Chương 5

Bắc Tinh Nhiên đắc ý, vui vẻ trò chuyện với anh.

Người thợ may kia đã đo kích thước của tất cả các thay đổi, đứng lên phát hiện Bắc Tinh Nhiên vẫn nói chuyện wechat, còn ôm điện thoại di động không buông tay, không khỏi nói: "Bắc tiên sinh, ngài có thể cử động rồi.”

Người kia cười hỏi: "Cùng ai nói chuyện phiếm a, cười vui vẻ như vậy." Chồng cậu còn ở đây.

Bắc Tinh Nhiên nghe xong lời của cô, mới phát hiện ra xong việc rồi, cuối cùng thì cậu cũng được giải phóng.

Lại nghe được nửa câu sau của cô, không khỏi lấy tay sờ sờ mặt mình, cậu cười rất vui vẻ sao?

Ngoài miệng trả lời: "Có thể với ai, đương nhiên là với chồng tôi.”

Cậu vừa dứt lời, Du Gia Xuyên mặc một bộ lễ phục tối màu từ phòng thử đồ đi ra. Anh thân cao chân dài, dáng người rất đẹp, thắt lưng thẳng tắp, nhìn anh mặc bộ này không chỉ trưởng thành mà còn có khí chất.

Một tiếng "chồng tôi" này vừa vặn bị Du Gia Xuyên nghe được, Du Gia Xuyên nhìn về phía cậu, bốn mắt nhìn nhau, Bắc Tinh Nhiên cảm giác mặt mình nóng bừng, nhưng vì hình tượng, kiên trì không chạy trối chết.

Du Gia Xuyên nhìn ra sự xấu hổ của cậu, cong mắt với cậu một cái, đi tới, hai người vai sóng vai đứng chung một chỗ.

Du Gia Xuyên nói: "Biểu hiện hoàn hảo. Cậu làm tốt thật." Du Gia Xuyên giơ ngón tay cái với cậu.

Có thể đừng làm như vậy không? Bắc Tinh Nhiên âm thầm trợn trắng mắt, trong lòng nói sớm không ra muộn không ra, hết lần này tới lần khác chạy ra vào giờ này, cậu cảm thấy xấu hổ vì bị bắt gặp.

Hai người bọn họ nghĩ như thế nào, người ngoài không rõ lắm, ví dụ như chị thợ may cảm thấy không gian trong phòng coi như rộng rãi, hai người bọn họ nhất định phải chen chúc cùng một chỗ đứng, còn một người nhìn người kia không ngừng cười, người kia thẹn thùng cúi đầu tránh né, bầu không khí thức ăn cho chó quá nồng đậm.

Chị thợ may: "...”

Chỉ là thử quần áo, đi vài bước cũng không cần như cách ba năm vậy, cứ dính nhau như thế làm gì.

“Du tiên sinh, phiền ngài đứng ở chỗ này, tôi giúp ngài đo kích thước cần sửa." Chị thợ may nhẫn tâm cắt đứt mắt đi mày lại của bọn họ, gọi Du Gia Xuyên lại.

Du Gia Xuyên nghe được lời của cô, nói với Bắc Tinh Nhiên: "Vậy anh qua đó một chút, em đến phòng thử đồ, thay quần áo lại, sang bên cạnh nghỉ ngơi một chút đi.”

Mặc mấy bộ lễ phục này rất khó chịu, Bắc Tinh Nhiên bình thường không phải mặc áo T - shirt thì cũng là đội mũ trùm đầu, làm sao có thể quen mặc lễ phục.

Bắc Tinh Nhiên nghe lời gật đầu, xoay người đi đến phòng thử đồ thay quần áo.

Lúc đi ra, Du Gia Xuyên quay đầu nhìn rồi nở nụ cười với cậu một cái, Bắc Tinh Nhiên bị nụ cười của anh làm cho mê luyến, không xác định nhìn lại một cái, Du Gia Xuyên chỉ chỉ sô pha bên cạnh.

Thì ra là bảo cậu đi nghỉ ngơi là có ý đó, bây giờ Bắc Tinh Nhiên ngộ ra.

Tìm một góc sô pha không để đồ ngồi xuống, Bắc Tinh Nhiên một tay chống cằm nhìn bóng lưng Du Gia Xuyên, nghĩ thầm, người dựa vào quần áo ngựa dựa vào yên, Du Gia Xuyên ăn mặc trang trọng như vậy, hình như càng đẹp trai hơn.

