Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
---------------------
Sống vật lộn một thời gian dài dưới tầng đáy của xã hội khiến Trận Nhị Cẩu
tích lũy được không ít kiến thức, kinh nghiệm. Vấn đề cần giải quyết bây giờ
chính là đội trưởng đội bảo an Đỗ Vũ. Lần trước, khi hắn ta mang anh em đánh
hai tên bảo an ói ra máu, Trần Nhị Cẩu đã ý thức được rằng Đỗ Vũ là một kẻ chỉ
to ra bên ngoài mạnh mẽ nhưng bên trong lại vô cùng yếu ớt. Có điều hôm đó hai
bên đều giống nhau, đều dựa vào bên nào có lực lượng lớn hơn, bên nào có thuộc
hạ mạnh hơn. Còn bây giờ thì khác rồi, mấy anh em mà hắn ta cử đi ra tìm thức
ăn và đàn bà đều quay về và nói rằng Đỗ Vũ hình như đã cứu một người con gái
rất xinh đẹp, cô gái đó đã đưa súng cảnh sát cho hắn, giờ Đỗ Vũ đang kéo
người, chuẩn bị tới gây rắc rối cho hắn ta.
Súng cảnh sát à…Có ý gì đây? Chẳng lẽ mình suy đoán sai? Thế giới này không hề
mất đi sự ràng buộc, cảnh sát vẫn đang tận lực duy trì trật tự xã hội sao? Nếu
như vậy thì tội trạng mấy ngày này mình phạm phải sẽ to lắm. Một khi cảnh sát
tìm tới thì chỉ cần chuyện cưỡng bức cô thiếu nữ này thôi cũng đủ để bị ngồi
tù cả đời. Không được! Nhất định phải làm rõ đối phương đang xảy ra chuyện gì.
Nếu sự việc tồi tệ đến như vậy thì đừng trách lòng dạ ông đây độc ác, triệt
tiêu mọi chứng cớ!
Trần Nhị Cầu vừa đi vừa cảm nhận thấy một luồng khí tức kỳ lạ trong cơ thể.
Nguồn khí tức này giống như vật sống, men từ bụng dưới của hắn đi lên, từng
mảng lông đen vừa cứng vừa rậm giống như là lông trên lưng của lợn rừng xuất
hiện, trông khó coi khủng khϊếp.
Nhưng Trần Nhị Cẩu không hề để ý đến sự xấu đẹp, hắn híp mắt lại, cảm giác
từng cơn tê dại trong não. Cảm giác này giống như điện giật vậy, khiến Trần
Nhị Cẩu cảm thấy một sự thoải mái không nói nên lời. Luồng khí tức cuối cùng
dừng lại ở hai cánh tay của Trần Nhị Cẩu, cơ bắp ở đó từ từ nổi lên, những sợi
lông màu đen cũng ngừng mọc. Hai cánh tay của Trần Nhị Cẩu trở nên thô kệch
gấp bội, ngón tay tản ra sự sắc bén lạnh lạnh, nhìn từ xa giống như hai cánh
tay của một con gấu đen vậy, vô cùng quái dị.
“Đúng là điều kỳ diệu. Lẽ nào mình đã có được nội lực như trong tiểu thuyết
từng nói. Có hai cánh tay như này thì dù Đỗ Vũ có súng mình cũng không sợ.”
Nhìn hai cánh tay to lớn của mình, Trần Nhị Cầu cuối cùng cũng đã tự tin trở
lại. Chỉ ba ngày trước thôi, khi mà Trần Nhị Cầu giúp khách hàng bốc cát mệt
như chó thì trên trời bỗng xuất hiện một chữ “Nhật”. Đương nhiên chữ “Nhật”
này là do hắn ta tự nghĩ ra. Hắn ta chỉ học tới tiểu học, ngoài chữ “Nhật” ra
thì hắn chẳng nghĩ ra được chữ nào hay hơn nữa cả.
