa thời khắc này lại phát sinh đại sự như vậy, cho nên, người dân nơm nớp lo sợ, căn bản không có tâm tư làm việc.

Đám người đông đúc ngày xưa tập trung trong thành, tình hình buôn bán tấp nập không ngừng mời chào khách nhân, biến thành cảnh tượng thưa thớt vắng lặng tiêu điều, mọi người đều ở trong nhà nhàn nhã, bọn họ quá sợ những ngày không có nước.

Bởi vì sông giáp ranh của bọn họ cùng Phong quốc –‘ A kháp tử mẫu hà’

ở Phong quốc được xưng là 『Tây Hà 』con sông này lưu chuyển qua hai quốc gia nên dẫn đến sự kiện tranh chấp, người dân Hỏa nô nô quốc từ trước tới nay dựa vào nguồn nước này để chăn nuôi, tưới tiêu, giặt quần áo nấu cơm, bây giờ lại nói nước sông bọn họ hiện tại đang sử dụng cư nhiên hoàn toàn thuộc về Phong quốc, không thể cung cấp cho bọn họ sử dụng, đây không thể nghi ngờ là muốn chặt đứt việc phát triển chăn nuôi của Hỏa nô nô quốc sao.

Hơn nữa vấn đề tranh chấp không ngừng của các Hoàng Thượng phong quốc cùng Quốc chủ hỏa nô nô quốc đã trải qua mấy thời kỳ, không nghĩ tới năm nay hiệp ước sông giáp ranh vừa vặn kết thúc, bởi vậy lại dấy lên quan hệ căng thẳng giữa hai nước.

Nhưng là, trước mắt hai nước đều án binh bất động, không có thảo luận cũng không có loan tin nghị luận, cho nên, người dân Hỏa nô nô quốc tất cả đều là vẻ mặt bất mãn cùng phẫn nộ, trong khi đó, tình trạng không khí băng lãnh của thủ phủ『Viêm 』lại liên tiếp kéo dài, từ trong hoàng cung truyền ra đến bên ngoài thành.

Bên trong ngự viện to lớn, rất nhiều cung nhân cùng cung nữ hoặc là thị vệ tuần tra, khi đi qua hành lang gấp khúc bên ngoài điện của Quốc chủ hỏa nô nô quốc, mọi người đều lộ ra một chút lo lắng, tuy nói trước đó không lâu quốc chủ mới cùng Hoàng Thượng phong quốc ký kết điều ước hòa hảo, nhưng là, loại quan hệ hòa bình này cũng không duy trì được lâu dài, lập tức xuất hiện một vấn đề trọng đại đến khảo nghiệm bang giao hai nước.

Bởi vì A kháp tử mẫu hà chảy qua lưu vực hai nước, quốc chủ chưa đến kỳ hạn hiệp ước đã hao tổn tâm trí, không biết có nên cùng Phong quốc tiếp tục hiệp ước hay không, hơn nữa, trước mắt Phong quốc cũng không có động tĩnh gì, cũng chính vì như thế, quốc chủ mới không dám khinh thường.

Bên trong Ngự hoa viên vài cung nữ đi lại trên người phát tán ra mùi hương hoa nhạt nhạt, phía chân trời gió thổi mây bay, quét xuống lá khô trên mặt đất làm chocánh hoa bay tán loạn, sau đó bầu không khí tĩnh lặng bị một tiếng vang truyền đến, lập tức phá tan.

Không bao lâu, phía chân trời gió lạnh từng đợt thổi qua, lúc này, bên trong ngự viện quốc chủ vẫn đứng sừng sững, — Kình Thiên điện truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập, dẫm đạp lên lá khô và cánh hoa rơi trên mặt đất, hắn không chút nào sợ hãi đi vào, một cước bước vào Kình Thiên điện, tiếp theo liền kêu lên —

“ Này — ta dựa theo mệnh lệnh tới tìm ngươi! Ngươi mau ra đây!”

Một giọng nam tử sốt ruột cấp bách vang dội bên trong nội điện nhìn giống như không có một bóng người, nam tử một thân da ngăm đen, tướng mạo rất khí khái anh hùng, khuôn mặt kia xinh đẹp như nữ tử hiện lên một chút bực mình; bởi vì nam tử không hành lễ liền gấp gáp la lên.Bên trong giống như có chút động tĩnh, sau khi nghe được bên trong phát ra một trận tiếng vang, nam tử lại hai tay không kiên nhẫn ôm ngực nhíu mi.

“ Này? Ngươi là chết ở đâu rồi? Bổn vương không có kiên nhẫn đợi đâu!”

Nói xong, thật mạnh thở ra một hơi, sau đó đặt mông ngồi vào chiếc ghế trên điện, nhìn tấm rèm màu đỏ ngăn cách bên ngoài điện với bên trong, ánh mắt như hai năm trước vẫn như vậy lợi hại, nhưng là bên ngoài đã có một chút thay đổi.

