Chương 10:

Chương 10:

Edit: dauhuduongden

“Tinh Nhiên, không xuống sao? Từ tối hôm qua đến giờ, đã không ăn gì rồi, bụng không đói à? Cùng xuống đi, tôi đã đặt đồ ăn bên ngoài rồi, chắc chút nữa sẽ có người giao tới thôi.”

Bắc Tinh Nhiên vô thức lắc đầu, nói: "Không cần, không cần, tôi vẫn chưa đói, anh xuống ăn trước đi.”

Cậu vừa dứt lời, bụng liền phát ra tiếng ọt ọt, lớn đến nỗi cả hai người đều có thể nghe thấy.

Tình cảnh giữa hai người lập tức trở nên xấu hổ.

Bắc Tinh Nhiên: "...”

Bắc Tinh Nhiên nhanh chóng khoa tay múa chân giải thích: "Chuyện gì vậy, tôi không phải, thật ra thì...” (dauhuduongden)

Du Gia Xuyên nhìn dáng vẻ hăng hái của cậu, nhịn không được cười rộ lên, nói: "Vậy tôi đem bữa sáng lên phòng cho cậu nhé?"

Bắc Tinh Nhiên nhìn nụ cười dịu dàng của anh, hoàn toàn không vạch trần thái độ nói dối của mình, làm cho người ta càng xấu hổ hơn.

”Không, không cần...... Tôi tự xuống ăn." Cậu nhỏ giọng nói.

Không phải chỉ là ăn cơm cùng nhau thôi sao?

Du Gia Xuyên có thể ăn cậu sao?

Dù sao cũng đã như vậy, cậu không tin bản còn có thể liên tục ba lần xã tử!(chỗ này tui cũng ko hỉu)

Du Gia Xuyên không làm khó cậu, có lẽ biết cậu nhớ ra chuyện hôm qua, nên còn chút thẹn thùng.

Du Gia Xuyên xuống lầu trước, Bắc Tinh Nhiên cũng đi theo phía sau. Khi bọn họ xuống dưới lầu, Du Gia Xuyên còn chưa lên tiếng, cậu đã nói trước: "Tôi vào bếp lấy bát đũa, anh đi lấy đồ ăn đi,”

Du Gia Xuyên gật gật đầu, hai người chia nhau ra mà làm.

Đồ ăn đã được đưa đến, treo trên tay vịn ngoài cửa.

Du Gia Xuyên xách vào, vừa lúc Bắc Tinh Nhiên cũng dọn xong bát đũa, đang ngoan ngoãn ngồi một bên chờ.

Anh nhìn thoáng qua Bắc Tinh Nhiên, sau đó mở túi thức ăn ra, nói: "Chúng ta ăn đồ ăn bên ngoài mãi, hình như hơi tệ đúng không? Hay tôi thuê một người giúp việc đến?”

"Anh cũng không thường xuyên ăn cơm ở nhà..." Bắc Tinh Nhiên nói, thuê người về chỉ nấu cơm cho cậu thôi, có phải hơi lãng phí rồi không?

Du Gia Xuyên bày từng hộp cơm ra, chậm rãi nói: "Sau này không phải cậu còn đi học sao? Đi học về lại phải gọi đồ ăn bên ngoài về sao? Tôi sẽ cố gắng sắp xếp thời gian buổi sáng và tối để về nhà ăn cơm. Nếu có thêm giúp việc, ít nhất cơm nước sẽ đầy đủ hơn, còn tốt cho sức khỏe nữa.”

Du Gia Xuyên nở nụ cười, lại nói: ”Nếu cậu không muốn thì không cần thuê người nữa, tôi tự học nấu ăn cũng được.”

Bắc Tinh Nhiên lập tức trả lời lại: “Vậy mời người đến đi.”

Bắc Tinh Nhiên hiểu rõ, có một số việc vẫn là phải dựa vào thiên phú.

Giống như cậu, người không phân biệt được đường và muối, vẫn là ít tự mình làm thì tốt hơn, nếu không sớm muộn gì cũng bị người ta bị vạch trần không thương tiếc.

Du Gia Xuyên cười gật gật đầu, đem túi đồ ăn không đặt sang một bên, chờ một lát ăn xong để hộp rác ăn thừa.

Bắc Tinh Nhiên không đợi anh chủ động, liền tự mình mở hộp cơm, cầm đũa lên, buồn bực ăn cơm.

