Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thoả Mãn Ác Ma: Xin Hãy Dừng Lại!

Chương 34

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngô Đình Kiêu bế cô trở về phòng làm việc, khoá cửa lại, sau đó thì bế cô ngồi lên bàn làm việc của anh.

“Mộng Dao! Mộng Dao! Cô còn tỉnh táo không?” Anh lo lắng, cúi đầu nhẹ giọng hỏi han cô.

Nhưng nước mắt Mộng Dao không ngừng chảy ra, cô khó nấc lên, không nói được gì.

Ngô Đình Kiêu liếʍ đôi khô khốc của mình, vội vàng ôm cô vào lòng: “Không sao rồi, không sao rồi, đừng sợ.”

Cô đột nhiên ôm chặt lấy anh, gương mặt ướŧ áŧ ngẩng lên nhìn anh, vô cùng gợϊ ȶìиᏂ: “Tôi… hức… tôi khó chịu. Khó chịu lắm.”

Anh cốn đang rất lo lắng cho cô, nhưng khi bình tĩnh lại, anh nhìn thấy váy cô bị xé rách, gương mặt ửng đỏ vì bị đánh, trên cổ có nhiều vết hôn do anh ta để lại, anh lại nổi điên lên.

Anh đỡ lấy sau gáy cô, cúi đầu xuống chiếm lấy đôi môi cô, điên cuồng cắn xé.

“Ưm…”

Anh gấp gáp đến mức khiến cô không thể thở nổi, liên tục đấm vào ngực anh.

“Nói cho tôi biết, tên khốn đó đã chạm vào đâu của cô?” Đôi mất anh đỏ ngầu hằn chỉ máu, trán nổi cả gân xanh vô cùng đáng sợ, anh nắm chặt lấy vả vai cô, vô cùng đau đớn.

Mộng Dao sợ hãi, cô không ngừng lắc đầu, sợ khi nói ra anh sẽ tức giận mà đánh chết cô luôn.

“Không nói phải không?” Anh mất kiên nhẫn vùi đầu vào cổ cô, tạo ra những vết hôn đậm hơn che đi dấu vết của anh ta, làm cho Mộng Dao đau đến mức chân mày nhíu chặt, vầng trán lấm tấm mồ hôi.

“Tôi hỏi lại lần cuối, nó chạm vào đâu? Ở đây? Ở đây? Hay là ở đây?” Anh liên tục chậm vào những chỗ nhạy cảm của cô khiến mặt đỏ bừng, vô cùng xấu hổ.

“Không… không có, anh… anh ta chỉ mới sờ đùi thôi.” Cô nhắm chặt mắt, không dám nhìn anh.

Anh khẽ cong khoé môi, tức đến nỗi bật cười: “Nói dối.”

Đột nhiên, anh chạm vào nơi tư mật của cô, vé chiếc qυầи ɭóŧ sang một bên và cho ngón tay vào trong: “Có phải tên khốn đó đã chạm vào đây rồi không?”

Mộng Dao ngọ nguậy lắc đầu, nắm chặt lấy cổ tay anh không có anh cử động.

“Vậy là nói đúng rồi. Nó đã chạm vào đây.” Anh phát điên đè cô xuống bàn, đặt nụ hôn mạnh bạo lên đôi môi cô, tay không ngừng khuấy động bên trong của cô, liên tục ra vào.

“Ư… ưm… a…”

Một dòng nước chứa đầy du͙© vọиɠ tràn ra bên ngoài, nhểu từng giọt tí tách xuống sàn.

Mộng Dao xấu hổ, cô dùng tay ôm lấy mặt, không dám nhìn anh.

Ngô Đình Kiêu cong môi, anh cúi người xuống cởi chiếc quần vướng víu của cô ra, sau đó vùi đầu vào liếʍ láp một cách ngon lành. Những âm thanh kì lạ bắt đầu xuất hiện, vang động khắp phòng.

Chợt, cô nhớ đến việc anh từng nói căn phòng này không có cách âm, cô liền mím chặt môi, kiềm chế không phát ra âm thanh d.â.m đ.ã.n.g.