Hồi lâu, bên trong nội điện nghe được tiếng bước chân, một nam tử xinh đẹp tóc dài tán loạn sau lưng, một thân y bào đỏ rực, y nhướng mày, phiết phiết cánh môi hướng người trên điện: “ Tiểu tử! Ngươi phải rõ ràng một chút, ngươi bây giờ còn ở địa bàn của ta!” nam tử khẽ cười, giống như uy hϊếp nam tử bên cạnh đang trừng mắt với y:” Ít nhất cũng phải kêu một tiếng hoàng huynh!”

“Ngươi đừng mơ! Hừ! ”Nam tử tóc ngắn hơi nhếch khóe môi, khinh thường quay đầu.

Nam tử tóc dài nhẹ nhàng nở nụ cười: “Như thế nào? Ta tốt xấu cũng danh chính ngôn thuận là hoàng huynh của ngươi! Với ngươi muốn nghe một câu hoàng huynh chắc hẳn là không quá mức.” nói xong, đưa tay ôm lấy đầu, buông xuống ánh mắt giả bộ thương tâm.

“Vô lại! Ta nhưng không có loại hoàng huynh biếи ŧɦái lại thích nam nhân như ngươi!”khuôn mặt đỏ lên, tóc ngắn nam tử quát.

Tóc dài nam tử ha ha cười nâng mắt lên:”Ai nha nha…… Ta muốn thích ai, đó là chuyện của ta! Nếu ngươi thấy không quen, ngươi không ngại cũng đi tìm một mỹ nam tử đến yêu đi!” nói xong, còn bĩu môi.

“Ngươi –! Không thèm nghe ngươi nói nữa!”

Nam tử tóc ngắn tức giận đến muốn điên, ngược lại nam tử tóc dài chỉ chống má, hứng thú liếc mắt nhìn hắn:” Này, nói thật ra, ngươi hai năm trước từ Phong quốc được ta chuộc về thật sự giống như hoàn toàn thay đổi, không chỉ chủ động chạy tới cùng ta học đông học tây, còn nói muốn theo ta luyện kiếm……”chớp mắt, cong môi: “Chẳng lẽ ngươi là bị cái gì kí©h thí©ɧ? Hay là bị mỹ nhân nơi đó vứt bỏ?”

Nam tử quay đầu lại vẻ mặt âm trầm trừng nam tử tóc dài, mím môi không nói một câu, sau đó sét đánh không kịp bưng tai xuất quyền đánh nát bàn gỗ bên người, thanh âm khiến cho nam tử tóc dài hơi ngẩn người, im lặng.

Nha nha…… Hoàng đệ theo ta học không ít đạo lý vương giả — Thủy Vô Ngân, không ngờ bản tính nóng nảy kia của hắn vẫn là không có gì tiến triển.

“Thủy Vô Tình, ta không muốn ngươi nói chuyện này, ngươi tốt nhất đừng nhắc tới chuyện này nữa.”

Thủy Vô Ngân trầm giọng, nghiêm mặt nói ra những lời cảnh cáo, sau đó hung hăng trừng mắt nhìn vẻ mặt thảnh thơi củaThủy Vô Tình.

Chuyện hai năm trước cùng người kia, là một sai lầm không thể sửa đổi, ta cũng không muốn lần nữa nhớ tới, bởi vì đối người kia ta hận, cho nên ta thề một ngày nào đó ta sẽ hướng hắn đòi lại cả vốn lẫn lời!

Thủy Vô Tình nhìn khuôn mặt phẫn hận kia củaThủy Vô Ngân, trong lòng biết hắn nhất định lại nghĩ tới nỗi khuất nhục hai năm trước từ Phong quốc bị đuổi về, sau khi bị đuổi về nước hắn giống như vật phẩm bỏ đi, không chỉ tất cả mọi người thân cận khinh thường hắn, bá tánh thiên hạ cũng cho rằng hắn là một Vương gia vô dụng, trong cung mọi người khinh bỉ hắn, hắn rất hận, đây cũng chuyện đương nhiên.

Thủy Vô Tình hơi mím môi: ” Mẫu hậu muốn ta tìm cơ hội cho ngươi lập công chuộc tội, ta nghĩ, thời cơ ngươi lập công cùng trả thù đến rồi……”ngừng một chút, Thủy Vô Tình lập tức nhìn thấy Thủy Vô Ngân sau khi nghe được liếc mắt nhìn hắn: ”Ta muốn phái ngươi đi tới biên quan sông A kháp tử mẫu xem một chút tình hình, sau đó thương thảo chuyện Hỏa nô nô quốc cùng Phong quốc.”

“ Khi nào?”Thủy Vô Ngân nén cơn tức hỏi.

“ Lập tức khởi hành!”Thủy Vô Tình lãnh đạm nói.

“Ngay lập tức?” Thủy Vô Ngân hai tròng mắt trừng hướng Thủy Vô Tình thoải mái nằm dài trên ghế.

Có tất yếu nhanh như vậy sao?

