Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thoái Hóa Toàn Cầu

Chương 35: Từng Người, Từng Người Một Chết Đi

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Cậu không thể nói như vậy với tôi được, để tôi vào, tôi chắc chắn có ích đối

với cậu!”

Tiến sĩ L giống như một con chuột bị kẹp ở khe cửa đang kêu chít chít, lão ta

hoàn toàn không biết rằng có một bóng đen đang men dọc theo bờ tường, chầm

chậm tiến tới, tiếp cận mình.

“Có ích? Công dụng duy nhất của ông chính là làm no bụng lũ quái vật đang ở

bên ngoài kia, ông muốn chết thì tôi sẽ hoàn thành tâm nguyện cho ông!”

Con dao trong tay lóe sáng, Thượng Ất vung nó hướng về phía tiến sĩ L không

chút do dự. Vợ con đang ở phía sau, hắn không cho phép xảy ra bất kỳ chuyện gì

ngoài ý muốn. Thậm chí tiến sĩ L có bí mật gì đi chăng nữa cũng đều không quan

trọng nữa rồi, chẳng có bí mật nào quan trọng hơn gia đình cả.

“Đừng ông xã! Anh xem bên ngoài, Đỗ Giai Tuệ và Bành Lỵ đang chạy tới kìa!”

Trấn Phóng ngăn Thượng Ất lại, qua khe cửa có thể nhìn thấy Đỗ Giai Tuệ, Bành

Lỵ và bạn trai Vương Vĩ của Bành Lỵ đang lảo đảo chạy tới. Rõ ràng là mấy

người này đã chú ý tới việc ở bên đây có cơ hội được sống sót.

“Đỗ Giai Tuệ, Bành Lỵ…Thôi được, Hoàng Long mở cửa ra, để bọn họ vào!”

Thượng Ất trầm ngâm một lát rồi đưa ra quyết định để cho Đỗ Giai Tuệ và Bành

Lỵ vào trong. Thứ nhất, vì Đỗ Giai Tuệ và Bành Lỵ là bạn tốt nhất của Trần

Phóng, không giúp họ sẽ khiến Trần Phóng đau lòng, thứ hai, ấn tượng của

Thượng Ất đối với Đỗ Giai Tuệ và Bành Lỵ khá tốt, Thượng Ất cần có những trợ

thủ có thể tin cậy như vậy. Cuối cùng, đó là Thượng Ất không dám khẳng định

hai con chó thoái hóa ngoài kia có chịu rời đi hay không, nếu bị chặn cửa thì

Thượng Ất cần phải có thịt mồi để hấp dẫn những con thú thoái hóa đó. Còn tiến

sĩ L đang đào bới ngoài khe cửa, nếu sau khi được cho vào trong mà không thành

thật thì Thượng Ất sẽ không ngần ngại mà vứt lão làm còn mồi đầu tiên cho chó

ăn đâu.

Có điều Thượng Ất nhanh chóng phát hiện ra bản thân suy nghĩ quá đơn giản.

Cùng với việc Đỗ Giai Tuệ và Bành Lỵ chạy vào thì viên cảnh sát trưởng Điền Bá

cùng với kẻ đứng ra vạch mặt Thượng Ất trộm thuốc Khương Thần cũng chạy vào

theo. Đám đông nối đuôi nhau tháo chạy như thể đang xâu chuỗi thành một sợi

dây thừng, trong nháy mắt đã khiến một con chó thoái hóa biến dị chú ý tới.

“Gào”

Con quái vật gào rú, bốn cái móng vuốt cường tráng đấy sực lực cào trên mặt

đất bắn ra những tia lửa, thân thể to lớn như một chiếc xe hơi điên cuồng lao

tới đám người đang chạy trốn.

“Á, đừng ăn tao, tao chưa muốn chết đâu!”