Du Gia Xuyên nhìn cậu ăn như hổ đói, thầm nghĩ, đói như vậy mà còn mạnh miệng trước mặt anh nữa?

Bất quá, vẫn cảm thấy đau lòng cho cậu, dù sao cũng đói từ tối qua đến giờ, cho nên anh chủ động vào phòng bếp, lấy một ly nước ấm đặt tới bên tay Bắc Tinh Nhiên: "Uống chút nước đi, đừng để bị nghẹn."

Nhà hàng hôm nay anh đặt giao tới đồ ăn hương vị cũng bình thường, Du Gia Xuyên ăn không nhiều lắm, nhưng lại nhìn thấy Bắc Tinh Nhiên ăn ngon như vậy. Bản thân cũng dần có khẩu vị, cuối cùng hai người ăn gần hết đồ trên bàn.

“No quá đi.” Bắc Tinh Nhiên dựa vào lưng ghế, thoải mái xoa bụng mình.

Du Gia Xuyên lại không ngồi yên, mới ăn xong lập tức thu dọn hộp cơm trên bàn, anh có tính cách ăn xong phải dọn dẹp ngay không muốn để lâu, cho nên ăn cơm xong, liền thuận tay thu dọn đồ trên bàn.

Bắc Tinh Nhiên vốn ở nhà là cơm đến há mồm, ăn cơm xong cũng không dọn dẹp.

Bất quá, sau khi bị cuộc đời đánh đập mấy lần, Bặc Tinh Nhiên cũng trưởng thành.

Nhìn thấy Du Gia Xuyên một mình thu dọn đống hỗn độn, cậu cũng không thể không biết xấu hổ chỉ đứng nhìn, nên đứng dậy phụ một tay.

”Không cần," Du Gia Xuyên nói," Cậu đi nghỉ ngơi đi, hôm qua đã mệt lắm rồi.”

Ngày hôm qua cũng không phải chỉ có một mình cậu mệt mỏi thôi sao? Bắc Tinh Nhiên thầm nghĩ, chẵng lẽ anh không mệt hả?

Cậu không trực tiếp từ chối, vẫn giúp anh thu dọn bát đũa, ngoài miệng lại nói: "Hôm nay anh định làm gì?" [dauhuduongden]

Du Gia Xuyên thấy cậu kiên quyết giúp mình như vậy, chỉ có thể cười cười, cũng không cự tuyệt nữa.

Từ đầu đến cuối anh đều cho rằng Bắc Tinh Nhiên là một cậu bé ngoan, trên người có rất nhiều chỗ đáng để người ta thích.

Nghe được câu hỏi của cậu, Du Gia Xuyên suy nghĩ một chút nói: "Ở nhà nghỉ ngơi đi? Cậu có hoạt động gì không?”

"Không có, anh không cần đi làm sao?" - Bắc Tinh Nhiên hỏi, tại sao đột nhiên anh ta lại nhàn rỗi như vậy, trước đó thì bận rộn đến không thấy mặt mũi đâu.

Nguyên lai trọng điểm là cái này, Du Gia Xuyên giải thích: “Trước đây bận rộn như vậy, là bởi vì kết hôn, bây giờ muốn nghỉ cưới, cho nên…” Tăng ca làm nhiều như vậy chỉ vì muốn nghỉ lâu một chút.

Anh cười nhìn Bắc Tinh Nhiên, nói: "Còn có tuần trăng mật,cậu không quên chứ?"

Tuần trăng mật? Bắc Tinh Nhiên lập tức nghĩ đến kế hoạch tuần trăng mật của mình còn chưa làm, nhất thời liền cảm thấy chột dạ.

"Bây giờ chúng ta sẽ đi hưởng tuần trăng mật luôn sao?", Bắc Tinh Nhiên nói.

Chờ một chút, lời này sao nghe kỳ quái như vậy......

Du Gia Xuyên nói: "Ừ, để xem kế hoạch của cậu như thế nào đã, bây giờ, có thể hoãn lại cũng được.”

Được rồi. Bắc Tinh Nhiên chợt cảm thấy áp lực trên vai càng lớn, vội vàng bỏ bát đũa bẩn vào trong máy rửa chén. Mấy ngày nay ở nhà, cậu rốt cục cũng học được cách dùng dụng cụ làm bếp tiên tiến, nói: "Kế hoạch của tôi đang làm, còn chưa làm xong, bây giờ tôi tiếp tục làm, buổi tối đem cho anh xem.”

Thật ra cậu một chữ cũng không viết.

