Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thỏ Trắng Gặp Sói Xám

Chương 2: Chỉ đáng giá 3 triệu đồng?

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Anh đẹp trai, có thể mời tôi uống ly rượu không?" Nguyễn Đào Yêu dùng phương pháp tiếp cận mà Dương Liên dạy cô, cố giả vờ bình tĩnh mở miệng, có trời biết bây giờ cô rất muốn tìm một cái lỗ chui vào.

Lúc người đàn ông quay đầu lại, Nguyễn Đào Yêu nghe thấy mình hít sâu một hơi. Đây là người đẹp đến mức nào chứ, con ngươi hẹp dài, nhưng mà cũng không phải là loại mắt hồ ly mê người, mũi cao thẳng ít người châu Á có, môi mỏng vô cùng gợi cảm, cặp mày kiếm quắc thước, còn còn đôi mắt sâu thẳm như biển rộng, như là che giấu sóng trào. Dáng vẻ người đàn ông này đẹp đẽ đến mức kho từ vựng cằn cỗi của cô không tài nào hình dung nổi.

Nguyễn Đào Yêu thân là người mê vẻ ngoài trong lòng đã chảy nước miếng thật dài. Thật là quá đẹp, thật là quá đẹp mà!

"Tony, cho cô ấy một ly Long Island Iced Tea." Đan Kình Hạo cũng không dừng lại quá lâu trên người Nguyễn Đào Yêu, người phụ nữ như thế mỗi lần anh đến quán bar đều gặp rất nhiều. Nhưng mà anh đối với phụ nữ từ trước đến này đều là ai đến cũng không từ chối.

Cô nàng Nguyễn Đào Yêu lúc này vì thể hiện sự trấn định của mình bưng ly Long Island Iced Tea lên uống một ngụm lớn. Bartender bên cạnh sợ đến mức thiếu chút nữa rớt cằm.

Đây chính là rượu mạnh hơn 40 độ, cô bé này nếu không phải là cao thủ ngâm mình ở các quán bar, thì là một con thỏ trắng, không hiểu gì cả

Một ngụm nuốt xuống, Nguyễn Đào Yêu ngay cả bia cũng không uống tự nhiên bắt đầu choáng váng rồi, cô đâm đầu vào trong l*иg ngực của Đan Kình Hạo, mơ mơ màng màng hỏi: "Anh có thể theo giúp tôi lên giường được không?"

Đan Kình Hạo bị cô hỏi thẳng như vậy lại càng hoảng sợ, có chút thích thú dựa vào ánh đèn mờ mịt ở quán bar đánh giá cô, ừ, đã lâu không gặp phải loại nữ sinh ngây thơ như thế này rồi, hôm nay thay đổi khẩu vị vậy.

Ký ức như vậy...Có vẻ đây là ký ức trước khi cô say khước đi có thể nhớ được. Như vậy nói cách khác, cô chủ động yêu cầu anh lên giường với mình?? Ách, mặc dù nói mình đến quán bar cũng vì mục đích này, nhưng mà sau khi thực sự làm rồi, trong lòng Nguyễn Đào Yêu vẫn có vẻ trống vắng. Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Nguyễn Đào Yêu rón ra rón rén mặc áo quần xong, vẫn không nhịn được oán thầm, dấu vết để lại quá rõ ràng! Cô không khỏi ảo não nhưng đành bất đắc dĩ.

Ăn mặc chỉnh tề, Nguyễn Đào Yêu để hết 3 triệu đồng trên người mình lên tủ đầu giường. Cô đau lòng nhìn mấy tờ tiền màu đỏ, lưu luyến rút tay về, xem như cô không phụ lòng gương mặt này của anh đi.

Lúc Đan Kình Hạo tỉnh lại đã là xế chiều. Anh duỗi lưng một cái, lúc muốn rời giường, ánh mắt nhìn thấy mấy tờ tiền ở đầu giường, dừng lại.

Rõ ràng anh nhớ đêm qua có cô gái đến, sao lại biến thành tiền? Anh cầm lấy tờ giấy bên cạnh tiền, chữ bên trên viết rất ngay ngắn rõ ràng, nói nó đẹp, còn không bằng nói là trình độ của trẻ tiểu học.



Đêm qua cảm ơn anh.

Đan Kình Hạo vừa nhìn tờ giấy, vừa nhìn tiền, sau một giây đồng hồ mới kịp phản ứng lại.

Trời đất, anh bị xem là trai bao sao?!!! Anh lớn lên nhìn giống với trai bao vậy sao! Có trai bao nào đẹp trai như vậy sao! Huống hồ nếu anh là trai bao cũng chỉ đáng giá 3 triệu đồng thôi sao? 3 triệu ngay cả mua một đêm ở đây còn không đủ!

Đan Kình Hạo liều mạng nhớ lại dáng vẻ cô gái ngày hôm qua, mặc dù anh phát hiện mình ngay cả dáng vẻ của cô cũng không nhớ rõ. Trừ trên ngực hình như có xăm một chữ, như cánh bướm bay lượn. Cô thế mà, lại dùng 3 triệu đồng mua một đêm của anh! Cô gái này thật sự quá sỉ nhục nhân cách của anh rồi!!!

