“Ừ, thật sự không được sao?” Trong lòng có chút thất vọng nhưng trên mặt
Thượng Ất vẫn mỉm cười nhàn nhạt.
“Nhưng mà tôi có thể nói cho anh biết chỗ có vắc - xin đó. Ở bệnh viện trung
tâm ở ngã tư đường Kim Hà, quận Thiên Đàn, nếu như tôi nhớ không nhầm, chắc
vắc - xin ở trong kho lạnh của bệnh viện. Nếu anh biết được lời đồn trong bệnh
viện… Ha ha ha, không nói nữa, uống rượu đi.”
Đỗ Giai Tuệ cười ha ha, ánh mắt mơ màng có chút men say đã sớm biến mất, thay
vào đó là sự ranh mãnh, người phụ nữ này đã tỉnh táo lại rồi.
“Ha ha, cô thật thú vị, cảm ơn!” Thượng Ất mỉm cười
Tình nghĩa lần này của Đỗ Giai Tuệ, hắn ghi nhớ kỹ trong lòng, cũng cảm thấy
mình thật may mắn. Lần này tham gia cuộc gặp mặt bạn học thật không uổng công,
chuyện thu thập thuốc kích hoạt cuối cùng cũng có manh mối. Có điều chỗ cất
giữ vắc - xin thì có chút phiền phức, bệnh viện không thể so với những chỗ
khác, nhất định sẽ có rất nhiều bảo vệ và cảnh sát. Mình chỉ có một mình, phải
tìm người nào đó giúp mình lấy được một ít thuốc. Hay là nhớ Hồ Hoa Dương?
Không được, người đàn ông này quá thật thà, anh ta không thích hợp với chuyện
này.
Cứ như vậy, sau buổi gặp mặt đó Thượng Ất vẫn còn đang suy nghĩ về thuốc kích
hoạt. Mãi cho đến sáng ngày hôm sau, Thượng Ất còn chưa nghĩ ra được cách giải
quyết nào thì đã vài vị khách không mời đến nhà hắn.
“Đúng, chính là nhà này!”
Triệu Lệ Quyên chỉ vào cửa nhà, ra hiệu cho Hàn Phương và Phùng Viện tới gõ
cửa, không biết tại sao trong lòng cảm thấy hơi bất an.
Đã điều tra rõ thân phận của đối phương, người đàn ông trẻ tuổi khiến cho mình
thất bại này tên là Thượng Ất, ba người nhà họ vừa mới đến Thủ đô, thông qua
người môi giới bất động sản giới thiệu đến Hoa Tụng Viên ở, cũng không có nền
tảng gì cả. Theo lý thuyết, đối phó với một người thường như Thượng Ất, Triệu
Lệ Quyên sẽ không cần lo lắng gì cả nhưng cho dù có Hàn Phương và Phùng Viện
làm chỗ dựa, cũng đã lên kế hoạch rõ ràng, Triệu Lệ Quyên vẫn cảm thấy không
thoải mái. Ánh mắt của người đàn ông trẻ kia… thật sự rất đáng sợ.
“Ra đây đi, tao biết trong đó có người, nhanh ra đây cho tao! Bà nội mày, cả
ngày hôm qua bọn mày không có ở đây, xem hôm nay bọn mày có thể chạy đi đâu.”
Hàn Phương nói to đầy kiêu ngạo, không hề kiêng kị gì cả, hàng xóm đang đi
xung quanh lập tức nhìn sang, nghe thử xem có chuyện gì xảy ra.
“Còn không dám nói một tiếng, mày có tin bây giờ tao gϊếŧ chết mày không hả!”
Cửa mở mạnh ra, vẻ mặt Thượng Ất lạnh lùng nhìn mấy người đang đứng nhìn trước
cửa. Khi nhìn đến Triệu Lệ Quyên, Thượng Ất lập tức hiểu rõ. Hoá ra là cái
người phụ nữ mặt nhọn này, không ngờ mình còn chưa kịp xử lý bà ta, bà ta đã
dẫn người tìm tới cửa rồi.
“Ơ, mày hù dọa ai đó hả? Bà đây cũng không phải người ăn chay… Ai u!”
Hàn Phương kêu lên thảm thiết, thân thể vốn đã không cao, còn gầy còm lập tức
co rúm lại, giống như một con tôm, lảo đảo ngã xuống dưới chân Triệu Lệ Quyên.
Chỉ một cú đá, Thượng Ất đã đã bay Hàn Phương!
“Mày!”
Nhìn thấy dấu chân trên bụng Hàn Phương, Triệu Lệ Quyên và Phùng Viện dại
người ra. Trước khi tìm đến đây, bọn họ đã tưởng tượng ra rất nhiều tình
huống, trong đó không thiếu chuyện hai bên phát sinh xung đột nhưng không ngờ,
người đàn ông trẻ tuổi tên Thượng Ất này lại bạo lực như vậy, một lời không
hợp đã lập tức đá bay Hàn Phương. Thậm chí hai người bọn họ còn chưa kịp phản
ứng, càng đứng nói đến chuyện nghĩ cách đối phó với đối phương.
“Tôi cho các người ba giây, lập tức biến mất khỏi mắt tôi, nếu không tôi nhất
định khiến cho mấy người hối hận vì đã đầu thai đến thế giới này.”