Thủy Vô Tình phiết phiết khóe môi, nhìn hoàng đệ Thủy Vô Ngân vẻ mặt kinh ngạc, mâu quang từ chối cho ý kiến xẹt qua khuôn mặt vạn phần kinh ngạc của Thủy Vô Ngân: “Như thế nào? Quá nhanh?” Thủy Vô Tình vẻ mặt mỉm cười ngẩng đầu lên, một đầu tóc dài đen bong xõa xuống vai hắn, hé ra dung nhan thanh tú hơi mỉm cười: “ Ai nha, ngươi hẳn sẽ không phải lưu luyến không nỡ rời xa mẫu hậu đi? Nàng vẫn rất thương ngươi, không để ngươi trúng gió gặp mưa, đem ngươi bảo hộ thật tốt ……” ánh mắt chăm chú, trong mắt Thủy Vô Tình lộ ra một chút châm biếm.

Thủy Vô Ngân trợn mắt, nắm chặt hai tay, tiếp tục trầm mặc, kìm nén cơn tức, hắn thật sự rất muốn một quyền đấm qua, nhưng đầu hắn lại ngăn cản hắn không được làm như vậy, bởi vì Thủy Vô Tình là người đương quyền hỏa nô nô quốc, là quốc chủ!

Thủy Vô Tình như trước thong dong mỉm cười, khóe mắt chăm chú nhìn thân ảnh nữ tử tôn quý, khuôn mặt tao nhã ngoài cửa, nhịn không được khóe môi giương lên.

Nói người người đến!

“…… Mẫu hậu đến rồi!”

Thủy Vô Tình hờ hững cười,ánh mắt lướt qua khuôn mặt hơi giận dữ của Thủy Vô Ngân, sau đó xoay người đứng dậy, đưa tay vén lại tóc chỉnh lại y phục ngay ngắn, mà Thủy Vô Ngân bước về phía trước vươn tay đỡ mẫu hậu, nhìn gương mặt cao quý của mẫu hậu, vẻ mặt ôn hoà nhẹ giọng ân cần thăm hỏi:

“Mẫu hậu, đêm qua ngủ có ngon không ạ?”

Thủy Vô Tình bị vứt ở một bên, vòng tay trước ngực, vẻ mặt mỉm cười đổi thành bộ dáng tựa tiếu phi tiếu.

“Hoàng nhi, bên cạnh mẫu hậu không có tiểu nhân thì thầm, đương nhiên ngủ rấtngon”

Phạm Mạt Tuyền nhợt nhạt cười khi cố ý nói những lờ này liếc mắt dò xét Thủy Vô Ngân đứng một bên, trong lời nói có ẩn ý, làm Thủy Vô Tình nhịn không được che lại tiếng cười sắp phát ra, híp mắt lại; Thủy Vô Ngân theo ánh mắt gϊếŧ người của mẫu hậu nhìn lại, vừa rồi phát hiện hoàng huynh hắn đang ở một bên cười trộm, khó hiểu, nhưng cũng không hỏi ra.

“…… Mẫu hậu, ngài sáng nay đến Kình Thiên điện là vì chuyện gì?”

Phạm Mạt Tuyền nhìn nhi tử hơi hơi nhếch môi:”Như thế nào? Không hoan nghênh mẫu hậu đến sao?” ánh mắt giận dữ mang theo một chút ý tứ chất vấn.

Thủy Vô Tình cười thầm, ta như thế nào không biết đương kim Thái hậu có bệnh luyến nhi tử chứ? Ha ha……

“Không, nhi thần sao dám nghĩ như vậy, mẫu hậu, ngài là mẫu hậu ta yêu nhất a!”

Thủy Vô Ngân thu lại tính tình khó chịu, lộ ra một nụ cười lãnh đạm.

Phạm Mạt Tuyền vừa lòng gật đầu một cái, sau đó chuyển ánh nhìn về phía Thủy Vô Tình, biến sắc: “ Ngươi làm gì lập tức muốn Vô Ngân đi biên quan? Ngươi không phải muốn nhân cơ hội này phái người ám sát hoàng nhi, sau đó ngươi có thể vững vàng ngồi trên ngai vị quốc chủ sao? Nói!” ép hỏi tàn nhẫn khiến Thủy Vô Tình cười ha ha, một chút cũng không cảm thấy đây là đại nghịch bất đạo.

Nghe xong, Thủy Vô Ngân vẻ mặt cứng đờ, hướng nhìn khuôn mặt tươi cười cùng khóe mắt cười ra lệ của Hoàng Thượng, hơi giật mình.

“Ha ha a…… Thái hậu, ngài không khỏi lo lắng nhiều rồi!”Thủy Vô Tình run rẩy trong ngực, trầm giọng mỉm cười, đưa tay lau khóe mắt phiếm lệ, ý cười không giảm nói tiếp: ”Ta cũng không phải ăn no không có việc gì làm, ta làm sao ám sát người một nhà a? Ta không có lý do gì đối Vô Ngân động thủ, hắn nhưng là người tiếp nhận chức vụ quốc chủ tiếp theo nha!” nói xong hắn còn cố ý nhìn nhìn thân thể cứng đờ của Thủy Vô Ngân liếc mắt một cái.