Hít! Sau lưng đột nhiên đau rát, Đan Kình Hạo vặn vai mình, phát hiện tình huống chiến đấu đêm qua thật sự vô cùng thê thảm. Người phụ nữ kia để lại nhiều dấu vết trên người anh như vậy, còn xem anh là trai bao!

Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục!

Đan Kình Hạo vén chăn lên xuống giường, sự tức giận tràn ngập sau khi nhìn thấy dấu lạc hồng trên drap giường đột nhiên biến mất hoàn toàn. Đêm qua... cô không ngừng kêu đau...Thì ra là lần đầu tiên...Khó trách dùng sức cào lưng của anh như vậy...

Cô là đến phá thân?

Nhưng mà có cô gái nào nguyện ý giao lần đầu tiên của mình cho một người đàn ông không quen biết chứ? Ngày tận thế? Ha, không phải người Maya không đáng tín sao? Sao phải làm khó dễ mình như vậy.

Đan Kình Hạo bực bội phủ chăn lên, đứng dậy vào toilet. Sau khi rửa mặt xong, điện thoại đúng lúc vang lên.

"Alo?"

"Ông chủ, công ty Ngân Phát phái người đến nói chuyện hợp tác, bây giờ đang đợi trong phòng họp."

"Được, tôi biết rồi."



Cúp điện thoại, Đan Kình Hạo mặc quần áo vào. Ai, dù sao cũng là đồ đưa đến cửa, còn rất ngon miệng, xem như là một trải nghiệm mới là được rồi. Anh cũng không thiệt.

Nguyễn Đào Yêu có chút hồn bay phách tán trở về căn nhà thuê chung với Dương Liên sau khi tốt nghiệp, vào cửa đã nhìn thấy một người quyến rũ mặt mũi tức giận ngồi ngay ngắn trên ghế sofa. Nguyễn Đào Yêu cúi đầu, giống như mộng du thay dép lê, không nhìn thẳng Dương Liên, đi về phòng của mình.

"Nguyễn! Đào! Yêu!" Dương Liên thấy cô không đếm xỉa đến mình, tức giận đến mức đứng lên, hay tay chống nạnh, đúng là dáng vẻ của một người đàn bà chanh chua: "Đêm qua cậu đi đâu vậy?"

Ngày hôm qua cô ta đến gần nói vài câu với một anh đẹp trai, đã không thấy tăm hơi Nguyễn Đào Yêu đâu, cô sợ Nguyễn Đào Yêu gặp chuyện không may, gần như lật cả quán bar lên, không quan tâm cả hình tượng, thiếu chút nữa là báo cảnh sát. Kết quả sau khi cô gái nhỏ này trắng đêm không lại lại không có giải thích gì!

Nguyễn Đào Yêu bị Dương Liên như sư tử hà đông rống lên giật mình, hồn mất đi cũng quay về không ít, nhớ lại chuyện ngày hôm qua, cô trực tiếp nhào lên trên người Dương Liên, gào khóc: "Liên...Liên..."

Dương Liên ngây ngẩn cả người, lời trách móc đầy người cũng không còn nữa, chỉ còn lại hoảng sợ: "Yêu Đào, làm sao thế? Làm sao thế? Đã xảy ra chuyện gì??"

"Mình...Lần đầu tiên của mình...A..." Nguyễn Đào Yêu khóc vô cùng thảm thiết, nước mắt nước mũi đều cọ vào bộ quần áo Dương Liên mới mua: "Làm sao bây giờ đây..."

Nguyễn Đào Yêu nói không rõ ràng làm cho Dương Liên tự động mơ mộng hình ảnh ngày hôm qua như trí tưởng tượng của tiểu thuyết gia, vì vậy cô ấy cũng khóc lên theo Nguyễn Đào Yêu: "Yêu Đào không khóc, không khóc...Không sao cả...Sẽ qua thôi...Tên súc sinh kinh tuyệt đối sẽ chết không yên!"

"A..." Nguyễn Đào Yêu sắp khóc đến không thở nổi, "Phá thân rồi...Phá thân rồi..."

"Tên cặn bã! Ngay cả cô gái nhỏ như cậu vậy cũng không buông tha! Nhất định phải tố cáo hắn ta! Yên tâm, mình nhất định sẽ tố cáo hắn ta đến thân bại danh liệt mới được!" Dương Liên nghiến răng nghiến lợi, nhẹ nhàng vỗ lưng Nguyễn Đào Yêu, cẩn thận hỏi: "Có báo cảnh sát không?"

Nguyễn Đào Yêu nức nở rầu rĩ, buông Dương Liên ra, kỳ quái hỏi: "Báo cảnh sát? Sao lại phải báo cảnh sát?"

"Ấy, không phải cậu bị cưỡиɠ ɖâʍ sao?"
« Chương TrướcChương Tiếp »