Chương 19: Lúc mới yêu

Lúc mới yêu

(Lúc mới yêu... thật liêu xiêu biết bao nhiêu – khốn khổ quạ, ed cái chương này mất hơn một năm giời)

Tình ý đã phát sinh giống như biểu đồ nhiệt độ ngày vào hạ, chỉ có thẳng tắp hướng đi lên.

Nghỉ hè quý giá vội qua như cơn gió. Nhập học, tuy hai người đều bận rộn chuyện của riêng mình nhưng vẫn cố dành dụm những giờ phút rảnh rỗi quý giá để ở bên nhau.

Tình yêu dường như phát triển rất thuận lợi. Du͙© vọиɠ đen tối của Giang Dụ Tiệp lại rục rịch ngóc đầu.

Muốn nhìn dáng điệu ngước mắt nhìn mình của Tạ Tử Giác.

Muốn trong mắt Tạ Tử Giác chỉ có một mình mình.

Muốn chứng minh mình có thể tác động đến cảm xúc của người ta, dù cho khóc cũng chẳng sao vì rồi thì cũng sẽ nghĩ ra cách chọc người ta cười trở lại.

Muốn tất cả nhiệt độ cơ thể, muốn trên người cậu ấy đóng dấu thuộc về riêng mình, muốn thương, muốn tận lực chăm sóc nuông chiều. Muốn cho cậu ấy hiểu rằng cuộc đời này cậu không cần phải là người anh cả phải chắn gió che mưa cho người khác nữa, mà cậu đã có mình – có một người luôn thương yêu và chở che bên cạnh.

Tình ý và du͙© vọиɠ ấy, cũng giống như tình yêu cứ liên tục phát triển, lớn dần, lớn dần mãi.

Tại sao người kia dường như không có cảm giác gì? Mỗi lần hôn xong mặc dù cả hai đều rối loạn hơi thở, thậm chí đôi lúc còn kịch liệt đến mức để lại dấu ấn tình yêu ở vài nơi, quấn lấy nhau như muốn hòa tan. Nhưng Tạ Tử Giácvẫn có thể tỉnh táo trở lại nhanh hơn mình rất nhiều.

Mặc dù vẻ mặt đầy ngượng ngùng nhưng rất trấn tĩnh mà lấy tay lau miệng – cái động tác này thật chẳng khác nào một barie khiến cho Dụ Tiệp muốn tiến thêm một bước nữa cũng khó.

Không thể thỏa mãn bằng những nụ hôn nữa. Nhưng lại lo lắng băn khoăn người ta rút cuộc có cảm nhận giống mình không? – Biết phải làm sao đây?

***

Giang Dụ Tiệp mới tắm xong đi ra phòng khách, gặp Tạ Tử Giácđang ngồi xem TV, rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh, vòng tay ôm lấy vai cậu.

Tử Giác cũng quen bị tên này ôm đến ôm đi, không còn mất tự nhiên như ngày xưa nữa, nhưng vẫn không tránh được phản xạ tự nhiên cứng người khi mới bị chạm đến.

« Gội đầu xong sao không chịu sấy khô tóc? », nhìn thấy tóc Giang Dụ Tiệp ướt nhẹp, Tạ Tử Giác cau mày.

« Mình lau rồi, mùa hè cần gì sấy, chờ một chút là khô », nói chưa hết lại lợi dụng nghiêng người, đem hai tay ôm chặt lấy Tử Giác, hôn một cái.

Cảm giác tóc của người này chạm vào mặt mình đúng là chỉ còn hơi âm ẩm, Tử Giác mới thôi cằn nhằn. Hơi thở bắt đầu dồn dập, miệng hé mở cho Giang

Âm thanh ồn ào của tiết mục trên TV dần rời xa, Tạ Tử Giác thậm chí đã quên vừa rồi mình đang xem kênh nào. Ngược lại tiếng hai người hít thở kí©h thí©ɧ màng tai khiến nhiệt độ cơ thể dâng lên không ngừng.

Giang Dụ Tiệp vươn đầu lưỡi liếʍ qua lưỡi cậu, miết qua vài cái như trêu chọc rồi lập tức rụt về chuyển sang gặm mυ"ŧ môi dưới. Đầu lưỡi đột nhiên rút lui khiến trong miệng có cảm giác trống trải, Tạ Tử Giác không nhịn được hơi quay đầu kéo dài khoảng cách với đối phương, sau đó quay lại áp lên môi người kia, duỗi đầu lưỡi chuyển thành chủ động khıêυ khí©h đối phương. Thứ nhận được là càng nhiều nhiệt tình...

Cho đến khi Giang Dụ Tiệp thò tay lần vào trong quần áo cậu khẽ vuốt, Tạ Tử Giác mới thoáng hoàn hồn.

"Đủ rồi..." Cậu giữ lại bàn tay đang rục rịch của đối phương, gian nan cất tiếng. Tiếng nói vì tìиɧ ɖu͙© tác động mà hơi khàn khàn.

"Không đủ." Giang Dụ Tiệp không chịu dừng mà vẫn tiếp tục hôn.

Gần như không chống lại được nụ hôn nóng rực này, Tạ Tử Giác thở dốc không ngừng.

"Đủ rồi, rất nóng..." đột nhiên cậu đẩy mạnh Giang Dụ Tiệp ra.

Thoảng như cậu nghe thấy tiếng thở dài bất mãn lại cam chịu của Giang Dụ Tiệp. Cuối cùng cậu ta cũng đành cam phận, vươn tay ôm lấy đầu Tạ Tử Giác, hai ngón tay nhẹ vuốt trán rồi mân mê vành tai đối phương.

"Tiểu Giác sợ nóng à?" Thỏ đuôi hồ ly làm như không có mục đích gì hôn một cái, muốn cho cậu thả lỏng. Kỳ thật trong lòng là rất rất muốn lập tức đè nghiến người ấy xuống.

"Không..." Tạ Tử Giác rũ mi, không biết đang nghĩ gì.

"Nói cho mình biết đi. Vì sao không được? Mình muốn nữa cơ..." Giang Dụ Tiệp dùng ngón tay vuốt ve vành tai, hôn cậu thêm cái nữa, đầu lưỡi duỗi ra khẽ liếʍ một lượt lên môi, nhưng cử động này đều khiến cậu không khỏi run rẩy.

"... Đổ mồ hôi..." Tiếng nói vì lúng túng mà nghe không rõ lắm. Giang Dụ Tiệp nghiêng đầu dán sát lỗ tai vào mới miễn cưỡng nghe được mấy chữ này.

Dường như hiểu được ý của Tạ Tử Giác. Mấy tên đàn ông thì làm sao có thể mềm mại thơm tho như bọn con gái. Ra là cậu sợ trên người mình vì kí©h thí©ɧ mà có mùi mồ hôi khiến cho người khác ngửi thấy mà chạy mất dạng luôn chắc? Haizzz, cậu chàng này, ở một khía cạnh nào đấy hình như cẩn thận quá mức...

"Ai chẳng có mồ hôi, mình cũng có. Thế cậu có ghét mình không?"

"..." Không bao giờ.

