Chương 30: Ưu thế áp đảo

“Sắp nấu cơm đấy à?” Anh hỏi.

Suy nghĩ của Nguyễn Đào Yêu ngày càng trở nên tồi tệ hơn. Cứ đến thời điểm này là cô lại trở nên ngoan ngoãn, giống như bây giờ vậy: "Đúng vậy."

"Tay nghề cô thế nào?"

"Cũng được."

"Thế từ bây giờ việc cơm nước giao cho cô nhé!" Đan Kình Hạo nói với giọng trầm thấp: "Cô đi về nghỉ ngơi trước đi."

"Ừ!" Người nào đó ngoan ngoãn nghe lời và đi về phòng. Ngay sau đó, Nguyễn Đào Yêu nhào lên giường một cách tức giận. Tôi không phải là bảo mẫu của anh đâu đấy!!

Nguyễn Đào Yêu thất bại ở cuộc chiến bên này, mà tình huống của Dương Liên ở bên kia cũng không tốt hơn mấy. Sau khi Nguyễn Đào Yêu chuyển đi, Dương Liên liền dán ngay tờ rơi cho thuê phòng, ngày nào cũng có người gọi đến hỏi. Vậy nên Dương Liên đi làm sớm để gặp người thuê nhà, vừa mở cửa liền bắt gặp nụ cười tuyệt thế vô song của Lữ Kiêu.

Dương Liên nhìn Lữ Kiêu đang ngồi đối diện mình một cách ngơ ngác, nội tâm đang gào thét điên cuồng. Lúc mở cửa, cô không định cho Lữ Kiêu vào, nhưng người đàn ông này không thèm nhìn cô mà trực tiếp đẩy Dương Liên ra để vào phòng. Anh nhìn xung quanh rồi ngồi xuống ghế sô fa.

Dương Liên thấy rõ đây là người đàn ông đã đi đến quán bar đó với cô. Được rồi, tôi chiều theo anh. Cô vòng tay trước ngực, nghếch mũi lên trời, vẻ mặt cao ngạo: "Cậu ba, anh không biết đọc chữ à?"

Lữ Kiêu bị hoang mang bởi câu hỏi của cô, cũng không biết là cô đang muốn làm gì, bèn trả lời một cách thành thật: "Biết."

Dương Liên cười nhạo một tiếng, vẻ mặt không hề tỏ ra sợ hãi trước Lữ Kiêu: "Nhưng lời cậu ba đây nói lại đi ngược với những gì anh làm."

"Tôi đã làm gì?" Lữ Kiêu chớp đôi mắt to tròn, khiến đối phương phải động lòng. Dương Liên chỉ vào tấm poster yêu cầu cho thuê, hét lên một cách giận dữ: "Anh không thấy chữ viết trên đó sao? Tôi ghi là nữ!! Anh là phụ nữ à? Tôi không ngại một người gay từ Thái Lan về đâu. Nếu anh có đủ bản lĩnh thì cho xem bộ ngực cỡ D đi!!"

Lữ Kiêu cười phì một tiếng, cô gái này thật là thú vị. Thực ra Lữ Kiêu là một người rất đẹp trai, lại còn có cả đôi mắt cáo đầy quyến rũ. Anh lại còn cười không để ý gì như vậy. Nếu là một người phụ nữ bình thường thì đã sớm không chống cự nổi rồi. Nhưng đây lại là Dương Liên–người không cho phép bản thân gục ngã.

"Cô Dương Liên, tôi nghĩ cô đã hiểu lầm một việc." Khóe miệng Lữ Kiêu vẫn còn vương vấn ý cười, mái tóc vàng kim lóng lánh dưới ánh mặt trời.

"Cái gì?" Dương Liên bất ngờ. Sau đó, cô thấy Lữ Kiêu đặt lên bàn một công văn được lấy ra từ trong chiếc cặp cô đang đeo.



"Đây không phải là về bạn cùng phòng của cô." Ngón tay thon dài của anh gõ nhẹ lên bàn theo nhịp, giọng nói nhẹ nhàng như tia nắng: "Mà là tôi."

Dương Liên cầm lấy tờ tài liệu để đọc, sắc mặt bỗng trở nên khó coi. Người đàn ông này đã mua căn nhà của cô. Nói cách khác, người đang đứng trước mặt cô chính là vị chủ nhà mới!!Dương Liên đập tập tài liệu lên bàn một tiếng "Bộp", cô nói một cách cứng rắn: "Vậy anh muốn tôi phải làm gì?"

"Tôi có thể để cô tiếp tục thuê phòng, nhưng có một điều kiện." Lữ Kiêu giơ ngón trỏ lên, tỏ vẻ đáng yêu: "Đó là cô sẽ ở chung với tôi."