Khương Thần đứng cuối đoàn người, cái kính mắt của gã đàn ông gầy còm này

không biết đã rơi mất ở đâu trong lúc hỗn loạn. Dưới hiệu ứng của việc cận vài

độ, thân hình con chó thoái hóa biến dị vốn to lớn giờ càng trở nên khổng lồ

hơn. Trong tầm mắt mơ hồ, Khương Thần chỉ cảm thấy dường như có một cái đầu



tàu đang hướng về phía bản thân mà nghiền ép. Gã ta không cả nghĩ ngợi liền

túm lấy cái hình bóng bên cạnh, kéo mạnh về phía sau. Trong chốc lát tiếng một

người phụ nữ hét lên, ngã nhào xuống đất.

“Tôn Nguyệt Kiều! Mẹ thằng Khương Thần! Dám hại bạn gái của tao!”

Một gã đàn ông cường tráng, phẫn nộ hét lớn, lao tới Khương Thần, người này

chính là bạn học Triệu Thần của Trần Phóng. Lúc bị cảnh sát bao vây, Triệu

Thần và bạn gái Tôn Nguyệt Kiều vẫn luôn núp sau đám đông, khi Khương Thần bán

đứng Thượng Ất, Triệu Thần vẫn còn ở phía sau hét bồi thêm một câu. Theo như

Triệu Thần thì hắn ta đang giúp Khương Thần, cùng một giuộc với thằng Khương

Thần. Có điều hắn ta không ngờ vì muốn sống sót mà Khương Thần lại túm lấy Tôn

Nguyệt Kiều, rõ ràng tâm can còn ác độc hơn cả hai con quái vật kia.

“Triệu Thần mày điên rồi, mày còn dây dưa là cả hai chúng ta cùng toi đấy!”

Thấy không thoát khỏi Triệu Thần, khuôn mặt Khương Thần lộ rõ biểu cảm nhăn

nhó khó coi. Chỉ trong vài giây mà Tôn Nguyệt Kiều chỉ còn một nửa chân dưới,

một đống nội tạng rớt trên nền đất, thi thể cô ta cùng những bộ phận khác sớm

đã bị con quái vật kia ăn sạch sẽ.

“Mẹ kiếp, sau này ông đây nhất định sẽ tìm mày tính sổ!”

Nhìn hài cốt của Tông Nguyệt Kiều, đầu óc Triệu Thần run lên, hắn ta biết rõ

nếu còn tiếp tục dây dưa thì chính hắn ta và Khương Thần cũng sẽ cùng chết.

Nghĩ đến việc Triệu Thần dùng tất cả sức lực đạp hai chân Khương Thần rồi quay

người định bỏ chạy thì đột nhiên Triệu Thần cảm thấy một cơn đau tê rần ngay

bên chân phải, trong nháy mắt, mắt cá chân hắn ta như muốn nổ tung, cơ thể mất

đi sự cân bằng, nặng nề đổ rầm xuống đất.

“Khỏi phải tính sổ, mày nặng tình như vậy thì hãy ở lại bên bạn gái của mày

đi!”

Phía sau Triệu Thần, trong tay Khương Thần rõ ràng là một con dao dọc giấy

dính đầy máu. Trong cái giây phút đối phương quay người, Khương Thần đã dùng

dao dọc giấy hung hăng cắt dứt gân chân phải của Triệu Thần, máu tươi phun ra,

tuôn xuống thành vệt dài phía sau Triệu Thần.

“Mày quá độc ác, Khương Thần, tao…”

Triệu Thần chỉ kịp nói vài từ, hắn ta đột nhiên phát hiện xung quanh trở nên

đen ngòm, ai đã tắt hết điện trong phòng vậy? Tại sao lại giống như có thứ gì

đó đang đâm vào đầu hắn ta vậy?

Một mùi tanh bao phủ toàn bộ cơ thể Triệu Thần, hắn ta định đưa tay ra sờ thì

phát hiện ra chỗ mà tay hắn chạm tới là một đám lông xù khó mà túm được, dường

như có vô số kim sắt đang nhằm vào hắn. Sau đó hắn cảm thấy cổ họng rất đau,

xung quanh tối đen khiến hắn ta hoàn toàn mất đi tri giác. Bằng một nhát

ngoạm, con chó thoái hóa biến dị đã cắn đứt cổ của Triệu Thần, ngửa đầu nuốt

trọn cái đầu của hắn ta vào bụng.