"Mình Thích Cậu. Tất cả những gì thuộc về cậu mình đều thích", là một câu dỗ dành để những khúc mắc trong lòng người ấy tan hết, cũng là câu nói rất nghiêm túc. Giang Dụ Tiệp nhìn sát vào Tạ Tử Giác, nhẹ nhàng nói với cậu như vậy.

Sau đó, biểu cảm của Tạ Tử Giác thật sự quá đáng yêu làm Giang Dụ Tiệp kìm lòng không đặng, nhào lên cậu hôn môi nồng nhiệt.

Đôi môi, vành tai mẫn cảm, chiếc cằm, cần cổ chỉ cần hơi dùng sức là có thể cảm nhận được mạch đập, xương quai xanh cứng rắn nhưng nhẹ mυ"ŧ cắn vẫn cảm thấy vô cùng tốt đẹp...

Tạ Tử Giác không ngăn cản. Không biết có phải vì bị câu nói kia ảnh hưởng, hay là vì ham muốn của mình cũng đã bị kí©h thí©ɧ không thể ngăn cản... Cậu chỉ biết thở dồn, khoát tay lên vai đối phương để mặc người ấy kịch liệt hôn mình, khi môi đối phương chuyển đến môi mình cũng sẽ dùng sức tương tự mυ"ŧ lại.

Không muốn chỉ có hôn môi. Giang Dụ Tiệp muốn tiến thêm bước nữa.

Có du͙© vọиɠ, muốn làm nhiều chuyện hơn với cậu, muốn nhìn những biểu cảm khác với bình thường của cậu, muốn vuốt ve, muốn nhấn chìm cậu xuống bể dục cùng bản thân...

Giang Dụ Tiệp vươn tay kéo khóa quần Tạ Tử Giác, luồn tay vào thăm dò.

Tạ Tử Giác bị hôn môi nồng nhiệt cùng tìиɧ ɖu͙© của bản thân làm cho mê muội, qua vài giây mới nhận ra tên kia chẳng biết từ khi nào đã đè trên người mình. Không có mấy người khi "cậu nhỏ" bị nắm chặt mà còn có thể tỉnh táo, huống chi người đang nâng niu vỗ về hạ thân mình còn là đối tượng mình rất thích. Tuy không có kỹ xảo gì, động tác lại hơi sơ sài vội vàng –

Thế nhưng vẫn khiến cho đầu óc cậu chơi vơi trống rỗng.

Cậu mơ hồ nhìn thấy biểu cảm của khuôn mặt Giang Dụ Tiệp đang dụi vào ngực mình, cảm giác truyền đến từ phía dưới khiến cho cậu không còn sức lực để ngăn cản cậu ta. Chỉ còn biết thở dốc, ôm chặt lấy người ta, khiến cho cảm xúc của mình càng thêm tăng vọt. Vừa muốn mắng cái tên kia đúng là loại được voi đòi tiên nhưng thế nào lại trở thành cuồng nhiệt hôn môi. Cuối cùng trở thành khao khát tìm kiếm, dồn dập thở, cuống quýt hôn...

Sau đó... tiết luôn trên tay người ta.

Nụ hôn của Giang Dụ Tiệp vẫn không ngừng rơi trên người cậu. Nhưng dường như hiểu rõ trạng thái cảm xúc của đối phương, cậu ta chỉ nhẹ mυ"ŧ bờ môi. Ngoài môi Tạ Tử Giác, Giang Dụ Tiệp đặc biệt thích vành tai của cậu, chỉ thổi nhẹ một hơi cũng có thể làm đối phương run rẩy, chứ đừng nói là ngậm lấy vành tai nhẹ nhàng gặm mυ"ŧ hoặc khẽ cắn.

Hơi thở dần dần hòa hoãn, Tạ Tử Giác che tay lên mặt bật lên một tiếng rêи ɾỉ rất nhẹ. Không biết rốt cuộc là hối hận hay thẹn thùng, nhưng tóm lại, ngay lúc này không cách nào đối mặt với cái tên đang đè trên người mình. Cuối cùng cậu dứt khoát nhắm mắt tạm thời coi như không nhìn.

Hối hận? Hối hận vì vừa rồi không đẩy cậu ta ra, hối hận vừa rồi bản thân chìm trong kɧoáı ©ảʍ không thể kiềm chế, mặc cho người kia làm chuyện như vậy? – Không – Cậu không muốn dùng từ này. Như vậy với Giang Dụ Tiệp chính là một sự tổn thương. Hơn nữa nếu nói như vậy, mình đúng là kiểu được lợi còn già mồm chê bai.

Với Giang Dụ Tiệp cậu đương nhiên cũng có du͙© vọиɠ, tự nhiên cũng muốn chạm vào, cũng muốn ôm, muốn làm những chuyện vượt xa những nụ hôn... Nhưng lại vẫn chần chừ, vẫn cảm thấy phải chờ thêm chút nữa, chẳng cần phải gấp gáp, vội vàng làm gì.

Từ lúc hô hấp Tạ Tử Giác bình tĩnh lại, Giang Dụ Tiệp cũng ngừng hôn môi. Cậu ta vùi đầu vào hõm vai người ta, tay phải còn dính dịch thể rũ xuống một bên, tay trái áp lên ngực đối phương, cảm giác nhịp tim vẫn đang dồn dập. Hôn môi nồng nhiệt khiến tìиɧ ɖu͙© của hai người bùng lên, Tạ Tử Giác xuất ra rồi nhưng mình thì chưa đâu á. Cậu ta nằm sấp trên người người yêu và thấy trong lòng thoáng chút tủi thân, im lặng không dám động.

Chỉ còn lại tiếng cười nhộn nhào của tiết mục trong TV, cùng tiếng hai người thở dốc.

Cứ thế trôi qua mấy giây.

"TV ồn quá... Tắt đi nhé?" Giang Dụ Tiệp mở miệng, giọng nói trầm khàn thêm chút bất ổn.

Nghe thấy tiếng Giang Dụ Tiệp mới thoáng hoàn hồn. Tạ Tử Giác hơi đẩy cậu ta cách khỏi người mình, nửa người trên nhoài lên rút giấy ăn luôn đặt cố định trên bàn trà, lau chất lỏng đặc sệt trên tay phải Giang Dụ Tiệp.

"Đừng..." Giọng nói của Tạ Tử Giác cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, "Không thích cậu chuyển kênh khác đi. Đừng tắt."

Sau đó vượt ngoài dự kiến của Giang Dụ Tiệp, Tạ Tử Giác xoay người đè cậu ta xuống dưới.

Thấy ánh mắt kinh ngạc của đối phương, Tạ Tử Giác ngượng ngập cúi đầu, "Tôi..."

"Không, không cần -"

Quá mức kinh ngạc làm Giang Dụ Tiệp lập tức bật thốt như vậy. Thần ơi! Đây không phải sự thật? Rốt cuộc nên đồng ý hay từ chối?

"Nhất định phải."

Tạ Tử Giác cắt lời, thò tay xuống kéo khóa quần cậu ta.

"Tiểu Giác..." Giọng nói lập tức yếu dần, cảm giác nơi riêng tư được người khác đưa vào nhẹ vuốt ùn ùn kéo đến quá mạnh, Giang Dụ Tiệp chỉ có thể hé miệng thở.