Không đợi Dương Liên trả lời, Lữ Kiêu đã nói tiếp: "Tất nhiên là tiền thuê nhà vẫn sẽ chia đều như lúc cô ở với Nguyễn Đào Yêu, nhưng tôi sẽ bao phần phí điện nước."

Điều kiện tốt như vậy thực sự rất hấp dẫn với Dương Liên.

"Nếu tôi không đồng ý thì sao?" Dương Liên nghiến răng nói.

Nụ cười của Lữ Kiêu càng trở nên sáng hơn, anh nhẹ nhàng nói: "Vậy mời cô chuyển ra ngoài ngay trong hôm nay." Rõ ràng là khuôn mặt của một thiên thần, nhưng hành động lại là của ác quỷ. Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong được!

"Cái gì? Trong ngày hôm nay?" Dương Liên nói một cách kinh ngạc: "Kỳ hạn thuê nhà của tôi trong tháng này vẫn chưa hết, anh không thể đuổi tôi ra ngoài được."

“À, nếu là về điều đó thì tôi cũng đã đọc hợp đồng cho thuê nhà giữa cô với người chủ trước rồi.” Lữ Kiêu cười đầy đắc ý: “Nếu tôi trả cô gấp ba lần tiền thuê nhà tôi có quyền đuổi cô ra ngoài bất cứ lúc nào.”

“Anh!” Dương Liên vô cùng tức giận: “Lữ Kiêu, anh đừng có ép người quá đáng!” Cô đã đắc tội anh ở chỗ nào mà anh cứ dồn ép, không chịu buông tha cho cô?

Lữ Kiêu nhún vai, trông rất vô tội: “Tôi có ép cô đâu. Tôi còn tự nguyện giảm cô một nửa tiền thuê nhà, lại còn không thu phí điện nước nếu cô sẵn sàng ở chung phòng với tôi mà. Cô còn tìm được điều kiện tốt như vậy ở đâu nữa?”

Dương Liên cắn mạnh môi, làm môi trắng bệch. Bỗng nhiên Lữ Kiêu tiến lại gần, đặt ngón tay thon dài lên môi cô: “Đừng cắn mạnh như thế, sứt môi đấy.”

Âm thanh dịu dàng này lởn vởn bên tai Dương Liên, như một bản nhạc, khiến cô say đắm. Không một người phụ nữ nào có thể cưỡng lại mị lực của Lữ Kiêu.

Dương Liên bỗng tỉnh lại, đẩy mạnh tay Lữ Kiêu ra: “Đừng có đυ.ng vào tôi!” Đôi tay này đã chạm vào bao nhiêu cô gái rồi nên cô không thể bị quyến rũ bởi loại người như thế. Cô không nhìn thấy ánh mắt bi thương trong giây lát của Lữ Kiêu, như bị người mình yêu vứt bỏ vậy.

“Được, tôi đồng ý với điều kiện của anh, nhưng điều quan trọng là, chúng ta sẽ không can thiệp vào cuộc sống của nhau.” Dương Liên bất đắc dĩ đành phải chấp nhận điều kiện này. Nếu hôm nay phải chuyển ra ngoài thì cô lưu lạc đầu đường xó chợ là cái chắc. Nếu bị người khác thấy thì không phải là toi à? Trước tiên cứ thỏa hiệp một thời gian đã, đợi cô tìm được phòng thì sẽ dọn ngay ra ngoài.

"Thế thì chúng ta ký hợp đồng đi." Lữ Kiêu giống như đứa trẻ được cho kẹo, vui vẻ lấy ra một văn bản hợp đồng. Dương Liên đọc qua, sắc mặt vô cùng khó coi.



"Lữ Kiêu, đây là cái gì?" Dương Liên chỉ vào kỳ hạn của hợp đồng: "Dựa vào đâu mà tôi phải ký ba tháng thuê nhà?"

"Sao vậy, cô Dương Liên học luật mà không biết là chủ nhà có quyền viết rõ thời hạn cho thuê ở hợp đồng sao? Tôi thích cho thuê liền ba tháng, nếu cô không thích có thể không thuê mà." Lữ Kiêu cười đầy đắc ý. Sao anh lại không biết tâm tư của Dương Liên chứ. Chỉ cần cô tìm được phòng ở bên ngoài là sẽ chuyển ra ngay. Nếu thế thì anh phải có quy định này thôi.

"Lữ Kiêu, coi như anh lợi hại!" Dương Liên bái phục. Độ nham hiểm của người đàn ông này đã vượt quá sự tưởng tượng của cô rồi. Trước mắt, cô không phải là đối thủ của anh ta, vậy thì cứ ở văn phòng luật sự rèn luyện một vài năm, sớm hay muộn thì cô cũng sẽ trả thù được.