Trong mắt Thượng Ất lộ lên vẻ hung ác, giống như một con mãnh thú lạnh lùng
nhìn ba người phụ nữ kia. Hôm qua Thượng Ất đã suy nghĩ cả một đêm, điều kiện
tiên quyết để cướp được thuốc hoạt hóa ở bệnh viện kia chính là không được
đánh động đến cảnh sát nhưng chuyện này hoàn hoàn không thể được. Điều này
khiến cho Thượng Ất rất đau đầu, tâm trạng không ổn định, thậm chí đã chuẩn bị
để đập nồi dìm thuyền rồi, không ngờ mở cửa ra lại gặp ba người Triệu Lệ Quyên
đến gây chuyện. Vì vậy Hàn Phương thành người hứng chịu mũi sào, trở thành nơi
trút giận, bị đạp một cái co mình rêи ɾỉ cả nửa ngày không thể đứng dậy được.
“Mày đừng có hung hăng, tao nói cho mày biết, đánh người là phạm pháp. Mày chờ
đó, bọn tao có cách trừng trị mày!”
Phùng Viện ngồi chồm hổm xuống kiểm tra vết thương trên người Hàn Phương, đồng
thời lấy điện thoại ra bấm nhanh số điện thoại. Điện thoại kết nối rất nhanh.
Phùng Viện nói nhanh vào điện thoại.
“Vợ của cục trưởng mấy người bị người ta đánh bị thương, mấy người nhanh đến
đây bắt hắn đi. Đúng, người còn chưa đi, còn đang đứng ở cửa nhà đây.”
Cúp điện thoại, Phùng Viện liếc mắt nhìn Triệu Lệ Quyên, sau đó ôm chặt con
mèo trắng trong lòng. Dựa theo sự bàn bạc trước đó, Hàn Phương sẽ tìm cảnh
sát, còn mình tìm cơ hội thả mèo ra cào người ta bị thương. Bây giờ xem ra có
thể đi được rồi, cảnh sát thật sự là có tác dụng nhất.
“Người nào bị thương,chuyện gì xảy ra vậy, không biết đánh người khác bị
thương là trái pháp luật sao. Đưa tay ra đây, về cục rồi nói sau.”
Rất nhanh, hai cảnh sát một cao một thấp xuất hiện trước mặt mọi người. Vừa
xuất hiện, một người cảnh sát lùn đầu đinh khoảng bốn mươi tuổi gì đó không
nói một lời, lập tức đi đến bắt lấy tau Thượng Ất, lấy còng tay ra định bắt
người.
“Cảnh sát ở Thủ đô đều xử án như vậy sao? Không hỏi rõ nguyên nhân mọi chuyện
đã trực tiếp bắt người, ai cho mấy người cái quyền đó?”
Thượng Ất lạnh lùng nói, dưới chân dùng sức, cả người giống như cá chạch tránh
đi, người cảnh sát lùn kia lập tức bắt hụt.
“A, có chút thú vị đó. Hàn Ngũ, anh dừng tay trước đi, tôi hỏi một chút cho rõ
đã.”
Bên cạnh là một người cảnh sát cao cao, hơi hiền lành, trẻ tuổi hơn, khoảng
chừng hơn 40 tuổi, mắt như chim ưng, miệng như sư tử, trán rộng, mặt to, nhìn
khá chính nghĩa. Nhìn thấy Thượng Ất tránh thoát dễ dàng, trong mắt lóe lên
tia sáng, tay phải vô thức sờ sau lưng.
“Mang súng?”
Thượng Ất sửng sốt, hắn chú ý thấy bên hông đối phương hơi phồng lên, quả thật
là mang theo súng trong người. Sự hưng phấn và tàn nhẫn yên lặng nổi lên trên
khóe môi, không ngờ người Triệu Lệ Quyên tìm tới không phải là người bình
thường để làm cảnh, mà đúng là cảnh sát hình sự mang theo súng.
“Tôi cảnh cáo anh không nên làm loạn nữa, chuyện này sẽ khiến cho mọi việc xấu
đi, không tốt cho ai cả.”
Người cảnh sát cao cao kia không chú ý đến sự thay đổi của Thượng Ất, anh ta
chỉ cho rằng Thượng Ất đã bị mình dọa rồi, nhanh chóng bước đến.
“Súng! Mình cần súng của hai người kia!”
Bên hông của họ phồng lên, nhất định là mang theo súng. Trong lòng Thượng Ất
vô cùng vui mừng, hai người cảnh sát này đến thật đúng lúc, chỉ cần lấy được
súng, chuyện thuốc kích hoạt sẽ không thành vấn đề. Bây giờ đang là thời bình,
súng ống là thứ gây ra uy hϊếp rất lớn, hơn nữa đến khi tận thế, các loại thú
biến dị hoành hành khắp nơi, súng ống chính là mạng sống thứ hai của những
người sống sót, mấy ngày nay Thượng Ất còn đang lo không biết đi chỗ nào để
kiếm súng để bảo vệ mình, không ngờ cơ hội này lại tự động dân lên trước mắt.
“Đồng chỉ cảnh sát, tôi nghĩ chuyện này có chút hiểu lầm. Như vậy đi, mọi
người vào trong nhà ngồi một chút, chuyện này nói rõ là được.”
Thượng Ất nở nụ cười cân thành, sâu trong khóe miệng mang theo sự kiên quyết.
Ai cũng không chú ý đến, khi Thượng Ất xoay người, trên kệ để dép ở cửa ra vào
hiện lên tia sáng lạnh từ dao rọc giấy, bỗng nhiên biến mất trong ống tay áo
của hắn. Ở trong thời tận thế đã lâu, Thượng Ất có hơn mười cách khiến cho đối
phương mất đi ý thức, cái dao này giữ lại để sau này có bất đắc dĩ thì có thể
dùng, nếu như đối phương phản kháng kịch liệt, Thượng Ất không ngại dùng cái
dao nhỏ này để giải quyết.