Chương 24: Kẻ Địch Mạnh Tìm Đến Cửa

Trong phòng ngủ, đèn thủy tinh quý phái treo trên cao trắng như tuyết chiếu

sáng cả căn phòng nhưng không thể nào loại bỏ hết mùi máu tanh nhàn nhạt trong

không khí. Hai thân hình tuyết trắng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ dính vào một chỗ, mỗi lần va

chạm kịch liệt đều khiến cho tấm nệm lò xo mềm mại phát ra tiếng phốc xuy phốc

xuy không ngừng. Thể hiện du͙© vọиɠ và hương vị yêu đặc thù không ngừng tản ra,

dung hòa với vị máu tanh xung quanh, lại tạo ra một khúc nhạc chết chóc và

tìиɧ ɖu͙©.

“Ông xã, đừng ngừng lại, ôm chặt em!”

Rêи ɾỉ, hai đùi tuyết trắng của Trần Phóng quấn chặt vào thắt lưng Thượng Ất,

hai cánh tay ôm chặt lấy cổ Thượng Ất. Trong khi thân thể phập phồng, bộ ngực

tuyết trắng kia càng thêm chói mắt. Thượng Ất thở dốc, cả người mồ hôi đầm

đìa. Hắn hận không thể chôn mặt vào trong đồi núi cao ngất kia, dưới thân liên

tục chạy nước rút, chỉ trong nháy mắt, thân thể tuyết trắng ở dưới thân thở

gấp liên tục, run rẩy một hồi.

“Bà xã, chờ chút, em vừa mới sinh Nhạc Nhạc, như vậy không tốt cho cơ thể

đâu.”

Thượng Ất cố gắng áp chế du͙© vọиɠ đang bùng lên trong cơ thể, lý trí nói cho

hắn biết, không phải Trần Phóng đang khát vọng thân thể của mình. Cô đang cố

gắng dùng du͙© vọиɠ của thân thể để đè ép nỗi sợ hãi trong lòng, cô gái đáng

thương này đã bị chuyện xảy ra ngày hôm nay dọa sợ rồi.

“Ôm chặt em, đừng buông em ra. Hu hu hu, ông xã, anh gϊếŧ người rồi, anh gϊếŧ

người rồi!”

Trần Phóng ôm chặt lấy Thượng Ất, vùi đầu vào trong l*иg ngực Thượng Ất, nước

mắt rơi đầy trên gương mặt sợ hãi của cô, giống như khi Thượng Ất đột nhiên

biến mất. Thật sự cô đã bị dọa sợ đến hỏng rồi, chuyện xảy ra ngày hôm nay đối

với Trần Phóng mà nói đã vượt ra ngoài giới hạn của cô rồi.

“Bà xã, có một chuyện anh không nói cho em biết, là do anh không muốn em phải

lo lắng quá mức. Em yên tâm, chỉ cần có anh ở đây, sẽ không có ai có thể tổn

thương em và Nhạc Nhạc, yên tâm đi.”

Thượng Ất nhẹ nhàng lật người lại, lấy chiếc chăn trắng che chắn thân hình mê

người của Trần Phóng. Thượng Ất biết rõ, chuyện xảy ra ngày hôm nay đã gây ảnh

hưởng lớn đến Trần Phóng, sợ rằng bây giờ cô còn đang nghi ngờ rằng có phải

mình đang nằm mơ hay không. Cảnh tượng gϊếŧ người cướp súng, giam cầm ba người

Triệu Lệ Quyên, mặt không chút thay đổi quét dọn sạch sẽ máu trong phòng…

Nhưng điều này cần phải có thời gian để từ từ tiêu hóa. Có điều nếu nghĩ theo

chiều hướng khách, đây nhất định không phải là chuyện xấu đối với Trần Phóng,

tận thế đã sắp đến, những chuyện máu tanh, ghê gớm hơn sẽ liên tiếp xảy ra,

thích ứng sớm một chút có lẽ sẽ tốt hơn.