“Tốt nhất như vậy!”Phạm MạtTuyền tức giận nói.

Thủy Vô Tình tiếp tục cười: “Ta muốn đem sự việc phân tranh ranh giới cùng Phong quốc 『 ấn lệnh』 giao cho Vô Ngân xử lý……”nụ cười sáng lạn liếc Phạm Mạt Tuyền một cái:”Như vậy…… Mẫu hậu có ý kiến quý giá gì sao?” khóe môi giương cao, Thủy Vô Tình một phen nói tiếp.

“Không có.” dùng ánh mắt phòng bị xem xét Thủy Vô Tình, Phạm Mạt Tuyền nhếch môi:” Dù sao chúng ta cùng Hoàng thượng Phong quốc kia vẫn có một thương lượng.”

Phạm Mạt Tuyền phát hiện khi nàng ở đề cập đến mấy chữ『Hoàng Thượng phong quốc』 này, khuôn Thủy Vô Ngân nguyên bản đang bình tĩnh thế nhưng lại xuất hiện một chút căm hận cùng…… đau đớn? Hận, nàng có thể hiểu, nhưng là đau đớn? Không khỏi đáy lòng ngẩn ra.

Đau khổ cái gì đây? Hoàng nhi đến tột cùng là đau đớn vì cái gì chứ?

Phạm Mạt Tuyền mê mang khó hiểu hiện đầy dáy mắt, nàng liếc thấy Thủy Vô Ngân nắm chặt tay, âm thầm cắn răng, bộ dạng sững sờ giống như bị thất tình; Thủy Vô Tình đương nhiên cũng phát hiện ra hai mẫu tử không thích hợp, cũng lộ ra một chút suy nghĩ sâu xa.

Đến tột cùng, Thủy Vô Ngân cùng Hoàng Thượng phong quốc khi đó rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì đây……?

***

Thiên Tình……

Vì để cho Tể tướng Ưng Thiên Tình đáp ứng thỉnh cầu của mình, Ngọc Hi đành dùng mệnh lệnh đối với hắn, ngày hôm sau Ưng Thiên Tình miễn cưỡng gật đầu đồng ý tạm thời thay y xử lý chính sự phong quốc, Ngọc Hi vội vàng đến tận nơi thăm hỏi tình hình đường xá biên giới.

Ngọc Hi dọc theo đường đi trèo đèo lội suối, trên đường không có thời gian nghỉ ngơi, cưỡi ngựa một đường xa xa nhắm thẳng biên giới đi tới, may mà, gần đây thời tiết tương đối tốt, tầm nhìn rất rõ ràng, bằng không, Ngọc Hi cho dù cưỡi thiên lý mã ở trên đường, đại khái sẽ vì thời tiết không tốt mà ở trong núi lạc đường, do đó làm lỡ thời gian.

Ngọc Hi một thân tử bào, dung nhan xinh đẹp, cưỡi ngựa một mình tiêu sái trên sơn đạo, thân ảnh rất nhanh xẹt qua rừng cây rậm rạp.

Phía chân trời mây giăng khắp chốn, cuốn theo làn gió hơi lạnh làm cho tinh thần sảng khoái, trong rừng đàn chim líu lo ca hát, bên bụi hoa mấy cánh bướm cùng nhau khoe sắc, đại thụ thẳng tắp đứng sừng sữngvươn cao vυ"t tầng mây, dòng suối êm đềm chảy, nhưng mà, Ngọc Hi không rảnh thưởng thức cảnh đẹp, thân ảnh gấp rút xuyên qua rừng cây, tiếng vó ngựa rõ ràng vang lên giữa rừng cây, đột nhiên, một trận tiếng ngựa hí xuyên qua không trung truyền đến thu hút lực chú ý của Ngọc Hi.

Lẽ nào còn có ai ở đây sao?

Ngọc Hi do dự là không biết có nên đi qua xem xét hay không, nhưng là y vội vã muốn đi đến biên quan xem xét việc tranh chấp sông giáp ranh, cho nên y cầm chặt dây cương trên cổ con ngựa, vừa ghìm cương, bỗng nhiên y quay đầu lại, đáy mắt có một chút chần chờ, đưa tay cột lại mái tóc dài bay bay theo gió.

Vẫn là rời đi tốt hơn……

Nghĩ như vậy, Ngọc Hi hạ quyết tâm cắn môi, thả lỏng dây cương, quay ngựa đầu, quất dây cương giục ngựa tiếp tục bôn tẩu, Ngọc Hi không biết khi y một lần nữa bắt đầu chạy đi, lại phát giác tiếng vó ngựa so với lúc trước còn muốn lớn hơn, có thể thấy được phụ cận thật sự có người.