Điều này nhất định không phải thật, Tạ Tử Giác làm sao có thể chủ động như vậy? Nhưng nhiệt độ cơ thể quen thuộc cùng bàn tay ướt mồ hôi nắm chặt lấy mình... Đích thực đều cho cảm giác là người ấy.

"Tiểu Giác, cậu không cần... không cần phải thế đâu -" Một người đã hay xấu hổ lại còn bảo thủ như Tạ Tử Giác, làm được đến bước này đã là quá khó khăn rồi.

"Đừng ồn..." Tạ Tử Giác cúi đầu xuống hôn lên môi Giang Dụ Tiệp, chặn cái miệng dường như còn muốn nói gì đó của đối phương.

Giang Dụ Tiệp không nói nữa. Chỉ còn lại tiếng thở dốc không ngừng, tiếng hôn môi kịch liệt, cũng tiếng ma sát nào đó bao quanh hai người.

Tiếng tiết mục tạp kỹ trong TV không lấn át được âm thanh làm người ta huyết mạch sôi sục.

Dụ Tiệp còn tưởng làm chuyện như vậy Tạ Tử Giác sẽ ngượng ngập không nói nên lời, trốn tránh nhìn vào mắt mình, hoặc dứt khoát oánh cho mình một trận tơi bời.

Không ngờ người ta lại...

Hành động bất ngờ khiến Giang Dụ Tiệp có suy nghĩ hóa ra mình vẫn chưa đủ hiểu đối phương. Tạ Tử Giác như vậy cũng làm cậu ta có cảm giác ngạc nhiên sững sờ.

Cậu còn những bí ẩn mà mình vẫn chưa hiểu hết ư? Có nhược điểm, ưu điểm nào mà mình còn chưa biết nữa nhỉ? Còn có những cảm xúc, phản ứng nào mà mình còn chưa cảm nhận được hết? Sao lại có thể có biểu lộ đáng yêu đến thế này sau khi bị trêu chọc vậy chứ?

Sau khi cũng phát tiết du͙© vọиɠ trên tay Tạ Tử Giác, hơi thở của Giang Dụ Tiệp vẫn chưa ổn định. Cậu ta ôm lấy Tạ Tử Giác đè trên người cậu từ từ nhắm mắt thở nhẹ, khóe miệng hơi nhếch tạo thành nụ cười.

Tiết mục tạp kỹ gây cười mới rồi bị Tạ Tử Giác lợi dụng để át đi cảm giác bất an, xấu hổ đã kết thúc, giờ bắt đầu vào thời gian quảng cáo, sau đó mới chiếu chương trình mới.

Hai người dựa sát vào nhau. Lặng im, chỉ nghe được tiếng thở rất nhỏ từ thở dốc đến ổn định.

Tạ Tử Giác dường như không biết phải đối mặt với Giang Dụ Tiệp thế nào, từ từ nhắm mắt điềm nhiên như không có việc gì, kỳ thật cảm thấy bản thân xấu hổ sắp bốc hơi rồi. Trong đầu suy tư cuối cùng mình nên làm gì bây giờ? Cậu thầm nghĩ cách làm này dù thành công nhưng cũng cảm thấy không được thỏa đáng cho lắm, vội đẩy Giang Dụ Tiệp, sau đó mặt bình tĩnh ra vẻ như không có gì nói muốn ngủ, rồi nhanh chóng tìm cách trốn về phòng.

Thật sự không thỏa.

Vì sao mình luôn mất tự nhiên như vậy? Cậu cũng muốn được thoải mái như Giang Dụ Tiệp, đối với người mình thích sẽ không hề che dấu mà sẵn sàng biểu đạt mình thích đối phương nhiều thế nào. Cũng muốn trung thành với du͙© vọиɠ của mình, muốn ôm lấy người kia hôn môi nồng nhiệt, không hề ngại ngùng làm chuyện tiếp theo...

Nhưng chung quy vẫn không thể nào thẳng thắn bộc trực (mặt dày ;...;) như Giang Dụ Tiệp được. Không được là không được, cậu không làm được.

Trong khi Tử Giác trầm ngâm suy tư phương thức khả thi có thể khiến cho bản thân ung dung mở mắt nhìn vào thẳng mặt Giang Dụ Tiệp, Giang Dụ Tiệp lại ôm lấy mặt cậu khẽ hôn lên.

Mặt, cằm, mũi, mắt, cuối cùng là môi...

Hôn rất nhẹ rất khẽ, nụ hôn nhẹ rất chân thành mà cũng đầy tôn trọng. Cảm giác được tâm tình của cậu ta rất tốt.

"Tiểu Giác..." Giang Dụ Tiệp dán vào tai cậu khẽ gọi. Chứng kiến sự run rẩy trong dự đoán, Giang Dụ Tiệp vui vẻ bật cười.

Tạ Tử Giác cuối cùng vẫn phải mở mắt, nhìn người ôm lấy mình cười ngọt ngào trước mắt, bởi vì nụ cười của cậu ta mà choáng váng vài giây.

"Tiểu Giác, mình thích cậu. Thích nhất cậu".

Lời nói này, dù có nói bao nhiều lần cũng cảm thấy thiếu. Đối phương cũng vậy, dù có nghe bao nhiêu lần cũng vẫn không thể quen được, ngượng ngùng quay mặt đi, tai đỏ bừng nhưng vẫn cố gắng làm vẻ hung thần ác sát "Biết rồi, cậu phiền quá đi!". Không hề biết phản ứng này trong mắt Giang Dụ Tiệp đáng yêu đến mức nào, thật muốn lập tức đè nghiến cậu xuống.

Tạ Tử Giác im lặng không nói gì, mắt khép hờ để mặc Giang Dụ Tiệp hôn, mυ"ŧ lấy. Vào lúc lưỡi Giang Dụ Tiệp nhẹ liếʍ lên môi dưới cậu run rẩy hé miệng...

Nhưng không được như mong muốn, lưỡi đối phương không hề vội vàng luồn vào mà chỉ quanh quẩn như có như không liếʍ lên môi cậu. Đầu lưỡi nhiều lắm cũng chỉ chạm đến hàm răng rồi lại rụt về tiếp tục dừng bên ngoài mυ"ŧ nhẹ môi, khóe miệng. Cảm giác nóng ướt, ngưa ngứa còn thoảng mùi tìиɧ ɖu͙© nhàn nhạt làm cậu không ngừng run rẩy.

Hóa ra chỉ là nụ hôn nhẹ liên tiếp như vậy cảm giác cũng rất tuyệt. Trước kia chỉ cần ôm Tạ Tử Giác thì đến cuối đều là hôn môi kịch liệt, đầu lưỡi chui vào miệng đối phương hưng phấn vừa cướp đoạt liên tục mυ"ŧ lấy... Nhưng khẽ hôn như lúc này lại có mùi vị khác hẳn. Tạ Tử Giác đang nằm trong ngực dường như không kìm được run rẩy, có tiếng hừ nhẹ cùng hơi thở bất ổn, đều làm cậu ta thấy mới lạ và tuyệt vời.