“Nhưng mà anh gϊếŧ người, anh đã gϊếŧ người đó!”



Hai mắt Trần Phóng sưng đỏ, không ngừng lặp lại lời này, trong đầu đều là cảnh

tượng Thượng Ất dùng đao chém cổ họng cảnh sát vô cùng khủng bố. Đó không phải

là một con heo hay một con gà, đó là một người sống sờ sờ, khi nào thì Thượng

Ất đã trở nên ngoan độc như vậy?

“Anh không gϊếŧ hắn, hắn sẽ gϊếŧ anh. Trong tương lai, có khả năng anh sẽ gϊếŧ

nhiều người hơn nữa. Chút chuyện này không quan trọng, em nghỉ ngơi một chút,

lát nữa còn cho con bú sữa nữa.”

Thượng Ất kiên nhẫn an ủi Trần Phóng, hắn biết rõ, không bao lâu nữa, cô gái

yếu đuối này sẽ tự tay chém bay đầu của tất cả đầu thú biến dị. Vì đứa con

Thượng Nhạc Nhạc, lúc chiến đấu, Trần Phóng còn điên cuồng hơn cả Thượng Ất.

“Ông xã, anh nói mấy người ở dưới tầng hầm kia không có việc gì chứ, lỡ như có

người nghe được tiếng kêu cứu của bọn họ…”

Tâm trạng của Trần Phóng không yên nhìn dưới lầu, bên phía tầng hầm ngầm cũng

không có tiếng kêu thảm thiết hay tiếng cầu xin tha thứ gì cả, Trần Phóng

không biết Thượng Ất đã làm gì mấy người kia, cô chỉ biết Thượng Ất xuống dưới

đó không lâu, bọn người Triệu Lệ Quyên đã không còn phát ra bất cứ âm thanh

nào nữa.

“Không sao cả, cách âm trong biệt thự này rất tốt. Cho dù mấy người kia la

rách cổ họng cũng không có ai nghe được đâu. Còn nữa, bọn họ cũng sẽ không đợi

trong tầng hầm ngầm đó lâu đâu. Đợi ngày mai khí mấy người bạn học của em đến,

anh sẽ đưa bọn họ…”

Thượng Ất kiên nhẫn an ủi Trần Phóng, trong lúc đó hình như cảm nhận được cái

gì đó, Thượng Ất cầm quần áo mặc vào, đẩy mạnh cửa phòng ra!

“Anh là ai?”

Mở cửa phòng ra, Thượng Ất cảnh giác nhìn người đàn ông đứng ngoài cửa, thân

thể vừa buông lỏng lập tức căng cứng.

Ngoài phòng có một người đàn ông đang đứng, hình như bằng tuổi với mình, làn

da ngăm đen, dáng người cao gầy, eo, bả vai, cánh tay không có một chút thịt

thừa nào. Hắn ta đứng ở đó như một cây thương thẳng tắp sắc bén, tràn ngập hơi

thở nguy hiểm. Sau khi trùng sinh, đây là lần đầu tiên Thượng Ất thấy được có

người có hơi thở giống với mình, trong lúc nhất thời sắc mặt trở nên cực kỳ

nghiêm trọng.

“Tôi tên là Hầu Tử, là người của Lợi Hổ.”

Cuối cùng cũng gặp mặt trực tiếp với nhau, Hầu Tử yên lặng đánh giá Thượng Ất,

trên mặt không có chút dao động nào, trong mạch máu có thứ gì đó đột nhiên

lung lay, một luồng khí khô nóng tràn ngập trong lòng Hầu Tử.

“Phán đoán của mình không sai, chỉ có người đã từng trải qua việc gϊếŧ chóc vô

số người mới có được loại hơi thở này. Đây là một con sói, một con sói bất cứ



lúc nào cũng có thể ăn thịt người. Nhưng mà không sao cả, mình là hổ, trong

quân đội được gọi là binh vương mãnh hổ.”