Vì thế, Ngọc Hi châu mày, lần nữa dừng ngựa, cúi đầu nhìn Phong Linh luôn luôn mẫn cảm nhìn xung quanh, tai ngựa lại không ngừng rung động, tình huống này khiến cho Ngọc Hi càng thêm tin tưởng phụ cận y thật sự có người, hơn nữa lại là một đám!

Ngọc Hi cảm thấy không quá thích hợp, bởi vì thời điểm y dừng ngựa, âm thanh kia lại không thấy.

Có lẽ là…… Nhắm về phía ta!

Ngọc Hi ngẩn ra, khuôn mặt diễm lệ thanh tú mang theo một chút hồ nghi.

Hành tung của ta chưa nói với ai, ai có thể thần thông quảng đại như vậy, biết ta hoàng thượng Phong quốc đã rời kinh thành, đi tới nơi hoang vắng này chứ? Hơn nữa, chuyện ta tạm thời rời Phong quốc chỉ nói cho Thiên Tình biết mà thôi!

Ngọc Hi khó hiểu lắc lắc đầu, đáy mắt xẹt qua một chút thủy quang, con ngươi xinh đẹp bỗng nhiên bị che kín bởi một cỗ bóng râm, nghi vấn dày đặc đầy bụng.

Chẳng lẽ…… Sẽ là hắn tiết lộ bí mật, là Thiên Tình sao? Không có khả năng …… Thiên Tình không có lý do gì làm như vậy, như vậy, đám người kia đi theo rốt cuộc là có ý đồ gì?

Ngọc Hi bình tĩnh mở to hai con ngươi đến lợi hại, cắn cắn cánh môi đỏ mọng, len lén dò xét nơi phát ra thanh âm, đồng thời cũng đang suy nghĩđến cảm củaPhong đang bất an phun khí; Ánh mắt hơi chuyển, Ngọc Hi cúi đầu nhìn Phong, đưa tay vỗ vỗ đầu ngựa trấn an nó, hơi hơi nhếch môi.

“Phong, đừng sợ, chúng ta xem bọn họ làm cái quỷ gì!”

Phong phe phẩy đôi tai thật dài, giống như là hiểu chủ nhân nói gì, Ngọc Hi giương ra vẻ mặt tươi cười khóe miệng nhếch lên, bàn tay mềm mại xoa xoa bờm nó.

“ Đi!”

Ngọc Hi quay đầu lại, lãnh đạm cười, mái tóc dài bay bay trong gió, mang theo một đạo hương thơm xẹt qua rừng cây, theo gió bốn phía, ngựa tiếp tục chạy về phía trước.

Một đội kỵ binh theo lời phân phó của Thái hậu hỏa nô nô quốc hướng biên giới theo hỏa nô nô quốc vương gia Thủy Vô Ngân, toàn đội nhân mã đều thân mang giáp, vai mang khiên ô, dưới chân cưỡi một khoái mã ly khai thủ phủ hỏa nô nô quốc, hướng sông giáp ranh biên giới băng băng mà đi.

Thủy Vô Ngân mang theo nhóm kỵ binh trèo đèo lội suối, băng qua hoang mạc ngoại thành, tiếng ngựa phi vang lên trong gió, thủ lĩnh nhắm hướng ánh mặt trời ấm áp lao đi.

Thủy Vô Ngân cưỡi trên lưng con tuấn mã rong ruổi về phía trước, con ngựa hắn cưỡi có tên là — Diễm, một thân màu đỏ khiên người khác vừa nhìn thấy liền biết Diễm là một con tuấn mã dung mãnh, thông minh linh hoạt, miệng phun ra khí nóng, người khác khó có thể thuần phục được nó thế nhưng nó lại chịu thần phục trước Thủy Vô Ngân.

Ánh dương tiếp tục phát uy, phía chân trời mây bay lơ lửng, gió nhẹ thổi lên khiến vạt áo bọn họ tung bay, trừ bỏ Thủy Vô Ngân vẻ mặt phiếm lên một chút thong dong, mọi người phía sau hắn đều là vẻ mặt nghiêm túc, mang thân phận uy nghiêm của kì quân.

Một bên nước chảy róc rách, chim cùng bướm bay lượn ca hát, trong rừng cây ngẫu nhiên chui ra mấy con thỏtrắng như tuyết, hoảng sợ chạy trốn quanh gốc cây

Thủy Vô Ngân dẫn vài tên kỵ binh, đang định xuyên qua phiến rừng cây phía trước kia.

Ngọc Hi hai tay bám chặt dây cương, như cũ hô ngựa tiến về phía trước, Phong chạy như bay khiến mái tóc của y bay tán loạn, kim quan cài tóc không biết rơi từ khi nào, xác nhận vừa rồi xuyên qua rừng không cẩn thận bị nhánh cây nhỏ lấy mất, Ngọc Hi nhíu mày gỡ bỏ dây quấn tóc, không có thời gian cột lại y đưa tay tùy ý vứt luôn sợi dây lụa, mái tóc đen trực tiếp như thác nước tung bay trong gió mang theo hương thơm nhạt nhạt của cây cỏ.