Không biết cuối cùng Du Gia Xuyên sẽ cùng ai xem mắt?

Đối phương nhất định rất hoàn mỹ, tính cách rất ôn nhu......

Càng nghĩ càng xa, suy nghĩ dần dần lệch khỏi quỹ đạo, dần dần, cậu liền buồn ngủ, nghiêng người trên sô pha ngủ thϊếp đi.

Chị thợ may còn đang chuyên tâm làm việc, chỉ thấy Du Gia Xuyên đột nhiên cử động thân thể một chút, cô ngẩng đầu, Du Gia Xuyên làm động tác xin lỗi với cô, nói: "Ngại quá, có thể chờ một chút không?"

Trợ lý thợ may không hiểu, nhưng vẫn gật đầu, khách hàng lớn nhất mà.

Du Gia Xuyên nhỏ giọng cảm ơn cô một tiếng, sau đó liền thấy anh đi tới phòng thử đồ, từ bên trong lấy ra một cái áo khoác âu phục anh mặc tới.

Chị thợ may một đường đuổi theo bóng dáng của anh, liền nhìn thấy khách hàng lớn mà quản lý coi trọng này, đang rất dịu dàng đắp áo khoác cho Bắc Tinh Nhiên đang nằm trên sô pha ngủ ngon lành.

Chị thợ may: "...”.

Thức ăn cho chó liên hoàn, tôi rưng rưng ăn còn không được sao?

Tác giả có lời nói:

Là ai đang rưng rưng ăn thức ăn cho chó?

Chờ Du Gia Xuyên xác định xong tất cả lễ phục, lại tìm quản lý thương lượng địa điểm cùng nhân sự của tứ đại kim cương hôn lễ, Du Gia Xuyên lúc này mới đánh thức Bắc Tinh Nhiên.

Du Gia Xuyên: "Tinh Nhiên, Tinh Nhiên?”

Thứ gì? Cậu cúi đầu nhìn, ồ, cái áo khoác này có chút quen mắt.

Bắc Tinh Nhiên theo bản năng nắm lấy áo khoác sắp rơi xuống đất, ngẩng đầu nhìn về phía Du Gia Xuyên đứng trước mặt mình, ngượng ngùng nói, "Tôi ngủ quên à? Mấy giờ rồi?”

Du Gia Xuyên nhìn cậu ngủ đến trên mặt đều bị ép ra dấu đỏ không biết cái gì, tóc cũng vểnh loạn, nhịn không được muốn giúp cậu sửa lại, khom lưng lấy áo khoác của mình từ trong tay cậu tới.

"Đã sắp xếp xong rồi, chúng ta có thể đi. Hôm nay mệt lắm rồi đúng không?”

Bắc Tinh Nhiên ngủ một giấc rất ngon, lúc bị đánh thức, lúc mở mắt ra còn coi Du Gia Xuyên là mẹ của mình, không vui đẩy tay Du Gia Xuyên ra, xoay người, đưa lưng về phía Du Gia Xuyên nói thầm: "Buồn ngủ quá, để tôi ngủ thêm một lát.”

Nói thầm xong, trí nhớ Bắc Tinh Nhiên trong nháy mắt trở về, đột nhiên từ trên sô pha ngồi dậy, một vật rất có trọng lượng thuận thế rơi vào trên đùi của cậu.

Cậu đã ngủ quên rồi, làm sao không biết xấu hổ kêu mệt, vội nói: "Không có không có, rất khỏe, tôi vừa rồi có chút...... Ân...... Thật ra tôi buổi chiều có thói quen ngủ trưa, hôm nay vừa vặn buổi chiều có việc làm nên......"

Càng giải thích lại càng cảm thấy thái quá. Bắc Tinh Nhiên lần đầu tiên ý thức được miệng mình thật ngu ngốc, thanh âm cũng dần dần nhỏ đi.

Du Gia Xuyên nở nụ cười, Bắc Tinh Nhiên luôn có thể dễ dàng làm cho anh cười lên, anh nói: "Đã hơn tám giờ tối, đói bụng không?"

Anh ta không nói còn đỡ, vừa nói, Bắc Tinh Nhiên liền cảm thấy mình đói đến đi không nổi.

Tính ra, từ trưa tới giờ cậu cũng không ăn gì nữa.

”Đã hơn tám giờ rồi? Vậy không phải tôi đã ngủ hơn hai tiếng rồi sao? Lâu như vậy sao?" Bắc Tinh Nhiên giật nảy mình, cậu cũng ngủ quá rồi.