“Ư… ư… đừng… đừng… nó… nó lại ra…”

Ngô Đình Kiêu liếʍ môi, anh đứng dậy nê luyến nhìn người phụ nữ đang thở hổn hển trước mặt mình, thật sự không thể kiềm chế sự rạo rực trong người.

Anh nới lỏng cà vạt, sau đó thì âm thanh tháo dây thắt lưng vang lên. Anh đi đến, dùng dây thắt lưng trói chặt tay cô lại.

“Tôi sẽ giúp cô cảm thấy sung sướиɠ.” Tiếp đó, anh lột sạch đó trên người ra, chỉ để lại chiếc áo sơ mi trắng đã cởi hết cúc.

“Anh… anh… đừng mà, đừng đáng sợ như vậy. Cởi trói cho tôi đi.”

Anh không nghe thấy lời cô, trực tiếp xé nốt chiếc váy trên người cô, giúp cô cởϊ áσ ngực.

Anh nắm chặt tay cô đưa lêи đỉиɦ đầu, vùi vào ngực cô liếʍ láp nụ hoa ửng đỏ.

“Ưm… đừng bóp nữa, đau…” Hai dòng nước mắt rơi ra từ hốc mắt của cô, vừa xấu hổ lại vừa cảm thấy thoải mái, bên dưới cứ đóng rồi lại mở, cô không thể chịu thêm cảm giác trống rỗng này nữa.

Đột nhiên, cô đưa hai tay bị trói chặt xuống phía dưới, nhẹ nhàng nắm lấy cái đó của anh, khiến anh hơi rùng mình.

“Muốn… muốn.” Cô không kiểm soát được hành vi của mình, cảm giác như sắp phát điên luôn rồi.

Ngô Đình Kiêu nhếch mép, ánh mắt chứa đựng sự lưu manh: “Gấp đến vậy rồi sao? Vậy cô nói xem, tôi phải làm gì?”

Mộng Dao mím môi, e thẹn nói: “Cho vào… anh cho nó vào đi.”

Anh ồ lên một tiếng, sau đó thì vế cô đi đến sofa, để cô ngồi lên người mình: “Vậy thì cô tự làm tôi xem thử.”

Anh khoái chí mỉm cười, ánh mắt luôn đặt lên người của cô không rời.

Mộng Dao xấu hổ, cô chậm rãi ngồi dậy, tay nắm lấy thứ to dài đó, nhẹ nhàng cho vào trong.

khi cô đã cảm nhận được nó đã ở bên trong cô, anh lại lén nhìn anh.

“Động đi chứ! Nhìn tôi làm gì?”

Mộng Dao nuốt nước bọt, cô chậm rãi cử động mông lên xuống.

Cô làm vậy chứ như là đang hành hạ anh vậy, vui nhưng lại không đủ sương.

Bỗng, anh bật người dậy, để cô nằm dưới thân mình sau đó liên tục ra vào, mạnh mẽ như cuồng phong.

“Á… đừng… chậm… chậm chút! Á…”

“Chưa gì mà cô lại ra rồi, cái lỗ nhỏ của cô đúng là nhiều nước thật.”

Mộng Dao mím chặt môi, không cho bản thân được phép phát ra tiếng, nhưng bên dưới lại không ngừng co giật, bên trong rất sướиɠ, cô không thể nhịn được mà rêи ɾỉ vài tiếng.

“Ư… ưm… hức… hức… đừng… dừng lại, dừng lại đi.”

“Cô thật sự muốn dừng lại ngay lúc này sao?” Anh nhướng mày tỏ ra đắc ý.

“Hức… Đình Kiêu…”

“Cô gọi tôi là gì? Gọi lại lần nữa.”

Mỗi lần cô gọi tên anh là anh lại hứng lên, thứ đó không ngừng to lên bên trong cô.

“Đình… Đình Kiêu, chậm… chậm thôi! Xin anh đấy!”

“Mẹ nó! Sướиɠ chết mất! Không thể dừng lại được.”

Anh dồn dập, thẳng lưng thúc mạnh vào bên trong, căn bản không thể khống chế được bản thân.

Anh như vậy, khiến cô không ngừng lêи đỉиɦ, nước cứ bắn ra không ngừng, ướt hết cả sofa.
« Chương TrướcChương Tiếp »