Sau khi chữ “Nhật” này xuất hiện thì lúc đầu Trần Nhị Cẩu không hề phát hiện
ra điều gì bất thường nhưng lúc hắn mồ hôi đầm đìa ngẩng lên thì chữ “Nhật”
kia lại phát ra một luồng sáng mạnh chói mắt. Trần Nhị Cẩu vô thức ôm lấy đầu,
đợi sau khi mọi thứ trở lại bình thường trở lại thì một luồng khí kỳ lạ xuất
hiện trong cơ thể hắn. Lúc đó Trần Nhị Cẩu không nghĩ ngợi gì nhiều, lại tiếp
tục đi bốc túi cát ở dưới đất lên, không ngờ vừa mới dùng lực thì bao cát năng
cả trăm kg kia bị vứt xa hơn hai mươi mét, thiếu chút nữa rơi trúng vào người
đi đường.
Lúc này Trần Nhị Cẩu mới phát hiện ra sự khác thường trong cơ thể của mình,
sau đó hắn lại tiếp tục thực hiện một hành vi vô cùng “Não tàn”. Hắn lấy một
con dao hoa quả từ trong người ra đâm một thẳng vào cánh tay thô kệch của
mình, hắn muốn biết rốt cuộc bên trong tay hắn đang cất giấu thứ gì. Kết quả
làm hắn trợn mắt há mồm, đầu dao bị bẻ gãy, lưỡi dao quăn lại, trên tay hắn
chỉ hiện ra một vết rạch cạn, không hề chảy máu.
Trần Nhị Cẩu kinh hãi, không biết từ khi nào mà hắn đã trở thành anh hùng dao
súng không thể đυ.ng vào, sức mạnh vô tận như vậy. Ông trời vô cùng biết phối
hợp với hắn, ngay khi hắn còn đang bàng hoàng thì một bà già tầm năm mươi tuổi
hoảng loạn chạy tới, theo sau bà là một bóng đen có tốc độ rất nhanh, chớp mắt
đã đuổi kịp bà già, bằng một ngoạm đã ngoạm thủng gót chân của bà ta.
Nếu bình tĩnh xem xét thì Trần Nhị Cẩu vẫn là một kẻ lương thiện. Hắn ta không
hề do dự với những tình huống như này. Hắn ra giơ tay đánh tới bóng đen kia,
sau một hồi tranh đấu thì con quái vật nhìn hơi giống mèo nhưng có thêm hai
cái sừng nhỏ kia bị cánh tay đao súng bất khả xâm phạm của Trần Nhị Cẩu bóp
chết tươi.
Hắn nhìn lại phía sau, bà già nói rằng bà ta tên Lý Thẩm, là bảo mẫu của một
căn biệt thử ở Hoa Tụng Viện trong Thủ đô. Khi nhìn thấy cánh tay của Trần Nhị
Cẩu bị thương, bà liền mời hắn về biệt thự để băng bó vết thương lại. Trần Nhị
Cẩu vốn không định đi bởi vì hắn ta rất tự ti nhưng khi hắn ta dùng hai cánh
tay biến dị của mình gϊếŧ chết ba con chó hoang định ăn thịt hắn ta và đánh
gãy chân của một kẻ định cướp bóc đồ của một người già thì hắn ta nhận thức
được rằng thế giới này đã thay đổi rồi, bản thân hắn ta đã có đủ tư cách tiếp
tục ở lại căn biệt thự giống như hoàng cung này rồi.
Và như vậy, Trần Nhị Cẩu liền nhốt người dẫn hắn vào căn biệt thự là bà Lý ở
trong tầng hầm. Tự mình chiếm chỗ ở, trở thành chủ nhân mới của căn biệt thự ở
khu Hoa Tụng Viện này. Cho đến tận hôm nay, hắn ta đã yên tâm nằm thoải mái
trên chiếc giường mấy vạn tệ, hưởng thụ cơ thể của một thiếu nữ còn trinh mới
mười ba tuổi và suy nghĩ làm sao để có thể giữ được hết thảy mọi thứ ở đây.