"Tiểu Giác..." Như nghĩ tới điều gì đó, Giang Dụ Tiệp ngừng hôn môi nhẹ nhàng cụng trán Tạ Tử Giác nói: "Mình đã nghĩ là sẽ bị ăn đòn đấy"

Ấy là cậu ta đang nhắc lại cái phút bốc đồng bạo động đi kéo khóa quần con nhà người ta ra, rồi cả sự vụ phát sinh sau đó nữa.

Tạ Tử Giác cảm thấy mặt mình sắp bốc cháy. Cậu đã cố coi như không có việc gì để cho qua chuyện rồi, tên này còn dám nhắc tới?

Nhịn không được trợn mắt lườm Giang Dụ Tiệp.

"Đừng giận, đừng giận mà?" Lại khẽ hôn một cái nịnh nọt người đang đỏ mặt lườm mình.

Tạ Tử Giác lúng túng quay mặt đi không biết nên trả lời thế nào. Cậu không tức giận, chỉ cảm thấy cực kỳ xấu hổ mà thôi, nhưng mấy câu này cậu không thể nói ra được.

"Mình thực sự thích cậu lắm, thích đến mức không muốn chỉ hôn môi không thôi, đừng giận, xin lỗi mà..." Lại hôn nhẹ một cái, Giang Dụ Tiệp tiếp tục nói mấy lời dỗ dành nịnh đầm.

"Đừng nói xin lỗi."

Tạ Tử Giácb ị hai chữ "xin lỗi" kia kí©h thí©ɧ, lập tức quay lại nhìn thẳng vào Giang Dụ Tiệp.

Khí thế đứng đắn lại nghiêm túc ấy làm Giang Dụ Tiệp lóa mắt, cậu ta ngẩn người nhìn xoáy vào người mình đang ôm trong lòng mấy giây mới như hiểu ra được gì đó, lập tức vui vẻ bật cười.

Đừng nói xin lỗi, quan hệ chúng ta không cần dùng hai chữ kia phải không. Nói từ này, nghiêm túc mà xét, với cả hai bên lại như một sự tổn thương.

"Ừ, không nói. Mình không nên nói." Lại lần nữa nghiêng người ra trước hôn người trong lòng.

Tạ Tử Giác hình như hối hận vì vừa rồi đã buột miệng, để lộ tâm tình của mình khiến Giang Dụ Tiệp ngộ ra một vài sự thật...

Thực ra cậu rất thiếu tự nhiên, hơn nữa lại còn rất bảo thủ. Trong tình yêu, một Tạ Tử Giác vốn bình thường tự tin lại trở nên bị động, cần phải có kí©h thí©ɧ. Biết thêm điều ấy lại khiến ngực Giang Dụ Tiệp hơi nhói, nhưng lại thấy ngọt ngào.

"Tiểu Giác..." Giang Dụ Tiệp tâm tình vui vẻ thả người đang ôm trong lòng, chỉ vào môi mình: "Hôn một cái được không?"

Tạ Tử Giác cảm giác máu mình thoáng cái đã xông hết lêи đỉиɦ đầu. Còn lâu mới thèm! Lúc kí©ɧ ŧìиɧ cậu còn có thể chủ động hôn đối phương, nhưng dưới tình trạng hai bên đều tỉnh táo trong bầu không khí ngọt lịm như thế mà bảo cậu làm việc này, xấu hổ lắm á!

Vậy nhưng khóe miệng Giang Dụ Tiệp vẫn treo lên nụ cười luôn làm cậu không thể miễn dịch, mắt trợn tròn nhìn người ta –

Cuối cùng vẫn đỏ mặt làm theo. Cậu hơi nghiêng người về trước, chụt nhẹ một cái lên môi đối phương.

Hành vi ấy, so với hôn môi nồng nhiệt hay vuốt ve còn làm cậu thấy bối rối hơn...

"Lại một cái nữa?"

Ngượng ngùng hôn thêm cái nữa.

"Lại một cái nữa?"

"Này!" Cậu rốt cuộc xù lông.

"Được rồi..." quả nhiên làm người cũng không thể được voi đòi tiên. Giang Dụ Tiệp ôm Tạ Tử Giác, "Vậy đến lượt mình nhá..."

"Còn chưa kịp nói không cần, môi đối phương đã phủ lên.

"A..."

Chỉ một cái dường như không đủ.

Tiết mục TV đã đổi mấy lần rồi mà hai người vẫn quấn quít trên ghế sa lon như ban đầu.

Tuy về sau chỉ là những nụ hôn be bé, nhưng cảm giác lại ngọt ngào hơn hôn nút kịch liệt hơn dĩ vãng.

***

"Giang Dụ Tiệp, điện thoại!" Tạ Tử Giác gõ cửa phòng Giang Dụ Tiệp, vẻ mặt xem ra cực kỳ khó chịu.

Mười hai giờ đêm còn gọi điện tới, không có người nhấc máy không biết đường dừng mà còn công phá thêm mấy chục cuộc, phá hoại giấc ngủ của người khác! Làm gì có mấy ai bị ép không thể không nghe điện mà còn có vẻ mặt ôn hòa.

"Hả? Điện thoại? Mình á?" Giang Dụ Tiệp đang chúi mũi trước bàn học quay lại nhìn.

"Vớ vẩn! Chẳng lẽ là của tôi! Cậu không nghe thấy tiếng điện thoại réo sao?"

"Ờ, cảm ơn -" tập trung quá thật sự không nghe thấy – những lời này có cho tiền cũng không dám nói ra miệng. Cậu ta biết Tạ Tử Giác hay bị chứng bực bội lúc mới dậy, nửa đêm còn bị tiếng điện thoại dựng dậy nhất định càng không thoải mái, vì vậy vội vàng đứng dậy ra khỏi phòng nghe. Lúc đi qua người Tạ Tử Giácmới khẽ vuốt mặt cậu, hôn một cái rồi thầm thì:

"Xin lỗi nhé, làm cậu tỉnh giấc. Mình sẽ bảo người này lần sau không được gọi muộn nữa."

Quả nhiên Tạ Tử Giác ngại ngùng quay mặt đi. Có lẽ trong lòng đang bắt đầu xem xét vừa rồi thái độ của mình kém như thế nào. Cậu là thế, dù là đối phương sai nhưng chỉ cần nói ngon ngọt vài câu rồi thỏ thẻ xin lỗi, cơn tức đang bùng lên cũng lập tức biến mất, lại còn tự kiểm điểm bản thân phải chăng đã quá nóng nẩy...

Tử Giác nhìn Giang Dụ Tiệp nhỏ giọng nói chuyện điện thoại trong phòng khách, vừa rồi bị đánh thức cậu nên cũng chẳng thể ngủ lại ngay được.

Lúc đầu mới bị tiếng điện thoại ầm ĩ đánh thức còn phát cáu, nhưng được Giang Dụ Tiệp xoa dịu, cơn tức tiêu tan thì đầu cũng dần tỉnh táo.

Đầu kia điện thoại là một giọng nam trong trẻo, vừa mở đầu đã nói "Dụ Tiệp à?"