Cảm giác được bởi vì mình bỗng nhiên thay đổi phương hướng mà dẫn tới sự chú ý của đám người theo phía sau kia, Ngọc Hi nhíu mi nghe thấy được bọn họ hình như là đã đoán ra y đã phát giác được sự tồn tại của bọn họ mà theo tới, chuẩn bị quất ngựa đi theo tiếng vang, nhưng trong mắt Ngọc Hi lộ ra một chút cổ quái,” xem ra……” khóe môi khẽ giương lên:” Mục đích của bọn họ thật sự là đang theo dõi mình.”

Ngọc Hi một bộ thư thái, bình tĩnh ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy một đội nhân mã đã ở phía sau y, thủ lĩnh tựa hồ là tên mặc áo xanh, chỉ là…… Nhìn áo xanh nam tử dẫn theo một đội võ sĩ mặc áo giáp phía sau, tiếp theo giống như là cảm nhận được cái gì đó đột nhiên ánh mắt hướng hắn nhìn qua……ánh mắt mang theo mộ tiavô cùng kinh ngạc……

Ngọc Hi nghi hoặc nhíu mi, ghìm chặt dây cương, con ngựa tức thìhí lên một tiếng, thanh âm kia dẫn tới lực chú ý của đội nhân mã phía sau, Ngọc Hi phát giác bọn họ đã nghe được tiếng nên hướng y trông lại, ngay lập tức thầm kêu một tiếng không ổn, cũng đồng thời phát hiện ngoài một tiểu đội binh mã theo sau y còn có một đội binh mã khác.

Không xong rồi! Chắckhông phải ta trúng mai phục chứ!

Dung nhan tuyệt sắc của Ngọc Hi khó nén nổi kinh ngạc, phản ứng rất nhanh ghìm lại dây cương, muốn ngựa hướng phía trái chạy, lại không ngờ đội binh mã kia đã giục ngựa chạy tới, bởi vì bọn họ cho rằng đội binh mã phía sau Ngọc Hi đối với Ngọc Hi không có lợi, đúng lúc này, đội binh mã phía sau Ngọc Hi cũng vừa đi đến hồ nghi nhìn chăm chú vào động tác của bọn họ, không có ý định hỏi thăm.

Ngọc Hi gãi đầu nhìn hai đội binh mã xa lạ, cắn môi, ánh mắt lộ ra một chút kiên quyết, rất nhanh cưỡi ngựa hướng phía sườn trái chạy trốn.

Mặc kệ là người một nhà hay là địch nhân, chuyện ta bí mật xuất cung cũng không thể để người khác phát hiện!

Ngọc Hi ghì chắc dây cương, sau đó quay đầu lại nhìn, mới phát hiện đội binh mã phía sau y cũng không có đuổi theo, chỉ là đứng im quan sát, mà đội quân phía trước thời điểm khi nhìn thấy yquay đầu ngựa hướng bên trái chạy đi, tướng sĩ đứng đầu liền giơ cao tay phải, chân đá bụng ngựa, ý bảo binh sĩ phía sau đi theo.

“ Bảo hộ ……”

Thủ lĩnh tướng quân vì sự phân phó của vị kia, không được phép tiết lộ thân phận thực sự của người nọ, cho nên cúi đầu suy nghĩ một chút xưng hô đối với người kia.

Ngọc Hi đi được chưa xa đội nhân mã phía sau, hơn nữa không nghe rõ lời thủ lĩnh tướng quân nói cứ thế chạy, mà Ngọc Hi thấy bọn họ đuổi theo phía sau không ngừng, không khỏi lo lắng.

“ Không xong rồi……” bọn họ thế nhưng đuổi tới!

Ngọc Hi thầm kêu không ổn, liền quất ngựa chạy nhanh hơn, mặc kệ truy binh phía sau là địch nhân hay là người một nhà, một đường cưỡi ngựa phóng đi, y phục bay tán loạn, liếc mắt nhìn lại, suy nghĩ vừa chuyển, rất nhanh nằm sấp trên lưng ngựa, mái tóc tùy ý gió lạnh thổi tung bay, ngừng mọi động tác, sau đó vươn cánh tay, dùng lực ôm lấy lưng ngựa, tay áo bị gió thổi nhẹ lay động.

Ngọc Hi nửa người dán chặt trên lưng ngựa, hai chân gắt gao kẹp lấy bụng ngựa, hai tay buông lỏng lấy tấm lụa mỏng che đi khuôn mặt, dù thế nào cũng không muốn để cho mọi người hai bên nhìn thấy rõ gương mặt y; quân sĩ phía sau thấy người phía trước chạy đi cấp đuổi theo, khiến đội quân khác không khỏi người người trừng lớn hai mắt, nhất là ThủyVô Ngân lại càng là nhìn đến một bộ tức cười.

Lúc này, phó tướng bên cạnh Thủy Vô Ngân ruổi ngựa về phía trước lên tiếng:

“ Vương gia, muốn cứu người kia sao?”