Chẳng lẽ gần đây công lực ngủ của cậu tăng mạnh, ở cửa hàng lễ cưới của người ta cũng có thể ngủ đến bất tỉnh nhân sự.

Ngưu bức đại phát.

Du Gia Xuyên không biết suy nghĩ trong lòng cậu, nếu không nhất định phải nói cho Bắc Tinh Nhiên, "Năm tháng của cậu yên tĩnh bất quá là có người thay cậu gánh nặng đi về phía trước.”

Cậu có thể ngủ ngon như vậy, toàn bộ thua thiệt Du Gia Xuyên cùng người của công ty hôn lễ chào hỏi, bảo họ ra hành lang bên ngoài bàn bạc công việc, ra vào đều phải nhỏ giọng hết mức có thể.

Du Gia Xuyên cười: "Cũng may không lâu lắm, chúng ta đi ăn cơm đi.”

Bắc Tinh Nhiên nói một tiếng tốt, đứng lên đi tìm đồ của cậu, vừa mới đi ra ngoài hai bước, Du Gia Xuyên đã vươn tay móc cổ áo sau lưng, túm cậu trở về.

“Đi đâu? "Du Gia Xuyên hỏi.

Bắc Tinh Nhiên quay đầu lại: "Tôi còn có đồ trong phòng thử đồ.”

Du Gia Xuyên buông tay ra, buồn cười nói: "Sớm thu dọn xong rồi.”

Anh chỉ chỉ túi giấy đặt trên sô pha bên kia.

”Cậu đi xem có thiếu thứ gì không?”

Bắc Tinh Nhiên ồ một tiếng, đi tới xách túi giấy lên, lật xem có soạn ra đủ không.

Lúc cậu lật xem, Du Gia Xuyên cũng chậm rãi đến gần, đứng bên cạnh cậu.

Bắc Tinh Nhiên lục lọi trong túi một chút, từ bên trong lấy ra một cái hộp nhỏ bằng nhung đen, nói: "Đồ vật không thiếu, còn có thêm một cái?”

Cậu lấy cái hộp ra cho Du Gia Xuyên xem, không ngờ vừa ngẩng đầu lên đã thấy Du Gia Xuyên gần ngay trước mắt, cách cậu rất gần.

Bắc Tinh Nhiên ngẩn ra, trơ mắt nhìn Du Gia Xuyên cong mắt, cầm lấy cái hộp màu đen trong tay cậu mở ra.

Một cặp nhẫn bạc phản chiếu ánh sáng lấp lánh dưới ánh đèn.

Kiểu dáng hai chiếc nhẫn cơ bản giống nhau, bất quá một cái kích thước nhỏ một chút.

Du Gia Xuyên lấy nhẫn cưới ra, đeo một cái đặt vào ngón tay Bắc Tinh Nhiên, nói: "Chiếc nhẫn này thích không?"

Bắc Tinh Nhiên cúi đầu nhìn chiếc nhẫn kim loại lạnh lẽo nằm ngón tay mình, vẻ ngoài đơn giản hào phóng, bên trong chiếc nhẫn, bên trong có khắc tên viết tắt của cậu, không khác gì nhẫn cưới chân chính.

Không đúng, chờ một chút, hình như cậu thật sự kết hôn rồi......

Giờ phút này trong lòng Bắc Tinh Nhiên có một chút cảm giác kỳ quái, không biết hình dung như thế nào, nhưng nó rất kỳ lạ... Khiến trái tim của cậu đập thình thịch, trên mặt nóng lên.

”Buổi tối, sau khi bọn họ làm xong, liền đưa tới." Giọng Du Gia Xuyên thanh nhuận, thập phần ôn nhu, Bắc Tinh Nhiên giống như bị mê hoặc, tùy ý Du Gia Xuyên phân phó, vươn tay trái, bảo Du Gia Xuyên đeo chiếc nhẫn này lên ngón áp út của anh.

”Xem ra kích thước không có vấn đề gì." Du Gia Xuyên nhẹ nhàng nắm đầu ngón tay Bắc Tinh Nhiên, thưởng thức một chút, có vẻ rất hài lòng.

Ngón tay Du Gia Xuyên rất nóng, lúc Bắc Tinh Nhiên bị anh nắm, có thể rõ nhận được nơi bọn họ tiếp xúc có một loại cảm giác khác thường không thể bỏ qua.