Bị đánh thức, bất đắc dĩ phải ra nghe điện, Tạ Tử Giác đầu còn chưa tỉnh táo vốn muốn gào mấy câu "Ở đây không có người tên "Dụ Tiệp"! Nửa đêm điện thoại cũng phải nhìn cho rõ vào chứ, anh gọi lộn số rồi!". Nhưng đột nhiên nhận ra Giang Dụ Tiệp là người đối phương muốn tìm, vậy là đành nuốt ngược mấy câu mắng chửi sắp bật ra.

Dụ Tiệp –

Dụ Tiệp? Tạ Tử Giác đột nhiên nhận ra, cậu dường như chưa từng cẩn thận, nghiêm chỉnh gọi tên của cậu ấy.

Lúc mới quen cậu ta thì thầm gọi trong lòng là nhóc thỏ trắng.

Sau khi ngầm thừa nhận cậu ta là bạn bè ngang hàng cho tới bây giờ, đều là gọi cả tên lẫn họ. Giang Dụ Tiệp, Giang Dụ Tiệp... Gọi rất thuận miệng.

Vừa rồi nghe một người không biết tên gọi cậu ta như vậy, đột nhiên cảm thấy "Dụ Tiệp" gọi lên nghe sao mà lạ lẫm quá, chẳng khác gì một người khac. Chả trách cậu theo phản xạ cho rằng ở đây không có người này.

Bạn bè đều gọi cậu ấy như vậy sao?

Tạ Tử Giác dựa vào tường nhìn Giang Dụ Tiệp đang cầm điện thoại nói chuyện, trong lòng đột nhiên có cảm giác lạ lùng.

Cảm thấy người trước mặt này sao quen thuộc rồi lại xa xôi đến thế?

Quen biết Giang Dụ Tiệp đã bao lâu rồi? Nghĩ kĩ thì thấy là thời gian rất dài. Trong khoảng thời gian này cậu ta thay đổi nhiều quá. Lúc mới biết nhau cậu ta vẫn còn là thằng nhóc tì không hiểu sự đời, ích kỉ, luôn ra vẻ đại thiếu gia làm cậu phát cáu muốn đánh cho vài cái.

Hiện tại... Lại thường làm trái tim cậu đập loạn không ngừng, trong lòng ngang nhiên chiếm giữ một vị trí đặc biệt.

Kể từ lúc quan hệ với Giang Dụ Tiệp thay đổi, Tử Giác luôn đâu đó thấy tất cả mọi thứ mới mẻ và lạ lẫm như thuở ban đầu.

Khi đó tâm tình khác, lúc xem cậu ta như bạn bè ngang hàng liền đứng ở vị trí bạn bè hiểu biết cậu ta một lần nữa, cảm thấy kỳ thật cậu ta cũng đáng tin cậy chứ không có vẻ đỏng đảnh do được nuông chiều như trong tưởng tượng của mình. Sau khi trải qua một số chuyện đến quan hệ bạn bè đặc biệt với cậu ta bây giờ, tất cả đều đảo lộn, trong nội tâm lại có cách nhìn và cảm giác khác hẳn với Giang Dụ Tiệp...

Phát hiện ra một mặt trước đây không hề biết, là một mặt khi còn là "quan hệ bạn bè" sẽ không thể gặp – là một người vô cùng dịu dàng, luôn hết lòng biểu lộ tình ý với cậu, nói chuyện nhẹ nhàng, gần như đặt cậu ở vị trí quan trọng hơn bản thân mà quan tâm che chở, quyết định bất cứ điều gì đều sẽ nghĩ đến cậu đầu tiên... Những biểu hiện ấy cứ nghĩ đến lại khiến trong lòng cảm thấy ngọt ngào. Hoặc xấu xa, khi khăng khít luôn thích khıêυ khí©h ham muốn của cậu, trêu chọc đến mức cậu không thể chịu được, chứng kiến biểu hiện bình thường khó gặp của cậu rồi mới chịu cho cậu thoải mái... Làm cậu tức giận, nhưng lại không thể nào nổi giận.

Nghĩ tới những chuyện này, mặt Tạ Tử Giác không khỏi đỏ ửng.

Cảm giác đối xử của mình với cậu ta cũng đã thay đổi. Lúc trước thấy Giang Dụ Tiệp có hành vi sai trái sẽ thẳng thừng trách mắng hoặc lập tức chỉ ra chỗ sai của cậu ta, nhưng bây giờ lại không thể. Bởi vì luôn muốn giữ thể diện cho cậu ta.

Tạ Tử Giác cho rằng họ xem như là người yêu của nhau rồi, cậu không muốn dùng phương thức như với bạn bè, thậm chí như với em trai với cậu ta. Quan hệ của họ là đặc biệt, duy nhất, không thể như vậy với người thứ hai...

Bởi vì trước đây chưa từng trải qua, nên cần có thời gian để thích ứng và điều chỉnh. Dù đã qua mấy tháng trời, Tạ Tử Giác vẫn thường phát hiện ra những điểm khác với trước đây của đối phương, sau đó lại nghĩ "Trước đây cậu ta có như thế sao? Hay chỉ vì mình tới giờ vẫn không phát hiện?", cảm giác mới mẻ rất nhiều. Hơn nữa vẫ cảm thấy không thể tự nhiên ở cùng cậu ta, trái tim thường không thể khống chế. Trái tim một khi đập loạn cậu sẽ mất tự nhiên, không biết nên đối mặt với Giang Dụ Tiệp thế nào, sau đó Giang Dụ Tiệp sẽ trêu cậu làm tai cậu lại càng đỏ hơn, càng không biết nên làm thế nào cho phải...

Dụ Tiệp.

Dụ Tiệp... Dụ Tiệp?

Thật kỳ lạ. Cảm giác rất ngượng miệng hơn nữa lại mất tự nhiên, cứ như đang gọi một người xa lạ vậy. Thật không thể quen được, tốt nhất cứ gọi cả tên cả họ cậu ta, hơn nữa dường như Giang Dụ Tiệp cũng không để ý chuyện xưng hô này lắm.

Thế nhưng nghe người khác gọi cậu ta thân mật như vậy, Tạ Tử Giác lại cảm thấy buồn bực lẫn không vui. Gọi điện thoại đến nhà người ta, lịch sự thì đúng ra phải báo cả tên lẫn họ mới đúng chứ? Gọi mỗi tên thôi là cái thể thống gì? Hơn nữa nửa đêm canh ba, ai cũng biết đấy là giờ đi ngủ còn gọi điện ầm ĩ đến làm phiền, là cái kiểu quan hệ gì chứ? Giang Dụ Tiệp tại sao lại quen biết cùng với mấy cái người vô duyên, không biết ứng xử thế này? – Tạ Tử Giác cau mày, nghiêm túc tự hỏi, không hề nhận ra suy nghĩ của mình hình như đang tràn ngập vị ghen tuông – Mà còn, "Dụ Tiệp" so với "Giang Dụ Tiệp" thì khác biệt ở điểm nào nhỉ?

"Tiểu Giác" Giang Dụ Tiệp không biết nói chuyện điện thoại xong tự lúc nào, đi đến bên cạnh Tạ Tử Giác nhẹ nhàng gọi.

Mặc dù không đáp lời như Tử Giác đưa mắt nhìn, tỏ vẻ đã nghe được.

