Điền Bá mỉm cười, giọng điệu thoải mái, tự nhiên, Đỗ Giai Tuệ ở bên cạnh sửng
sốt, không nói lời nào đột nhiên thét lên.
“Ối vãi thật, sao anh không nói sớm, bà đây còn tưởng rằng điện thoại trên
toàn bộ thế giới này đều không thể kết nối. Mau kết nối ra bên ngoài giúp tôi
với, tôi muốn gọi điện thoại cho ba mẹ tôi.”
“Mỹ nữ, chỉ có thể nói cô kém may mắn rồi. Chỉ có đường dây trực tiếp mới có
thể kết nối, vừa rồi tôi đã thử nhiều lần, trước mắt, phần lớn các trạm trung
chuyển tín hiệu đều đã bị ngắt, điện thoại chỉ có thể kết nối với khu vực gần
đây thôi. Khu vực bên ngoài thì… hay là thôi đi.”
Điền Bá giải thích rất kiên nhẫn, lại làm cho hy vọng trong lòng mọi người vừa
mới nhen nhóm lên tan biến hoàn toàn. Xem ra tận thế thật sự đã đến rồi, trong
lúc vô thức, con người đã khôi phục lại cách thức đi đường bằng chân, truyền
tin bằng miệng như thời nguyên thủy, điều này khiến cho những người hiện đại
đã quen với việc có tin tức ngay lập tức khó mà thích ứng.
Khiến cho mọi người khó thích ứng hơn còn có thế giới bên ngoài. Nghỉ ngơi và
hồi phục suốt một ngày một đêm, vào sáng sớm ngày thứ ba sau tận thế, Thượng
Ất dẫn đầu rời khỏi tầng hầm ngầm. Trong khoảnh khắc đẩy cửa chính ra, dường
như tất cả mọi người đều ngừng thở, giờ phút này, khu Hoa Tụng to lớn của Thủ
đô đã không còn giống như bộ dáng ban đầu.
“Ôi trời ơi, Đây là thế giới trước kia sao? Không phải chúng ta đã xuyên không
đến thế giới kì lạ nào đó chứ.”
Đẩy cửa chính ra, Đỗ Giai Tuệ bị hơi thở nguyên thủy ập tới, nháy mắt sợ hãi
kêu lên. Đường cái sạch sẽ nay đầy ắp cỏ dại, đường xi măng đã bị phủ kín một
màu xanh, mà những chỗ dùng để trồng hoa cỏ càng xanh tốt hơn, dường như các
loại cây cối chỉ trong một đêm đều được nâng cao, thực vật bao phủ một mảng
lớn.
Giẫm phải mặt đất có chút xốp, Thượng Ất quay đầu nhìn về chỗ ẩn thân. Chỗ cửa
sổ đã bị lá xanh lớn nhỏ bao phủ, trên vách tường có dây leo chằng chịt. Trong
vòng một ngày, khu nhà cấp cao ở Thủ đô có trị giá hơn mười triệu lập tức biến
thành chỗ vui chơi cho mấy cây thường xuân. Không bao lâu nữa, chỉ sợ đến chủ
nhà cũng không thể tìm được cửa vào nhà ở đâu.
Sóng phóng xạ từ tia X quét qua toàn cầu gây ra thoái hóa, thực vật cũng không
may mắn thoát khỏi. Gien ẩn hình trong cơ thể vô số thực vật lại bị kích phát
một lần nữa, hoi thở sự sống từ thời xa xưa bắt đầu lan tràn khắp thế giới
này. Đối với bọn người Đỗ Giai Tuệ mà nói, thật sự giống như đang đứng trên
một hành tinh xa lạ, giống như xuyên không.
“Đừng tùy tiện chạm vào những cây này, dựa theo kế hoạch lúc trước, bây giờ
chúng ta chia nhau ra tìm vật tư va tinh hạch năng lượng sinh vật. Bây giờ lấy
chỗ này làm điểm cơ sở, Đỗ Giai Tuệ, Phủ Hoàng Long, Điền Bá, ba người đi dọc
theo tường vây của khu nhà ở này một vòng. Nhớ kỹ, không cần phải đi đến chỗ
có dày đặc thực vật, cố gắng đi đến chỗ siêu thị, tiệm thuốc, thu thập vật tư.
Nhớ kỹ, sinh vật toàn cầu bây giờ cũng đã bị thoái hóa, vi khuẩn và vi sinh
vật khác trong giới tự nhiên cũng biến hóa. Nhiều nhất là ba ngày, tất cả
những thức ăn không qua xử lý đều sẽ bị hư thối. Sau một tuần, mấy nhà máy
thủy điện và nhiệt điện cũng sẽ ngừng cung cấp điện. Cho nên thu thập vật tư
càng nhiều càng tốt, có thể lấy được bao nhiêu thì cứ lấy hết.”
Thượng Ất an bài nhiệm vụ cho ba người Phủ Hoàng Long, còn mình thì xoay người
bước về phía tiểu khu. Đỗ Giai Tuệ hét lên ở sau lưng hắn.