“Lọi Hổ phái anh đến làm gì, đòi nợ à? Mới qua ba bốn ngày thôi mà, có phải là

Lợi Hổ đã sốt ruột quá rồi không.”

Thượng Ất có thể cảm nhận được đối phương rất mạnh, so với hai người cảnh sát

trước đó, sát khí trên người đàn ông gọi là Hầu Tử này giống y như thật, thậm

chí vươn theo không khí thấm vào từng chân lông của Thượng Ất.

Đó là một sự tồn tại khiến cho Thượng Ất vô cùng kiêng kị, trong vô thức,

Thượng Ất sờ về phía cây súng ở sau lưng.

“Không liên quan đến chuyện đòi nợ, anh không cần căng thẳng.” Hầu Tử phất tay

chặn lại, ý nói Thượng Ất hiểu lầm: “Tôi đến gặp anh là muốn biết một chuyện,

anh cầm năm triệu của Lợi Hổ đi tiêu xài trắng trợn như vậy, hơn nữa còn gϊếŧ

cảnh sát cướp súng không có chút sợ hãi nào… Tôi cần một lời giải thích hợp

lý. À, đúng rồi, đừng có ý nghĩ dùng súng với tôi, cái đó vô ích thôi.”

Hầu Tử thản nhiên nói, tùy tiện đi lên lầu. Thượng Ất quay đầu lại ra hiệu

Trần Phóng không cần lên tiếng, quay người đi theo Hầu Tử.

“Ha ha, anh nghĩ tôi giải thích như thế nào mới hợp tình hợp lý?”

Thượng Ất ra vẻ tự nhiên nói nhưng trong lòng âm thầm kinh ngạc.

Lợi Hổ không hổ danh là người cho vay tiền chuyên nghiệp, mình còn tưởng rằng

lời nói dối của mình rất kín kẽ, đối phương lại phái Hầu Tử đến âm thầm điều

tra, rõ ràng chưa bao giờ tin tưởng hắn. Đáng nhẽ ra là một người theo dõi,

đáng lẽ ra Hầu Tử phải nấp trong bóng tồi quan sát mình, vì sao bây giờ lại

chủ động xuất hiện? Là do tò mò, hay là sợ mình bị cảnh sát bắt rồi thì không

thể đòi lại năm triệu kia nữa?

“Anh có bí mật gì, có thể nói cho tôi biết. Nếu không thể nói cho tôi biết,

tôi sẽ nghĩ cách khiến cho anh phải nói ra.”

Nhìn thấy Thượng Ất đang trong tư thế chiến đấu, Hầu Tử âm thầm gật đầu. Trong

vô thức, bước chân Thượng Ất chậm dần, hai người cách nhau năm thước. Khoảng

cách này chính là khoảng cách mà súng có uy lực lớn nhất, cũng là khoảng cách

tốt nhất cho người cầm súng có thể tùy cơ ứng biến. Có điều Hầu Tử cho rằng

tất cả những chuyện đó chỉ là vô ích mà thôi. Đã từng làm người đứng đầu trong

binh sĩ, Hầu Tử có lòng tin, chỉ trong mười giây là có thể giải quyết Thượng

Ất.

“Được rồi, anh cũng đã thấy tôi gϊếŧ người, tôi xem như đã bị anh nắm thóp.

Hầu Tử, anh giúp tôi giữ bí mất, chúng ta hợp tác làm một cuộc buôn bán lớn,

sau đó, tôi đảm bảo anh và Lợi Hổ sẽ lấy được thù lao lớn hơn năm triệu kia

rất nhiều.”

Trong giọng nói mang theo sự dẫn dụ, Thượng Ất cảm thấy mình có thể đi tranh

giải thưởng Oscar về diễn xuất được rồi.