"Xin lỗi nhé, nửa đêm làm cậu tỉnh giấc. Là leader của nhóm gọi, mình đã bảo anh ta rằng mình thuê trọ cùng bạn, lần sau không được gọi muộn nữa".

Tạ Tử Giác gật đầu ý bảo không sao hết, cơn tức của cậu đã sớm dẹp lép rồi, bây giờ trong đầu đang suy nghĩ chuyện khác.

"Cậu... không ngủ tiếp nữa à?", thấy Tử Giác còn đứng yên, Giang Dụ Tiệp hơi ngạc nhiên.

"Không buồn ngủ"

"Xin lỗi"

Nhún vai, Tạ Tử Giác tỏ ý chẳng có gì.

"Giang Dụ Tiệp..."

"Ơi!"

"Không có gì"

Giang Dụ Tiệp hoang mang ngoái lại nhìn.

Không có việc gì? Tạ Tử Giác chưa bao giờ gọi mình mà chẳng có việc gì. Loại việc nhàm chán này chỉ có chính mình thường xuyên làm.

Thường thường cậu ta thích gọi "Tiểu Giác", sau đó chờ người ta quay sang nhìn mình, chăm chú nhìn mình chờ đợi mình tiếp tục nói chuyện. Sau khi nghe được câu trả lời "Không có việc gì đâu", Tạ Tử Giác sẽ trợn tròn mắt trừng nhìn mình. Có điều lần sau khi mình giở trò cũ, Tiểu Giác vẫn sẽ luôn đáp lại chứ không bao giờ mặc kệ mình (dù cho đã bị hớ vô số lần trước đó), mỗi lần nghĩ tới điều này lại cmar giác Tiểu Giác thật đáng yêu quá đi mất.

"ơ..ừm.."

"Có chuyện gì không?" Giang Dụ Tiệp càng thêm nghi ngờ, Tạ Tử Giác rất ít khi ấp úng như thế.

"ừ... thì... không có gì đâu".

"Dụ Tiệp" hai từ này cậu thật sự không thể gọi ra miệng. Lại cảm thấy tai bắt đầu nóng lên rồi.

Giang Dụ Tiệp tới gần Tạ Tử Giác, cụng nhẹ trán mình lên trán cậu: "Thật sự không có việc gì hả?"

"Ừ"

Không tin, Giang Dụ Tiệp nghiêng đầu nhìn sâu vào mắt đối phương, muốn từ đó tìm được chút manh mối nào nhưng tìm chưa ra thì đã bị quyến rũ, không tự chủ được mà nhẹ nhàng hôn lên môi người ta luôn.

Lúc mới đầu rất nhẹ, rất khẽ. Giang Dụ Tiệp vẫn biết so với việc đem đầu lưỡi càn quét quấn quýt của một nụ hôn say đắm tiêu chuẩn, Tạ Tử Giác ngược lại thích kiểu hôn thoáng qua hơn.

Nhẹ nhàng chạm đến, phải nhẫn nại, quá mức gấp gáp sẽ chỉ làm người ta mất tự nhiên cứng người lại. Cho dù vẫn phối hợp, nếu quá vội vàng xao động đầu lưỡi thì mặc dầu không bị kháng cự nhưng vẫn cảm giác được đối phương không cùng mình chìm đắm. Sau mấy lần như vậy thì Dụ Tiệp cũng rút được kinh nghiệm, từ từ, nhẹ nhàng lướt quá, thoảng như có lại tựa như không mới có thể gợi được cảm xúc Tạ Tử Giác. Rồi sẽ nhanh chóng cảm nhận được nhịp thở Tử Giác tăng lên, rồi cậu sẽ run run hé miệng, tùy ý cho Giang Dụ Tiệp thoải mái hôn theo đυ.ng khát vọng của cậu ta, rồi trở thành liên hoàn những nụ hôn sâu cùng với vuốt ve... (*đập bàn phím bỏ đi, mình thề không bao giờ chơi với H nửa chừng của mụ Ly nữa*)

Tốn một chút sức lấy lòng người ta từ lúc bắt đầu, tuyệt đối là một hành động đem lại lợi ích đáng giá nha.

Cảm giác được môi Tạ Tử Giác run rẩy hé ra, Giang Dụ Tiệp dịu dàng nhẹ chạm một chút sau dó mới đưa đầu lưỡi luồn vào. Bên trong ẩm ướt nóng rực, đầu lưỡi mềm mại quấn quýt khiến cả hai đều nóng lên, bởi thế tình cảnh thuận lợi phát triển thành kịch liệt say sưa. Lại có kẻ bắt đầu rục rịch, một cánh tay vòng lên vai Tử Giác, tay kia nhẹ nhàng buông xuống dưới eo, âm thầm tiến vào trong áo người ta sờ soạng.

L*иg ngực thoạt nhìn như tráng kiện thực ra chỉ có khung xương lớn, gầy gò, gợi cảm bằng vân da nhẵn nhụi mà nếu trượt tay sâu vào trong, nhẹ nhàng vuốt là có thể làm người ta run rẩy, càng đừng nói nói nếu là lật áo lên mυ"ŧ cắn, khó có thể tưởng tượng được đối phương sẽ phản ứng thế nào. Chỉ mới hồi tưởng lại kí ức trước đây thôi cũng làm hạ phúc Giang Dụ Tiệp khô nóng mất rồi.

Dùng giọng nói nhẹ nhàng mà dỗ dành người đang mê đắm trong hôn môi và quấn quýt da thịt, dịu dàng ghé vào tai cắn khẽ, hơi thở phả vào tai người ta. Đúng như dự đoán, Tử Giác run run nhắm mắt, lông mày hơi nhíu lại, đáng yêu vô vàn khiến Giáng Dụ Tiệp mất khống chế mà áp cậu lên tường, lột bỏ áo.

Mặc kệ Giang Dụ Tiệp hôn, cắn, gặm mình, Tạ Tử Giác thở càng lúc càng dồn dập, lí trí mờ mịt, không thể nhớ được vừa nãy mình đang nghĩ điều gì...

"Tiểu Giác..." cọ cọ rồi lại cọ cọ Tạ Tử Giác, lúc này Giang Dụ Tiệp động tác không còn từ tốn lấy lòng đối phương như trước mà đã bắt đầu vội vã hơn.

Biết rõ ý định của đối phương là gì, Tạ Tử Giác mở mắt liếc nhìn cậu ta rồi ngại ngùng cúi đầu. Du͙© vọиɠ hai người đều đã như tên lên cung, Giang Dụ Tiệp hẳn là muốn trực tiếp "chiến đấu", không muốn đổi đi nơi khác. Nhưng, cậu ta còn đang học bài cơ mà? Tháng mười một sắp tới, kì thi sơ tuyện vào Viện Nghiên cứu cũng cận kề, thời gian gần đây cậu ta thường xuyên thức thâu đêm ôn luyện nước rút.

Tạ Tử Giác mười phần xấu hổ nhắm mắt, đưa tay chỉ chỉ về phía ghế salon trong phòng khách.