Du Gia Xuyên không nghi ngờ gì, hoàn toàn tin tưởng thái độ của cậu, nói: "Được, buổi chiều tôi ở nhà nghỉ ngơi, xem phim trước không có thời gian xem, cậu cứ làm việc của mình đi, không cần để ý đến tôi.”

Anh xem phim, còn tôi thì phải viết kế hoạch? Bắc Tinh Nhiên lẩm bẩm, thuận miệng hỏi: "Phim gì vậy?”

Du Gia Xuyên nói tên bộ phim công chiếu thời gian trước, Bắc Tinh Nhiên lập tức cũng cảm thấy hứng thú: "Đúng lúc tôi cũng chưa xem, lấy tôi một cái, lấy tôi một cái đi.”

Du Gia Xuyên: "...”

Không cần viết kế hoạch nữa sao?”

Bắc Tinh Nhiên cũng nghĩ tới, nhưng thật sự cậu không muốn bản thân phải cực khổ viết kế hoạch, còn Du Gia Xuyên lại có thể thoải mái xem bộ phim kia.

Cậu nói: "Vừa xem vừa viết, kế hoạch du lịch rất đơn giản, tôi lên mạng tìm chút hướng dẫn là có thể viết ra.”

Du Gia Xuyên: "... Được rồi.”

Nói xong, Du Gia Xuyên cầm chìa khóa xe và áo khoác làm bộ muốn ra ngoài.

Bắc Tinh Nhiên khịt mũi một cái, hỏi: "Anh muốn ra ngoài à?”

Không phải đã nói buổi chiều ở nhà sao?

Du Gia Xuyên cười nói: "Tôi đi siêu thị mua chút đồ ăn vặt về. Cậu muốn ăn bỏng ngô không? Hay khoai tây chiên?”

Bắc Tinh Nhiên nhảy dựng lên, "Tôi cũng đi, đồ ăn vặt sắp hết rồi, vừa vặn đi mua về trữ thêm.”

Loại chuyện nhỏ này, Du Gia Xuyên làm sao có thể không nghe theo lời cậu, nên bảo cậu nhanh lên lầu thay quần áo, tranh thủ đi sớm về sớm.

Chỉ cần Du Gia Xuyên không bắt cậu viết kế hoạch, thì bản thân làm gì cũng thấy thoải mái hẳn.

Bắc Tinh Nhiên nhanh chóng trở về phòng thay quần áo, cũng Du Gia Xuyên ra ngoài.

Sau khi lên xe, Du Gia Xuyên hỏi Bắc Tinh Nhiên muốn đi siêu thị nào? Bắc Tinh Nhiên vừa thắt dây an toàn, vừa nói: "Cứ đến chỗ lớn nhất gần đây đi, bọn họ còn có cả quầy bánh cay nữa, lần nào tôi cũng đến đó.”

Du Gia Xuyên kinh ngạc: "Còn có bánh cay nữa sao?”

Sao anh chưa bao giờ để ý? Tuy rằng số lần Du Gia Xuyên đi siêu thị không nhiều lắm, nhưng thỉnh thoảng vẫn đi qua một số thứ cần thiết như bia.

Bắc Tinh Nhiên thuộc như lòng bàn tay nói: "Ngoại trừ Vệ Long, những loại đồ ăn vặt khác cũng đặc biệt nhiều, thịt ba chỉ và khoai tây chiên trứng muối tôi thích nhất, còn đầy đủ các loại, đi siêu thị khác, luôn mua không đủ."

"Khoai tây chiên, còn có thịt ba chỉ cùng lòng đỏ trứng muối?" Du Gia Xuyên giống như mở ra thế giới mới, anh vẫn cho rằng có vị dưa chuột là đủ thái quá rồi.

Bắc Tinh Nhiên liếc anh ta một cái, ánh mắt tràn ngập sự kính trọng và yêu thương mà thế hệ sau thập niên 90 nên dành cho thế hệ sau thập niên 90.

Du Gia Xuyên: "...”

Được rồi, đủ rồi, anh đã hoàn toàn hiểu hết rồi.

Sau khi xuống xe, hai người đi thang máy trực tiếp từ ga ra ngầm đến siêu thị. Trong thang máy, Du Gia Xuyên giao toàn bộ nhiệm vụ mua đồ ăn vặt cho Bắc Tinh Nhiên.

Anh nói: "Hôm nay tôi phụ trách xe đẩy, cậu đi lấy đồ cậu thích đi.”