Dương Liên lấy bút ra, ký một cách không tự nguyện rồi ném trả cho Lữ Kiêu: "Vừa lòng chưa?"

"Cảm giác thực hiện mưu kế tốt thật đấy. Để tôi bảo ngươi mang hành lý lên. Ở chung thích thật đấy!" Lữ Kiêu cười một cách vô hại.

Dương Liên sửa lỗi dùng từ của anh. Cô lườm anh một cái rồi bắt chước lời thoại trong kịch: "Tiện nhân, già mồm cãi láo!" rồi đóng sầm cửa lại.

Lữ Kiêu cũng không để ý, anh chỉnh lại thắt lưng một cách lười biếng, bỗng cảm thấy vui vẻ: "Thời tiết hôm nay thật đẹp."

Thế nhưng Dương Liên lúc nào cũng trong tâm trạng tồi tệ, không tươi lên được.

Nguyễn Đào Yêu và Đan Kình Hạo người đi làm trước, người đi làm sau nên không gây chú ý lắm. Dù sao thì ở Đan Thị cũng có nhiều nữ nhân viên xinh đẹp hơn Nguyễn Đào Yêu, nên một người thư ký bình thường cũng không thu hút nhiều ánh mắt nhòm ngó lắm.

Với tư cách là một thư ký thân cận, Nguyễn Đào Yêu dần mắc ít lỗi hơn. Mặc dù chị Kitty mỗi ngày vẫn mắng cô té tát, nhưng đã đỡ hơn rất nhiều. Đan Kình Hạo đôi khi sẽ nhìn xem là ai mắng cô, dần trở thành một thói quen. Anh phát hiện ra rằng Nguyễn Đào Yêu thuộc dạng kiên cường, đánh mãi không chết, có thể nhẫn nại với những người đang vô cùng tức giận. Mặc dù vừa bị chị Kitty mắng, nhưng không lâu sau, cô liền trở lại như bình thường, khiến cho toàn thân đều tràn ngập ánh sáng mặt trời, làm người khác tự giác muốn tới gần.

Xem cô vùi đầu vào làm việc cũng có cái hay. Cô khi thì nhíu mày, khi thì viết lia lịa. Đan Kình Hạo đôi lúc nhìn thấy, đều không nhịn được mà muốn ra xem cô đang viết gì. Ngôn Tình Hài

Đan Kình Hạo bình thường sẽ bảo Nguyễn Đào Yêu về đúng giờ để nấu cơm, để anh có những bữa ăn nóng hổi ngay khi trở về nhà. Anh tiếp quản công ty từ năm mười tám tuổi cho đến bây giờ và vẫn chỉ sống trong một căn hộ. Thỉnh thoảng, Tần Ly đến và đưa Đan Nhật Tông đến cùng nấu ăn cho anh, nhưng hầu hết thì anh sẽ dùng thức ăn nhanh hoặc cơm hộp. Ngay cả khi đi ăn ở bên ngoài vì chuyện kinh doanh thì hầu hết mọi người đều uống quá nhiều và gần như say trước khi ăn cơm.

Cuộc sống này đã thay đổi sau khi Nguyễn Đào Yêu bước vào cuộc đời anh. Mặc dù Nguyễn Đào Yêu rất vô tư, nhưng tay nghề của cô rất tốt, và cô cũng rất giỏi trong việc kết hợp và điều hòa chế độ ăn uống. Thật bất ngờ là chỉ nửa tháng thôi mà anh đã mập lên. Đan Kình Hạo ban đầu trông khá gầy, trông anh có da có thịt nhưng không quá mập, mà lại săn chắc.

Đan Kình Hạo nhìn Nguyễn Đào Yêu ở bên ngoài. Những người cưới cô ấy trong tương lai sẽ rất hạnh phúc. Đan Kình Hạo thở dài, rồi đột nhiên tỉnh lại, tại sao giọng anh lại hơi bất đắc dĩ, bây giờ cô ấy không phải là vợ anh à? Anh sợ cái gì? Anh trở về chỗ ngồi của mình và bắt đầu xem xét các tài liệu.

Nguyễn Đào Yêu ở bên ngoài sẽ không bao giờ biết rằng ông chủ trong kia đang chiến đấu trong tư tưởng. Cô hoàn toàn tập trung về những nhiệm vụ mà chị Kitty đã giao. Nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ, cô sẽ phải nhận một đợt mắng khác. Nhưng những dữ liệu này là gì! Tại sao cô không thể hiểu tý nào?!