“Tôi nói này Thượng Ất, để cho tôi đi theo anh đi. Anh nhìn hai người đàn ông
này đi, cả đường đi cứ mắt to mắt nhỏ trừng nhau, giống như hận không thể bổ
nhào vào nhau vậy. Tôi sợ lát nữa hai người bọn họ đánh nhau, tôi không xử lý
được đâu.”
“Không cần quan tâm, nếu như bọn họ muốn đánh thì cứ để cho bọn họ đánh. Chỉ
là cho dù thắng thua như thế nào, đêm nay nhất định không cho trở lại tầng hầm
ngầm.”
Thượng Ất không quay đầu lại, biến mất sau màu xanh biếc của cây liễu, bỏ lại
Đỗ Giai Tuệ đang bất mãn bĩu môi, quay người lại đi cũng Phủ Hoàng Long và
Điền Ba theo hướng khác.
Khu Hoa Tụng ở Thủ đô là một trong những khuôn viên xa hoa, cho dù là diện
tích hay là kiến trúc quy hoạch đất, đều được người chuyên môn tỉ mỉ lựa chọn,
thiết kế. Đi ngang qua một bụi cỏ là một đình nghỉ mát, Thượng Ất ngẩng đầu
nhìn về phía đảo nhỏ ở giữa hồ, trong lòng cảm thấy khá ngậm ngùi.
“Tiền đúng là một thứ thật tốt, ở Thủ đô tấc đất tấc vàng, diện tích của đảo
nhỏ ở giữa hồ kia chắc khoảng mười kilomet vuông nhỉ? Nếu dùng để xây dựng
trường học, có thể thu được ít nhất ba nghìn học sinh, có thể khai thác xây
được bốn căn biệt thự. Một mét vuông thế này bán được bao nhiêu tiền nhỉ? Một
trăm? Hai trăm? Hay năm trăm?
Thượng Ất híp mắt đánh giá cẩn thận đảo nhỏ ở giữa hồ, hai căn biệt thự xa hoa
được lắp đặt thiết bị đầy đủ, càng nhìn càng thấy thích. Chỗ này xung quanh là
hồ nước, hai bờ sông có đủ loại cây keo, cây liễu và các loại hoa cỏ khác,
phong cảnh vô cùng vắng vẻ.
Nhìn trên mặt nước, cách khoảng chừng mấy trăm mét, hoa sen màu phấn hồng nở
rộ. Lúc này đang là giữa hè, gió mát thổi tới, những cánh hoa phấn nộn lắc lư
theo gió, giống như một đám bé gái thục nhã, xinh đẹp đang vẫy tay với Thượng
Ất, cảnh sắc say lòng người. Thỉnh thoảng có một chút gió lớn, hoa sen lay
động, lá sen đong đưa, từng chiếc như đầu của một đứa trẻ lộ khuôn mặt ra, bên
trong từng bông hoa có hạt sen nhỏ xanh tươi ướŧ áŧ, càng khiến cho người ta
thèm thuồng vô cùng.
Thượng Ất dò xét trong nước thử, hắn phát hiện hồ nước này chỉ sâu không đến
hai thước. Mặc dù hơi cạn nhưng đối với một số thú thoái hóa không giỏi bơi
thì cái này chính là lá chắn tự nhiên. Còn con đường nhỏ nối với phía ngoài
kia, chỉ cần lái một chiếc xe hơi đến là có thể miễn cưỡng chặn lại được, đảo
nhỏ giữa hồ có thể lập tức biến thành một chỗ ẩn thân hoàn hảo.
Cẩn thận dò xét mấy lần, Thượng Ất cảm thấy phải lập tức đưa hai mẹ con Trần
Phóng đến đây. Có điều trước đó, hắn phải đi xem tình huống trước. Nếu như
người ở trong đó không đồng ý hoặc ngăn cản một nhà Thượng Ất chuyển vào,
Thượng Ất không ngại dùng súng trong tay để cho đối phương tỉnh táo lại.
Xoay người cúi đầu xuống, Thượng Ất giống như một con báo săn ở trong rừng,
nhanh chóng tiến về phía trước. Sau khi được trùng A - mip cải tạo, thân thể
Thượng Ất hoàn toàn khác trước. Thượng Ất có thể cảm nhận rõ ràng năng lực của
mình mạnh hơn trước gấp ba lần. Trên lưng có chiếc bao nặng hơn mười cân, lại
có thêm một khẩu súng tự động, một khẩu súng ngắn, tổng cộng khoảng hai ba
mươi cân, vậy mà hắn lại cảm thấy nhẹ như món đồ chơi bằng nhựa.
Thượng Ất âm thầm suy đoán, dựa vào tố chất của cơ thể, cho dù gặp phải con
chó biến dị ngày hôm qua, hắn cũng có thể đánh được một trận. Nếu như gặp may
thì, dựa vào vũ khí ở trong tay, thậm chí có thể xử lý luôn được cả hai con.
Đương nhiên, năng lực được nâng cao không chỉ có lợi như thế thôi. Trong lúc
chạy trốn, Thượng Ất phát hiện, lực lượng ở chân được tăng cường, tốc độ của
hắn cũng nhanh hơn. Nếu như cố gắng hết sức chạy, kỉ lục chạy nhanh nhất của
loài người sẽ bị hắn phá vỡ một cách dễ dàng.