Để cho anh, một người lạc hậu, bị rớt lại sau những năm 90 chứng kiến như thế nào là đồ ăn vặt của thế hệ 00.

Bắc Tinh Nhiên vui vẻ tiếp nhận nhiệm vụ, lúc lấy xe đẩy xong, liền kéo Du Gia Xuyên đến chỗ bánh cay lúc trước bản thân đã tia thấy.

Du Gia Xuyên bị cậu kéo đi tới, nghe Bắc Tinh Nhiên ở phía trước giới thiệu từng loại loại bánh cay cho mình, trên mặt anh lộ ra một chút ý cười, tầm mắt rơi xuống ngón tay Bắc Tinh Nhiên đang kéo tay áo mình.[dauhuduongden]

Sao lại đáng yêu như vậy. Du Gia Xuyên nghĩ.

Bắc Tinh Nhiên nói xong, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Du Gia Xuyên, xem Du Gia Xuyên có chăm chú nghe hay không.

Du Gia Xuyên mỗi lần đều mỉm cười gật đầu với cậu, tiếp theo đề tài của cậu hỏi: "Vậy cậu muốn mua mấy hộp khoai sọ cho sảng khoái?"

”Ba hộp? Không, không, hiếm khi ra ngoài một lần, bốn hộp đi, bốn hộp!" Bắc Tinh Nhiên nhịn đau đưa ra điểm mấu chốt.

“Được.” Du Gia Xuyên thờ ơ gật đầu.

Bắc Tinh Nhiên thấy anh đồng ý, liền vui vẻ, sau đó lại lảm nhảm rất nhiều lời vô bổ với Du Gia Xuyên.

Đương nhiên, cậu cũng có một thói quen rất tốt, mỗi lần lấy đồ đặt vào xe đẩy mua sắm, đều sẽ liếc mắt nhìn Du Gia Xuyên, hỏi anh có đồng ý hay không.

Du Gia Xuyên rất dung túng cho cậu, cơ hồ so với cha mẹ Bắc Tinh Nhiên còn dung túng hơn, căn bản chưa bao giờ phản đối điều gì.

Bắc Tinh Nhiên trên người có tính tình nhỏ nhen bởi được cha mẹ cưng chiều, đây là đặc thù của trẻ con lớn lên hạnh phúc. Du Gia Xuyên nhìn thấy thói quen cũ bị cậu vứt bỏ một lần nữa chậm rãi lộ ra cũng cảm thấy vui vẻ lên.

Hậu quả của việc trẻ em được cưng chiều nhiều chính là, hai người bọn họ gần như chất đầy cả xe đẩy.

Đợi đến lúc tính tiền, Bắc Tinh Nhiên mới phát hiện mình đã mua nhiều đồ như vạy.

Cho dù Bắc Tinh Nhiên cảm thấy những thứ này đều là nhu yếu phẩm, nhưng bản thân vẫn tự hỏi, bọn họ thật sự đang trữ một tháng đồ ăn vặt luôn sao?

Lúc đi dạo cũng không cảm thấy nhiều người, chờ đến lúc bọn họ tính tiền, mới phát hiện quầy thu ngân xếp cả một hàng dài. Trong siêu thị lớn tập trung đông người, chưa từng có lúc thưa thớt, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, đồng thời thở dài, ngoan ngoãn tìm một hàng nhìn tương đối ổn mà xếp hàng.

Du Gia Xuyên nhìn hàng dài trước mắt, dự đoán thời gian thanh toán, nói với Bắc Tinh Nhiên: "Bằng không, cậu đi ra ngoài tìm chỗ ngồi một lát đi, chỗ nào có chỗ nghỉ ngơi đó.”

Bắc Tinh Nhiên lắc đầu, cự tuyệt để Du Gia Xuyên một mình chịu đựng xếp hàng chờ đợi, rất có nghĩa khí nói: "Tôi đi rồi, vậy anh không phải chỉ có một mình sao? Thật nhàm chán.”

Cậu đưa tay nhẹ nhàng gõ vai Du Gia Xuyên một cái, nói: "Hơn nữa, mấy thứ này, đều là tự tôi muốn mua, tôi cũng không thể quá thất lễ đúng không?"

Lý do này... Du Gia Xuyên cười, bị cậu đánh đến tê dại cả người, nói: "Cậu nói vậy rồi, tôi có thể nói lời từ chối sao?"

*Tác giả có lời nói:

Tinh Nhiên: Du Gia Xuyên có thể ăn tôi?

Tiểu Du:? Cũng không phải không thể.