Cậu không muốn không gian học tập của Giang Dụ Tiệp sẽ bị ảnh hưởng bởi thứ mùi sắp được phóng thích. Từ lần đầu tiên diễn ra trên ghế salon phòng khách, những lần sau mỗi lần cuồng nhiệt kiềm chế không được của hai người đều là trên chiếc giường lớn ở phòng Giang Dụ Tiệp, nhưng bây giờ cậu thà lựa chọn phóng túng tại không gian phòng khách rộng mở vốn luôn làm mình xấu hổ muốn chui xuống đất còn hơn ở đây.

Chờ đến khi được cấp phép thì Giang Dụ Tiệp đã cuống đến cuồng, vội vàng lôi tuột Tử Giác ngã xuống ghế salon nhưng cậu ta vẫn còn nhớ nhẫn nại chính mình, dùng nụ hôn nhẹ nhàng trên môi trấn an tận đến cậu thở gấp khoác tay ôm lấy bả vai mình mới hôn sâu hơn.

Lửa dục chưa được hạ nhiệt, lại bởi vị lôi kéo xô đẩy đương nhiên càng rừng rực cháy. Giang Dụ Tiệp tay sờ vuốt khắp người cậu, sau đó luồn lách chui vào trong quần ngủ. Quần áo ngủ vừa rộng rãi vừa không vướng khóa kéo, thật dễ dàng tuột nhanh xuống, rất gợϊ ȶìиᏂ và càng chỉ khiến Tử Giác thở dồn dập nhanh hơn nữa.

Và, cậu cũng rất phối hợp đưa tay đến khóa kéo của Giang Dụ Tiệp.

Hiện tại, khi mà quấn quýt cùng nhau trên chiếc ghế salon bé nhỏ, Tạ Tử Giác cảm giác mình sắp bùng nổ đến nơi. Tất cả xúc cảm, từ tai bị cắn nhẹ, từ cổ bị cắи ʍút̼, từ xương quai xanh... đều khiến cậu hừng hực tê dại. Rồi thêm kɧoáı ©ảʍ truyền đến từ hạ thân bị xao lộng khiến tay cậu rút cuộc chỉ dừng lại tại cạp quần người ta, không sao di chuyển tiếp được. Giang Dụ Tiệp khó chịu gặm gặm lên xương quai xanh của cậu, thúc giục:

"Tiểu Giác à..."

Tạ Tử Giác run rẩy đáp lời trong tiếng thở hổn hển, giúp đỡ sục tay vào phía trong Giang Dụ Tiệp, cùng nhau lôi kéo đến cao trào.

Giang ác quỷ nào đó bắt đầu trồi lên.

Cố ý khıêυ khí©h các điểm mẫn cảm của Tạ Tử Giác, nào là cắn cắn điểm hồng hồng trên ngực, kí©h thí©ɧ cho cậu run rẩy không ngừng, nào là đang xao lộng hạ thân người ta đầy nhiệt tình thình lình giảm nhẹ dần đến chỉ còn như có như không cọ cọ khiến cho Tạ Tử Giác nhịn không được thở hổn hển, từ cổ họng phát ra những âm thanh rêи ɾỉ yếu ớt...

Vuốt ve, trêu đùa, miết cắn, thậm chí có lúc còn buông hẳn tay không xao lộng nữa... chọc đến mức Tạ Tử Giác bất mãn mở trừng mắt nhìn. Chỉ có lúc này mới có thể khiến cho Tạ Tử Giác, vốn luôn xấu hổ nhắm tịt mắt mở mắt ra nhìn kĩ mình.

Mặc dù là cái lườm mang theo tức giận nhưng bao hàm cả du͙© vọиɠ, bất mãn cùng một chút chút tủi thân ướŧ áŧ. Cho nên căn bản trừng là trừng thế thôi, chẳng mang theo tác dụng khiến bất kì ai sợ hãi cả, chỉ càng khiến phía dưới của một người nào đó càng thêm khô nóng.

« Cậu muốn mình làm gì nữa nào? » (lược bỏ đoạn sau: ngoại trừ vuốt ve nhé!), Giang Dụ Tiệp ngừng tay xao lộng, hôn nhẹ Tạ Tử Giác, tinh nghịch ghé vào tai thì thầm, như là cố ý gây sự với cái thói ưa thẹn thùng của cậu.

Đã đến nước này thì kể cả một người bình thường chỉ ưa nhưng nụ hôn dịu nhẹ như Tử Giác cũng bắt đầu khao khát nhiều hơn. Căn bản không thể thỏa mãn bằng hôn nữa, cảm giác muốn cao trào thôi thúc, Tử Giác kéo kéo áo Giang Dụ Tiệp sát về phía mình, mạnh mẽ mυ"ŧ, hôn, âm thầm ám chỉ đối phương. Ai biết người ta lại làm ra vẻ không hiểu, tay vẫn dừng như cũ, không hề có ý động đậy. Tạ Tử Giác chỉ có thể túm tiểu huynh đệ của tên kia dùng động tác của chính mình giục giã mới có thể khiến cậu ta tiếp tục.

Vẫn là trò đùa dai xấu xa cũ của Giang Dụ Tiệp, luôn ở vào thời điểm quan trọng nhất giở chứng đùa giỡn cậu. Vì chỉ có lúc này cậu ta mới có thể bắt gặp được dáng vẻ hiếm có khó tìm lúc thường nhật của Tử Giác.

« Được rồi, đồ lưu manh này... nhanh lên chút nữa... »

Hôn, đòi hỏi, còn thêm một chút oán giận, đây mới là vẻ mặt đáng yêu nhất trên đời, đáng yêu đến nỗi chỉ muốn đem cậu ăn sạch không dư tẹo nào.

« Được rồi mà... yêu cậu nhất, đừng nóng giận mà... », rút cục cũng thỏa mãn vì đạt được mục đích, Giang Dụ Tiệp lại liên tiếp dỗ dành, tăng thêm tốc độ và lực tay khiến cho vật đang bừng bừng sức sống của Tiểu Giác cuối cùng cũng phun trào như nguyện. Tiếp theo cậu ta cũng lên đến đỉnh điểm.

Sau khi phun trào tiếng thở dốc nặng nề tràn ngập không gian, Tạ Tử Giác nghe âm thanh thôi cũng đủ mặt đỏ trống ngực dồn dập. Giang Dụ Tiệp tuy vẫn còn thở dồn nhưng vẫn lau sạch sẽ tay cùng thân thể cả hai, sau đó ôm chặt lấy người trong lòng, hôn hôn, lại như dự đoán chứng kiến vẻ mặt ngượng chín của cậu. Cái dáng vẻ muốn chui xuống đất trốn nhưng lại cố tỏ ra vẻ bình tĩnh "chuyện cũng thường tình thôi, tôi chẳng sao hết" của Tử Giác lúc này thật khiến Giang Dụ Tiệp yêu chết, trong lòng vừa ngọt ngào lại vừa yêu thương mãi.

Sau khi phòng thích thì cơ thể thường mệt mỏi, cậu ta nắm dán trên người Tạ Tử Giác, cùng cảm nhận từng nhịp phập phồng lên xuống của l*иg ngực, quyến luyến vuốt ve làn da, cần cổ cong cong, cảm nhận từng mạch đập, từng hơi thở của người yêu.