Phó tướng nghi vấn nhưng cũng không có cắt ngang suy nghĩ trong đầu Thủy Vô Ngân, hắn vẻ mặt chấn kinh cùng bộ dạng trợn mắt thẳng tắp nhìnn gười kia biến mất phía bên trái, mà phó tướng không nhận được trả lời nhịn không được đưa tay ở trước mặt Thủy Vô Ngân huy động, ý muốn hắn tỉnh lại.

Nào biết, Thủy Vô Ngân tự thất thần sau đó tỉnh lại chỉ là vẻ mặt âm trầm, trừng mắt nhìn bên trái, không biết đang nhìn cái gì, sau đó mới thong thả vươn tay đẩy cái tay đang lắc lư không ngừng trước mắt của phó tướng ra, nói ra một chuỗi mệnh lệnh làm người ta phát hoảng.

“ Chúng ta…… Tạm thời không đi biên quan!”

Thủy Vô Ngân lời này vừa nói ra, lập tức nhận được ánh mắt kinh ngạc của đám binh sĩ, mọi người đều trừng mắt hướng chỗ hắn nhìn lại, nhất thời nghi hoặc, thanh âm thảo luận nhất thời vang lên.

Nhịn không được tiếng tranh cãi ầm ĩ ồn ào, Thủy Vô Ngân vẻ mặt âm u nhấc tay ngăn lại thanh âm càng lúc càng cao: “Ngừng! Ai cũng không dược dị nghị! Nghe thấy không?”Một tiếng khiển trách uy mãnh vang lên, Thủy Vô Ngân rất vừa lòng nghe thấy bốn phía lần nữa khôi phục lại sự yên lặng.

“Ách…… Vương gia ……” Phó tướng ủy khuất ánh mắt hạ xuống, e dè lên tiếng:”Nếu Thái hậu hỏi……” ánh mắt mang theo sự e ngại phó tướng rất hiểu tính tình Thái hậu, nàng sẽ không khinh nhẹ người không làm tốt công đạo.

Thủy Vô Ngân giận dữ, trừng trụ phó tướng nói nhiều, cắn răng nói:

“Ta chịu trách nhiệm!”

Nghe Vương gia đảm bảo, phó tướng lúc này mới thở ra một hơi, lui tới một bên.

“Vậy hiện tại chúng ta……”

Thủy Vô Ngân chăm chú nhìn làn khói bụi bên trái:“ Hiện tại…… Đi bắt người kia!” ánh mắt Thủy Vô Ngân rất nhanh lạnh như băng, lạnh lùng lên tiếng.

Nếu ta không nhìn lầm, người kia chính là nam nhân trong lòng ta rất muốn! Hừ hừ……

Khuôn mặt âm tàn, Thủy Vô Ngân từng phát thệ qua, mặc kệ người kia là sống hay chết, hắn đều phải tìm được người kia rửa nhục!

Cho nên, hắn mới cần xác định trước người vừa rồi có phải là

‘ người kia ’ hay không?

Ngọc Hi a Ngọc Hi, chỉ trách ngươi không nên đυ.ng vào ta!

Ngọc Hi cưỡi ngựa liều mình chạy như điên đến giữa cánh rừng, chạy một vòng quanh các gốc cây, một lúc lâu vẫn như cũ tìm không thấy lối ra, hoang mang rối loạn ngoái đầu nhìn lại đám nhân mã truy đuổi phía sau hướng y chạy tới.

Cứ như vậy là không được!

Cắn răng một cái, Ngọc Hi dứt khoát quay ngựa lại, tư thế oai hùng hiên ngang xoa cằm: “Các ngươi là ai?” thanh âm bình tĩnh, Ngọc Hi nắm trụ dây cương, đứng ở trước mặt đám truy binh kia.

Nghe vậy, đám người kia đều lộ ra vẻ mặt khó xử, Ngọc Hi sắc mặt trầm trọng thấy bọn họ đều khom người, cùng kêu lên nói:

“ Hoàng Thượng, chúng tôi là do Tể tướng phái tới bảo hộ ngài.”

Ngọc Hi nghe xong, lập tức trương ra vẻ mặt tươi cười, khóe môi ngạo nghễ giương lên, ánh mắt lạnh lùng khiến người khác sợ hãi.

“ Hoàng thượng kia theo như lời các ngươi nói là ai? Các ngươi nhận nhầm người rồi đi!”

“Nhưng là……”thủ lĩnh tướng quân muốn mở miệng phản bác, lại thấy vẻ mặt Ngọc Hi không kiên nhẫn nên ấp a ấp úng.

“ Ta đã nói các ngươi nhận sai người rồi.”Ngọc Hi thản nhiên nói.

“ Chúng tôi không nhận nhầm người, ngài rõ ràng chính là hoàng đế bệ hạ Phong quốc — Ngọc Hi a!”

Ngọc Hi vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu đứng tại chỗ, hai tay vòng trước ngực, trừng mắt nhìn những binh sĩ đằng trước này, không khách khí nói:

“ Ta nói lại lần nữa, ta, không, phải, Ngọc, Hi!”