“Chú Cẩu! Thế nào, hương vị của thiếu nữ không tồi chứ?”
Vừa xuống lầu, một thanh niên tóc vàng hơn hai mươi tuổi liền đi tới, trong
tay cầm theo một con dao bầu dài một thước, thần sắc hưng phấn và ngưỡng mộ
hiện rõ trong hai con mắt hình tam giác. Gã thanh niên tóc vàng có biệt hiệu
là “Mắt Chó”. Đương nhiên “Mắt Chó” không dễ nghe nhưng cậu ta không vì thế mà
cảm thấy hổ thẹn, ngược lại cậu ta cảm thấy đắc chí vì cái tên này giống tên
Trần Nhị Cẩu. Mắt Chó luôn cho rằng Trần Nhị Cẩu coi trọng chính là vì cái tên
này. Tối qua Trần Nhị Cẩu đã nói trước mặt tất cả mọi người rằng, sau khi
thưởng thức cô em trong veo kia thì đứa thứ hai có thể ngủ với cô ta chính là
Mắt Chó. Thế là mới sáng sớm, Mắt Chó đã vội vàng đứng đợi sẵn ở cửa cầu
thang, cái chỗ ấy bị chứa cả đêm trong đũng quần thật chẳng dễ chịu gì. Cậu ta
có nhu cầu giải thoát chúng ra một cách vô cùng cấp bách, không ngờ tâm trạng
của Trần Nhị Cẩu lại không được tốt cho lắm, hắn ta nhìn Mắt Chó bằng ánh mắt
lạnh lùng rồi không nói câu nào.
Trong lòng Mắt Chó nôn nóng, đến Thủ đô làm công sắp được một năm rồi mà đến
ngay cả tay đàn bà hắn cùng chưa từng nắm tới. Thấy sắc mặt Trần Nhị Cẩu càng
lúc càng nặng nề, Mắt Chó cẩn thận hỏi:
“Chú Cẩu! Chú còn đau đầu vì cái thằng Đỗ Vũ kia à? Không có gì đâu, chẳng
phải nó may mắn nhặt được khẩu súng sao? Dùng được hay không còn chưa chắc,
anh em chúng ta đông vậy sợ gì nó?”
“Mày không sợ thì lát nữa Đỗ Vũ tới đây mày gϊếŧ nó nhé.”
Trần Nhị Cẩu giận dữ liếc nhìn Mắt Chó, đùng đùng nổi giận.
Trần Nhị Cẩu có đôi phần nể nang Mắt Chó cũng là có lý do cả. Trần Nhị Cẩu năm
nay hơn bốn mươi tuổi, không có con nhưng cũng từng có giai đoạn qua lại khá
tốt với mẹ ruột của Mắt Chó khi hắn ta còn trẻ. Bởi vì Nhị Cẩu nghèo nên mẹ
của Mắt Chó không lấy hắn. Sau này, Trần Nhị Cẩu biết tin mẹ Mắt Chó sinh được
một đứa con trai nhưng nhìn không giống bố ruột của nó mà lại rất giống Nhị
Cẩu. Thế là hắn ta động lòng, mỗi lần ra ngoài đi làm công đều kiếm lý do đưa
Mắt Chó đi cùng, hơn nữa có vụиɠ ŧяộʍ để dành tiền để đi làm giám định DNA gì
đó, thật không ngờ giám định chưa làm được thì gặp phải sự việc đám động vật
phát điên, tất cả mọi người đều gặp khó khăn. Càng không ngờ rằng thằng Mắt
Chó này lại không biết đấu tranh là gì, ngập đầu chỉ toàn đàn bà, điểm này quả
đúng là rất giống Trần Nhị Cẩu thời trẻ.