« Tiểu Giác, khi nào thì cho mình làm được đến cuối cùng? »

Dùng chóp mũi nhẹ cọ lên mặt Tạ Tử Giác làm nũng, Giang Dụ Tiệp đột nhiên mở miệng hỏi một câu. Tạ Tử Giác ngẩn cả người, tới lúc ý thức được "làm đến cuối" có nghĩa gì thì cảm giác máu vọt thẳng lên não.

« Cậu... cho cậu... », nói cà lăm luôn, « Sao... hừ... sao không phải là cậu để tôi làm... » »

« Được, khi nào mình mới có thể cho cậu làm đến cuối cùng? », rất chi là nhường nhịn, mặt không đổi sắc đàm phán.

« Cậu... », không ngờ tên mặt dày kia có thể đáp tỉnh bơ như thế, Tạ Tử Giác lắp bắp đến nói không nên lời. Cảm giác nhiệt độ trên mặt mình sắp bốc cháy đến nơi, hô hấp chưa bình phục đã lại tiếp tục rối loạn.

Giang Dụ Tiệp đang níu mặt Tử Giác hôn hôn, nhìn thấy người ta mặt đã đỏ đến vành tai trong lòng âm thầm đắc ý lẫn thỏa mãn. Chỉ có riêng mình mới có thể khiến cậu ấy rối loạn thế này đi? Cậu ấy chỉ có thể vì mình mà rối loạn thế này nha?

« Mình muốn cậu mà, mặc kệ như thế nào cũng được hết. Có được hay không nào? » dịu dàng ghé vào tai mà nói, lại cố ý làm cho hơi thở của mình thổi qua tai người ta, khiến cho người ta run rẩy.

"Mặc kệ như thế nào cũng được" chính là Giang Dụ Tiệp ám chỉ rằng cậu ta không nhất định phải ở mặt trên đâu, bất luận là người nào ở phía nào cậu ta cũng chấp nhận hết! – cách nói mờ ám này khiến Tạ Tử Giác không nhịn được liên tưởng đến thật nhiều ý nghĩ gợi cảm, mặt lại càng nóng.

« Để sau nói... » cậu khép mí mắt, thật ra là đang cố sức đè nén đám ý nghĩ lộn xộn đang nhảy múa hết sức rộn ràng trong đầu.

« tại sao lại để sau? » có chút bất mãn mà cọ mạnh một chút, da thịt tiếp xúc trực tiếp khiến Tạ Tử Giác đỡ không được nhẹ thở dài.

« Chờ... chờ cậu thi xong sơ tuyển Viện Nghiên cứu đã ».

Câu này khiến Giang Dụ Tiệp không có cách nào phản bác. Đúng vậy, điều quan trọng nhất bây giờ, cần phải tập trung nhiều nhất vẫn là kì thi của Viện, cả hai đều hiểu rõ điều này.

Nhẹ nhàng gật đầu, Tạ Tử Giác là người nói lời giữ lời, nếu người ta đã nói như vậy rồi Giang Dụ Tiệp cũng biết điều không kì kèo hơn nữa. Nhưng vẫn đắm chìm trong dư vị tìиɧ ɖu͙©, cậu ta không ngừng hôn Tạ Tử Giác, vành tai tóc mai chạm nhau, dùng chóp mũi và môi cọ cọ, làm nũng... Nhưng Tạ Tử Giác tựa hồ như đã tỉnh táo lại, nghĩ đến việc trọng yếu hơn.

« Cậu nên tiếp tục ôn bài đi ».

Giang Dụ Tiệp nghe xong phát ngôn vô tình nọ, vô lực ngã xoài xuống người cậu. Ôi, cái tên đầu gỗ khô khan chả hiểu tình thú là gì.

« Này... », đừng có mà giả ngu nhé.

« Tiểu giác, cậu thật là chả có tí tình thú nào ».

« Cậu... ngớ ngẩn, dở à! Nói bậy bạ gì thế... » mặt lại đỏ tưng bừng.

Biết Tạ Tử Giác lại bắt đầu mất tự nhiên, Giang Dụ Tiệp âm thầm cười. Nhưng nghĩ đến sắp bị đuổi về phòng học bài tiếp mặt lại buồn thiu.

« Làm việc học hành suốt cả đêm, đồng hồ sinh học rối loạn hết rồi. Mình thật sự không thể có cuộc sống bình thường sao? », Giang Dụ Tiệp rầu rĩ than thở.

Nghe như thế Tạ Tử Giác đau lòng xót xa mà, khe khẽ xoa xoa tóc cậu ta coi như là an ủi, nhất thời cũng không biết phải nói gì. Chung quy cũng không thể thản nhiên trả lời: « Có chứ, trước kia cậu rất bình thường sung mãn, sáng sớm tinh mơ còn dậy chạy thể dục cơ mà », đúng không?

« Cậu đói không? Tôi đi nấu món khuya cho cậu ăn nhé! », nhẹ nhàng lay lay cái tên vẫn nằm ườn trên người mình, không đành lòng đuổi cậu ta rời khỏi salon.

« Được... », kì thật cậu ta cũng không đói nhưng nhớ ra sớm nay Tạ Tử Giác cau mày nói "làm gì mà gầy rộc đi thế này" – Vẫn là không muốn đối phương phải lo lắng, vậy nên cố gắng ăn hết tất cả đồ ăn người ta nấu cho mình là được mà.

Giang Dụ Tiệp ngẩng đầu lên nhưng lại không nỡ rời khỏi Tạ Tử Giác, như trẻ con cứ quấn quýt không rời.

« Tiểu Giác, yêu cái nào? » chỉ chỉ vào môi chính mình.

Mặt lại nóng lên, tên này mặt sao dày đến thế, lúc nào cũng có thể nói ra được những lời như thế này, có biết xấu hổ là gì không đấy hả?

« Thân một cái thôi mà... » không buông tha, nhất quyết dí sát mặt vào, mắt long lanh nhìn Tạ Tử Giác làm cho người ta không có cách nào từ chối.

Ánh mắt nhìn xuống, vội vàng điểm nhẹ một chút.

« Thêm tẹo nữa! tẹo nữa là tốt rồi... »

Đúng là có voi đòi tiên. Nhưng không sao cự tuyệt, biết làm cách nào hơn đành phải chiều theo vậy, lại hôn cái nữa. Lần này chạm môi dừng lâu lâu hơn một tí, chung quy lại cậu ta cũng là thỏa mãn đi.

Giang Dụ Tiệp cười, hớn hở liếʍ liếʍ môi. Cử động này lọt vào mắt Tạ Tử Giác, trái tim cậu lạc nguyên một nhịp.

« Tiểu Giác tốt nhất. Yêu nhất luôn »

« Bớt nói nhảm, đứng nhanh lên cho tôi! », mặt đỏ.

Lại hôn cái nữa rốt cục cậu ta mới tình nguyện đứng dậy.

Ăn xong bữa khuya tình yêu do Tử Giác nấu lại tiếp tục đối mặt với núi bài vở đầy thử thách và kì thi áp lực.

Có điều... đêm nào thức học mà cũng được như đêm nay, quá tuyệt chả có gì là thiệt.