Lúc này, phó tướng bước ra, hắn giật nhẹ góc áo tướng quân, đứng ở phía sau thủ lĩnh tướng quân, vẻ mặt cẩn thận hỏi:

“ Tướng quân, có phải chúng ta nhận nhầm rồi hay không?”

“Ngu ngốc! Chúng ta từ sau khi rời Hoàng Thành vẫn luôn đi theo phía sau Hoàng Thượng, đâu có thể nào tính sai!”

Như vậy cường điệu, tướng quân nhịn không được nghiêng đầu thưởng cho phó tướng một cái bạt tai, chỉ thấy phó tướng một bên khóc thét một bên lui xuống; Nhìn nhất cử nhất động của bọn họ, Ngọc Hi nhịn không được phì cười, tiếp theo, sắc mặt thủ lĩnh tướng quân đột nhiên khẽ biến trừng mắt nhìn Ngọc Hi.

“ Hoàng Thượng! Thỉnh để chúng tôi bảo hộ ngài!”

“ Các ngươi vì cái gì như vậy khẳng định ta là cái kia ‘Ngọc Hi ’? ” Ngọc Hi miết miết tấm lụa mỏng che mặt, khuôn mặt lộ ra một tia cười mỉa mai.

“ Đây……”thủ lĩnh tướng quân đột nhiên dừng một chút, lắc lư đầu sau đó mới khẳng định nói: “Ngươi có phải là Hoàng Thượng của chúng ta hay không, chỉ cần lấy cái khăn che mặt của ngươi ra sẽ biết!”

“Có bản lĩnh tới đi!”

Giương lên một nụ cười lạnh, Ngọc Hi hướng binh tướng tóm lấy một thanh trường kiếm, chính thức hạ chiến thϊếp, thấy thế, thủ lĩnh tướng quân liền giơ cao tay phải ra mệnh lệnh:

“Không được phép đả thương người, Lên –!”

Phía xa một đội quân mã khác đang nhìn đều là một mảnh trầm mặc, thanh y nam tử đã có bảy phần xác định nam tử kia chính là cừu gia hắn một lòng muốn tìm — Ngọc Hi, bởi vì hai năm trước hắn ở trong hoàng cung đã gặp qua thân hình cùng thủ pháp của Ngọc Hi, bất quá, đối với y vì cái gì sẽ cùng người một nhà đối địch, chuyện này hắn vẫn còn hoài nghi.

Trong vòng mấy phút ngắn ngủn, Ngọc Hi liền dễ dàng đem các tướng sĩ đánh cho tan tác tả tơi, mặt xám mày tro, mấy binh sĩ còn lại đều lùi lại phía sau, nhất nhất phòng hộ, sau đó, chỉ thấy tướng quân mặt mày đều tái, vội vàng kêu mấy thủ hạ không bị thương nâng người bị thương lên, tập hợp phía sau hắn, chờ mệnh lệnh kế tiếp của hắn.

“ Hoàng, Hoàng Thượng, chúng ta quyết định về hoàng cung trị liệu người bị thương trước, sau đó lại phái một nhóm người khác đến bảo hộ ngài.” thủ lĩnh tướng quân nói xong, nhìn lại mấy người huynh đệ bị thương kêu không ngớt.

Ngọc Hi mím môi cười khẽ, từ chối cho ý kiến nói:

“ Ta đã nói qua ta không phải người các ngươi muốn tìm!”

Nói xong, nhìn thủ lĩnh tướng quân vẻ mặt phẫn hận quay đầu rời đi, Ngọc Hi lúc này mới nhẹ nhàng cười khẽ một tiếng; Theo sát phía sau, một đội nhân mã khác theo ám lệnh của Thủy Vô Ngân đi tới phía sau Ngọc Hi, tiếp theo, Thủy Vô Ngân cầm lấy

một thanh chủy thủ kề sát trên cổ Ngọc Hi, đợi khi một trận lạnh lẽo xẹt qua cần cổ, Ngọc Hi kinh ngạc quay đầu nhìn lên, không khỏi lập tức hấp một ngụm khí lạnh, hai mắt mở to nhìn nam nhân quen mắt phía sau đang kề dao vào cổ y, đôi môi đỏ như chu sa lầm bầm kêu lên một cái tên xa cách rất lâu.

“…… Ngươi là…… Thủy Vô Ngân……?”

Nghe vậy, khóe môi Thủy Vô Ngân giương lên một nụ cười âm hiểm lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai giải khai cái khăn che mặt của Ngọc Hi, theo đó lộ ra dung nhan tuấn tú so với nữ tử còn đẹp hơn, cùng một mái tóc đen huyền thật dài phiêu tán.

“ Ngươi…… Sắp trở thành tù nhân của ta!”

Nhìn tấm lụa mỏng trên mặt bay xuống, một chút bất an lập tức nhảy lên trong lòng Ngọc Hi, mím môi, chấn kinh!

___________