“Ha… Ha…Ha…”



Khương Thần đứng bên cạnh chứng kiến toàn bộ, cổ họng hắn không kiềm chế được

mà phát ra những âm điệu cười kì quái. Gã ta cố gắng quay đầu nhằm về phía

trước, cách đó không xa, đội trưởng đội đặc công Điền Bá đang cần thận di

chuyển từng bước, dường như định thừa dịp con quái vật đang ăn Triệu Thần mà

chạy trốn khỏi nơi đây.

“Cứu…cứu tôi?”

Khương Thần nỗ lực duỗi một cánh tay về phía Điền Bá, trong đầu gã ta trống

rỗng. Gã ta chỉ nhớ mình mới sống với bạn gái, hai người còn chưa kịp ngủ với

nhau. Gã ta không muốn chết, gã ta còn chưa được trải nghiệm cảm giác tuyệt

vời nhất trên thế giới này nữa.

Đáng tiếc là không ai thèm để ý tới gã ta. Cánh tay mà Khương Thần đưa về phía

Điền Bá chỉ đổi lại được một cái nhìn xem thường. Điền Bá nhìn thấy mọi

chuyện, đối với cái loại rác rưởi bán đứng bạn bè để cứu mạng mình thì Điền Bá

cảm thấy mỗi lần nhìn thấy đều khiến mắt gã ta trở nên dơ bẩn hơn.

“Phập!”

Hàm răng sắc nhọn đâm xuyên cổ Khương Thần mà không hề gặp chút trở ngại nào.

Sau khi ăn sạch cơ thể Triệu Thần, chó thoái hóa biến dị liền tiện thề vồ lấy

con mồi Khương Thần ở cách đó không xa. Khương Thần kêu lên thảm thiết, thịt

máu của gã ta giống như miếng thịt bò đã được phơi khô, bị con chó kia xé ra

thành từng miếng, từng miếng một. Thời khắc này, Khương Thần đã hi vọng biết

mấy rằng người đầu tiên chết là chính mình, gã ta không ngờ rằng bản thân đã

tìm hai kẻ chết thay mà đến cuối cùng vẫn bị róc xương lóc thịt.

“Mau đóng cửa lại!”

Điền Bá cuối cùng cũng chen được vào trong, ngồi phịch xuống đất, thở hổn hển.

Thượng Ất đứng bên cạnh lẳng lặng quan sát, trong lòng không khỏi cảm khái.

Thật không ngờ người cuối cùng sống sốt bước vào lại chính là tên cảnh sát

thiếu chút nữa đã lấy mạng của chính mình. Không thể không thừa nhận rằng Điền

Bá thật sự có tài, tình huống như vừa rồi gã ta không hề hoảng loạn, nổ súng

bừa bãi, mà rất bình tĩnh, lặng lẽ rời đi, chính điều đó cuối cùng đã giúp gã

ta bảo toàn được tính mạng. Xem ra bất luận là thời gian nào thì sự bình tĩnh,

điềm đạm cũng quan trọng hơn là việc thích chiến đấu. Người thông minh sẽ luôn

khống chế được cảm xúc của mình, khắc chế được sự sợ hãi, như vậy mới có thể

tiếp tục sống sót.

“Chậc chậc, mấy người này đều bị cậu trói ở đây? Quá giỏi! À! Ở đây còn một

người chết nữa này! Tiểu tử, nếu như dựa vào hình pháp của thẩm phán quốc gia

thì cậu đã bị tử hình rồi đấy.”

Tạm thời được an toàn, tiến sĩ L bắt đầu dò xét xung quanh bằng hai con mắt

đen nháy như mắt chuột nhắt. Khi ông ta chú ý tới Triệu Lệ Quyên bị trói vẫn

còn sống sót thì khuôn mặt lộ rõ sự vui mừng, lời nói cũng tràn đầy sự nhẹ

nhõm.
« Chương TrướcChương Tiếp »