Du Gia Xuyên chỉ nhẹ nhàng nắm một chút, liền buông ra, sau đó chính mình đem nhẫn cưới của mình đeo lên ngón tay, tựa hồ không trông cậy Bắc Tinh Nhiên giúp anh đeo.

Bắc Tinh Nhiên: "...”

Không hổ là Du Gia Xuyên, vợ chồng nhựa đúng mực nắm chắc điểm tối đa, cho anh một lời khen ngợi năm sao, không sợ anh kiêu ngạo.

”Của tôi cũng không có vấn đề gì," Du Gia Xuyên vươn tay, nhìn một chút, "Nếu đều thích hợp, cũng đừng để cho bọn họ sửa lại.”

“Ừ”, Bắc Tinh Nhiên cũng cảm thấy sửa tới sửa lui phiền toái, cậu nghĩ, đang định cởi nhẫn cưới, ánh mắt dư quang lại thấy Du Gia Xuyên không có ý định cởi ra đặt lại, trực tiếp mặc áo khoác vừa đắp cho Bắc Tinh Nhiên, dùng ánh mắt ý bảo Bặc Tinh Nhiên cùng rời đi.

Bắc Tinh Nhiên chuẩn bị cởi nhẫn cưới, chậm rãi buông ra.

Được rồi. Bọn họ là vợ chồng hợp pháp, đeo nhẫn cưới là chuyện bình thường nhất!

Cậu phải làm quen với chuyện này càng sớm càng tốt!

Lúc ngồi lên xe Du Gia Xuyên, Bắc Tinh Nhiên thập phần đau xót nghĩ lại một chút sai lầm hôm nay của mình.

Ví dụ như, bọn họ kết hôn, lại không nghĩ tới phải tổ chức hôn lễ lớn như vậy.

Ví dụ, nếu họ là vợ chồng hợp pháp, thì nhẫn cưới là nhu yếu phẩm trong cuộc sống.

Tỷ như, cho đến bây giờ cậu còn không có cùng Du Gia Xuyên có hành động thân mật, mỗi lần đều chỉ có Du Gia Xuyên chủ động.

Du Gia Xuyên dường như nhận ra điểm này, mỗi lần đều biết điểm dừng lại...

Cứ như vậy, anh ta sẽ mất tự nhiên, không thể phối hợp cậu, biểu hiện thập phần không chuyên nghiệp!

Du Gia Xuyên lái xe, chú ý tới Bắc Tinh Nhiên sau khi lên xe vẫn luôn trầm mặc, sắc mặt thì thay đổi linh động.

”Làm sao vậy?" Du Gia Xuyên mở miệng, "Có chuyện gì rất khó làm sao?”

Bắc Tinh Nhiên nghe anh hỏi như vậy, vội vàng rút khỏi suy nghĩ, nói: "Không có, không có, con người tôi không có việc gì thích nghĩ lung tung, anh đừng để ý đến tôi.”

Để ý đến tôi ngược lại làm người ta bị xấu hổ.

Du Gia Xuyên hiểu gật gật đầu, ngoài miệng lại nói: "Nhưng hiện tại chỉ có hai người chúng ta, nếu tôi không để ý tới cậu, không phải tôi cũng thành không ai để ý tới sao?"

”Hả?” Bắc Tinh Nhiên cảm thấy rằng Du Gia Xuyên đôi khi rất thủ đoạn.

Du Gia Xuyên nói xong, thấy Bắc Tinh Nhiên không suy nghĩ lung tung nữa, im lặng nhìn mình, nở nụ cười: "Được rồi, nói đùa với cậu thôi, tôi đang muốn nói chuyện với cậu.”

”Chuyện gì?" Bắc Tinh Nhiên rùng mình.

Lần trước Du Gia Xuyên cũng mở đầu như vậy, kết quả báo cho cậu biết tổ chức hôn lễ lớn như vậy.

Không biết lần này Du Gia Xuyên lại muốn thả bom gì.

Du Gia Xuyên thấy Bắc Tinh Nhiên ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, dáng vẻ rất nghiêm túc, buồn cười nói: "Sao lại nghiêm túc như vậy? Không có chuyện gì lớn, là mẹ tôi bảo chúng ta qua đó ăn một bữa cơm. Cậu xem khi nào thì thích hợp?"

“Cái gì?!" Bắc Tinh Nhiên quả thực không hiểu chuyện lớn của Du Gia Xuyên có sai lệch gì với người bình thường hay không.

Nếu không, mang đối tượng kết hôn giả đi gặp phụ huynh, anh còn nói ra "Không có chuyện gì lớn".