“Ừ, cẩn thận một chút cũng tốt! Dù sao thì người có thể sống trongđại viện Hoa
Tụng cũng không phải là người bình thường. Nếu không thì chị Triệu nói tên đó
đã động tay động chân đánh người đúng không? Như thế thì chúng ta cũng có thể
dùng cách giải quyết việc chung để xử lý rồi. Tôi lập tức tới khu công nghiệp
nhỏ để lấy camera theo dõi, có chứng cứ thì để xem tên đó nói gì được nữa!”
Thấy Triệu Lệ Quyên lo lắng nặng nề, Phùng Viện có chút nóng nảy, vội vàng bày
mưu đặt kế. Hàn Phương là kẻ không sợ chuyện phiền phức nên cũng hùa theo ủng
hộ, nghe xong thì sắc mặt Triệu Lệ Quyên càng thêm âm u.
“Chị Triệu, chị đừng do dự nữa! Cứ làm như em nói, chúng ta sẽ chia ra ba
đường, chị Triệu là ủy viên đại diện của ban quản lý, quen biết với quản lý
Ngụy của ban quản lý, bây giờ chị hãy tới xí nghiệp để lấy camera theo dõi.
Còn Hàn Phương cũng đừng ở không mà lập tức gọi điện thoại cho chồng cô đi,
kêu anh ta phái người tới, lỡ mà có tranh chấp xảy ra thì lợi dụng cơ hội đó
bắt tên nhóc kia về đồn công an luôn, còn tôi thì...”
Trên gương mặt vừa trắng vừa mập của Phùng Viện hiện lên môt tia âm ngoan,
khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh:
“Chuyện này đều là do đứa bé nhà đó khóc mà ra, nếu họ đã không biết điều thì
cũng đừng trách lòng dạ chúng ta ác độc! Chắc các người cũng biết là tôi có
nuôi một con thú cưng là một con mèo đặt tên là Jack, hôm qua tôi vừa mang nó
đi làm phẫu thuật triệt sản. Hiện tại, tính tình nó vô cùng hung dữ, ngay cả
tôi tới gần mà cũng bị nó cào mấy lần. Đợi lát nữa, khi chúng ta đi tới nhà
kia tính sổ thì tôi sẽ mang Jack theo, sau đó tìm cơ hội ném vào đứa bé và
người phụ nữ kia… Hừ, chị Triệu à, sau đó chẳng phải chị đã báo được thù sao!”
Tê!
Hàm ý trong lời nói của Phùng Viện dày đặc làm cho bảo mẫu là thím Lý đứng kế
bên nghe xong thì cả người đều run rẩy. Sao người đàn bà này ác độc quá vậy?
Đó chỉ là một đứa bé còn đang bú sữa thôi mà, sao bà ta lại có ý kiến độc địa
như vậy chứ? Phùng Viện này rõ ràng có bộ dạng trắng, mập, trông vô cùng hiền
lành mà tâm tư còn độc hơn cả thuốc độc nữa, đúng là không thể trông mặt mà
bắt hình dong mà!
Nghĩ như vậy, thím Lý không nhịn được mà lắc đầu, bà thật sự không hiểu mấy bà
vợ của mấy ông quan to chứclớn này nghĩ gì nữa, bà chỉ có thể âm thầm thở dài,
hi vọng đứa bé nhỏ kia sẽ không bị thương nghiêm trọng.
“Ha ha, vẫn là Phùng Viện bà suy nghĩ chu đáo! Bây giờ, tôi sẽ lập tức gọi
điện cho chồng tôi kêu ông ấy phái người tới đây! Mẹ nó chứ, dám gây chuyện
trong địa bàn của Tam Hổ Hoa Tụng chúng ta, để tôi xem thử tên đó là rồng qua
sông hay là con giun mềm oặt trên đất đây!”
Hàn Phương vừa kiêu căng nói vừa lấy điện thoại di động ra gọi. Sau khi Triệu
Lệ Quyên nghe Phùng Viện sắp đặt xong thì hơi ngây người, sau đó khóe miệng
lại dâng lên một nụ cười khinh bỉ không dễ phát hiện.
“Tâm tư của Phùng Viện này đúng là độc ác, bản thân không thể sinh đẻ mà lại
không muốn thấy người khác có con! Nói dễ nghe thì là trút giận cho mình, nói
trắng ra thì là mượn dao gϊếŧ người để thỏa mãn tâm lí biếи ŧɦái của bản thân!
Hừ nhưng mà cũng không sai, chỉ cần mình có thể trút đươc cơn giận này là
được, cùng lắm là phải bồi thường một ít tiền thôi, còn làm gì được mình chứ?”
Sau khi quyết tâm, ba người đều đi làm chuyện nhưng kể cả thím Lý, không ai
trong bốn người phát hiện sự có mặt của một người đàn ông gầy gò trong đình
nghỉ mát, bây giờ gã đang lặng lẽ lướt qua chỗ tối ở cửa sổ, đi theo sau lưng
Triệu Lệ Quyên đang không nhanh không chậm đi tới phòng theo dõi của ban quản
lý.
Xảy ra chuyện xấu hổ ở nhà hàng xóm, tâm trạng Trần Phóng có chút sa sút. Cô
rất nhạy bén nên từ vài câu nói của Triệu Lệ Quyên thì cô cũng dần cũng nhận
ra là mấy nhà trong khu này chẳng những không chào đón bọn họ mà thậm chí còn
mang theo sự khinh thường và thù hận.
Ngay lúc đó, lần đầu tiên Trần Phóng cảm nhận được sự chênh lệch về giai cấp
và địa vị trong thực tế. Cô và Thượng Ất không trộm không cướp của ai, dùng
tiền của mình để vào ở trong khu nhà cao cấp này nhưng đối phương lại xem
thường họ, họ dựa vào gì chứ? Tất cả cũng là vì bọn cô là người ngoài tỉnh, là
thuê phòng chứ không phải mua nhà sao?
Nghĩ như vậy, lại nhìn con trai ngoan ngoãn trong lòng, mũi Trần Phóng có chút
chua xót khó hiểu, một cỗ tủi thân nhanh chóng lan tràn trong lòng như giọt
mực nhỏ vào tờ giấy trắng.
“Ông xã à, chúng ta đã làm gì sai sao? Chẳng lẽ người bình thường như chúng ta
thì không có tư cách ở nơi này à?”
“Cô bé ngốc! Sao nói mấy lời ngốc nghếch vậy? Mấy thứ rác rưởi kia sao so được
với em! Em yên tâm đi, có anh ở đây, em muốn ở bao lâu cũng được, anh đảm bảo
không ai dám đuổi em đâu!” Thượng Ất ôm lấy vai Trần Phóng, trong mắt lóe lên
tia lạnh lẽo, một cỗ sát ý quanh quẩn trong lòng.
Người đàn bà kia đã vô tình xúc phạm tới điểm mấu chốt của hắn, bây giờ Thượng
Ất xem bà ta như một người đã chết rồi. Đương nhiên, điều này cũng không có
nghĩa là Thượng Ất khát máu, lạm sát, không có điểm mấu chốt, mà ngược lại,
đây lại là phản ứng bình thường vốn có sau khi Thượng Ất đã từng trải giãy
giụa trong tận thế. Người đã từng sống lâu trong tận thế thì trong tâm lý sẽ
xuất hiện triệu chứng vọng tưởng bị hãm hại nặng hoặc nhẹ, mà trùng hợp là
biểu hiiện của đối phương lại kí©h thí©ɧ cho triệu chứng Thượng Ất bộc phát.
Khi người đàn bà nói ra từng chữ đầu tiên uy hϊếp người nhà của Thượng Ất thì
đối phương đã có một chỗ trong danh sách diệt trừ của Thượng Ấtrồi.
Khác với người ra mặt sỉ nhục họ trước đó, người đàn bà kia ở ngay biệt thự
bên cạnh.
Ba ngày nữa tận thế sẽ tới, nếu như người đàn bà còn sống sót được dưới từ
trường thần bí kia thì chắc chắn sẽ ý thức được tầm quan trọng của đồ ăn,
thuốc và các loại vật tư khác như những người sống sót khác, mà với dáng vẻ
phách lối của bà ta thì Thượng Ất cũng không khó đoán ra được bà ta sẽ có thể
làm gì vì thức ăn.
Bà ta nhất định sẽ dựa vào lực lượng xã hội hùng mạnh, trong thời gian ngắn
nhất sẽ giành lấy quyền quản lý vật tư trong khu đại viện vào trong tay mình.
Mà theo sự tiêu hao không ngừng tài nguyên trong đại viện thì chắc chắn hàng
xóm chung quanh sẽ trở thành đối tượng cướp đoạt. khi đó, khẳng định gia đình
Thượng Ất sẽ trở thành người đứng mũi chịu sào mà trở thành mục tiêu đầu tiên
bị đối phương dùng bạo lực để cướp bóc, phiền phức và tranh đấu sẽ kéo nhau
tới, sẽ xáo trộn hoàn toàn kế hoạch của Thượng Ất.
Nhưng nên giải quyết người đàn bà kia như thế nào đây? Chẳng lẽ tối nay lại
tới nhà đối phương rồi trực tiếp xử bà ta sao? Không được, bây giờ thời gian
đã rất gấp gáp rồi, khônng thể làm phức tạp thêm, nếu rước lấy sự chú ý của
cảnh sát thì rất phiền toái.
“Đinh linh linh, đinh linh linh”
Thượng Ất còn đang suy tư thì điện thoại Trần Phóng đột ngột vang lên, cắt đứt
suy nghĩ của Thượng Ất.
“A, là lớp trưởng đại học à! Chưa chưa, 11 giờ trưa nay, phòng 301 khách sạn
Xuân Giang ở Quảng Trường Nhân Dân! Được, đến lúc đó gặp!”
Cúp điện thoại xong, mặt Trần Phóng đỏ bừng, cô lè lưỡi một cái. Bởi vì phải
vội vàng dọn nhà, cô đã quên mất trưa hôm nay có buổi họp lớp, may mà lớp
trưởng Hà Hoành Ngưu gọi điện tới nhắc cô, hiện tại chạy tới cũng kịp giờ.
Không biết Thượng Ất có cho phép cô đi hay không, còn mấy ngày nữa cô mới ở cữ
xong.
Trần Phóng lén nhìn Thượng Ất, ngoài ý muốn phát hiện đang nhìn chằm chằm cô
mà như đang suy nghĩ gì đó.
“Đúng rồi, sao lại quên mất chuyện gặp bạn học được chứ! Có còn ba ngày nữa là
ngôi sao băng thần bí kia sẽ xuất hiện, lần đầu tiên sẽ phóng thích sóng từ
trường khiến cho tất cả sinh vật trên Trái Đất thoái hóa. Đến lúc đó, trong
khu nhà nhỏ bé, động vật sẽ tiến hóa gen không ổn định, ví dụ như chó, mèo,
chuột, một vài loài động vật sẽ vì thoái hóa mà tấn công con người, lần họp
lớp này chính là một cơ hội tốt để thu gom thịt mồi!”