Chương 6

Tống Kiểu Kiểu ngây thơ chớp mắt, hỏi dò: "Tả ca, anh nói xem nếu em thật sự không thể vượt lên mười người, anh sẽ không mua 《Bạch Dạ Hành》 cho em thật sao?"

Lục Kinh Tả mỉm cười, hạ mắt nhìn cô, nói: "Cậu nghĩ thế nào?"

Tống Kiểu Kiểu vô thức liếʍ môi dưới, như bong bóng bị đâm thủng, cụp mắt: "Được rồi, tớ hiểu mà."

Khi cô liếʍ môi, ánh mắt Lục Kinh Tả hơi thay đổi, cậu dừng lại trên bờ môi đỏ mọng của cô, trong tâm trí chợt hiện lên đầu lưỡi màu hồng phấn ban nãy. Cô rũ tầm mắt xuống, hàng mi vừa dài vừa rậm, tựa như một chiếc quạt nhỏ tinh xảo, hai tay cầm cán dù siết chặt không giải thích được, nhìn theo mà đáy lòng khẽ rung động.

Hơi thở phả ra có chút hỗn loạn, trong lòng xưa nay luôn giữ bình tĩnh lại rối bời, cậu vội vàng dời tầm mắt.

Đến khi Tống Kiểu Kiểu không thấy cậu nói chuyện, liền không nhịn được ngẩng đầu nhìn một chút, lúc này lại ngạc nhiên phát hiện vành tai cậu ửng đỏ, cô kinh ngạc hỏi: "Lỗ tai cậu sao lại đỏ vậy?"

Thanh giọng của cô gái mềm mại, nhẹ nhàng gảy vào trong tim, Lục Kinh Tả cảm thấy cổ họng có chút khô khốc, ngay cả âm thanh phát ra cũng khàn đi vài phần: "Uhm, lạnh thôi."

Tống Kiểu Kiểu "ah" lên một tiếng: "Lạnh?"

Nghĩ lại hiện tại đúng là rất lạnh, vì thế cô cũng không thắc mắc nữa mà cẩn thận dặn cậu: "Ngày mai cậu mặc nhiều đồ vào một chút, mẹ tớ nói gần đây chênh lệch nhiệt độ trong ngày rất lớn, cậu đừng để bị cảm."

Lục Kinh Tả nặng nề "uhm" một tiếng: "Tớ biết rồi."

Vương Tuệ Lâm biết ngày mai cô phải thi, cho nên ăn cơm xong liền đuổi cô về phòng: "Ngày mai làm kiểm tra, tranh thủ thời gian về phòng ôn bài cho thật tốt."

Tống Kiểu Kiểu rút một tờ giấy chùi miệng trên bàn ăn: "Vậy ba mẹ, con đi ôn bài đây."

"Đi đi."

Vương Tuệ Lâm mỉm cười nhìn bóng lưng con gái, quay sang Tống Khánh Quốc bên cạnh, nói: "Lão Tống, ông có phát hiện Kiểu Kiểu gần đây dồn không ít tâm tư vào việc học."

Nghe xong, Tống Khánh Quốc đặt đôi đũa trong tay xuống: "Hình như đúng là nỗ lực không ít."

"Còn không phải sao? Mấy ngày nay buổi tối tôi ra ngoài uống nước, từ khe cửa có thể thấy đèn phòng con bé vẫn sáng đó."

"Đây là chuyện tốt, có điều con bé trông có phần gầy đi. Ngày mai khi tan làm tôi sẽ ghé siêu thị mua một ít sườn, bà hầm canh sườn cho con tẩm bổ. Đúng rồi, cũng gọi cả Kinh Tả sang đây, thằng bé đã lớn mà trong nhà lại không có ai, tôi và lão Lục là bạn bè bao nhiêu năm, chúng ta nên chăm sóc nó nhiều hơn một chút."

Tống Khánh Quốc và Vương Tuệ Lâm là thanh mai trúc mã, còn ba của Lục Kinh Tả cùng hai người họ lại là bạn học từ cao trung tới đại học. Tình nghĩa nhiều năm như vậy, bà dĩ nhiên cũng thật lòng mà đối xử với Lục Kinh Tả, nhưng chỉ cần nghĩ đến một số sự việc kia, bà lại cảm thấy đau lòng không nỡ. Chung quy đều là chuyện của nhà người ta, họ cũng không có cách nào xen vào.

"Đứa nhỏ Kinh Tả này chính tôi nhìn nó lớn lên, tôi hiểu chứ."

Tống Khánh Quốc thở một hơi nặng nề, đưa tay sờ nhẹ đỉnh đầu Vương Tuệ Lâm: "Được rồi, không nói chuyện này nữa, ăn cơm đi."

"Uhm."

Mép cửa trong phòng Tống Kiểu Kiểu dần thu lại, cô lặng lẽ trở về bàn học, cũng không biết đang nghĩ gì. Qua một lúc, video trong di dộng vang lên, là Lục Kinh Tả gọi tới.

"Ngày mai thi rồi, tối nay không làm đề mới, trước mắt ôn tập trong sách và tớ sẽ giúp cậu tổng kết lại đề thi."

Tống Kiểu Kiểu không nói gì, chỉ nhìn Lục Kinh Tả bên kia màn hình, ánh sáng đèn bàn trên đỉnh đầu cậu dịu nhẹ, quần áo trên người vẫn là bộ đồng phục xanh trắng, sống lưng rất thẳng, khuôn mặt trực diện với máy ảnh, đầu hơi cúi xuống, từ góc độ này có thể nhìn thấy sống mũi cao thẳng và bờ môi hơi nhếch lên.

Có lẽ vì Tống Kiểu Kiểu trầm mặc khá lâu, bên kia video Lục Kinh Tả bèn ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt cô lúc này có chút phức tạp, giống như đau lòng lại tựa như buồn bã, không đành lòng nhẹ nói: "Kiểu Kiểu, cậu làm sao vậy?"

Tống Kiểu Kiểu mím môi, thật ra vừa rồi cô suy nghĩ đến mấy lời cô nghe lén từ ba mẹ, nhưng cô cũng không thể mang đi nói thật với cậu. Vì vậy cô hạ cằm xuống, nhích lại gần máy ảnh, nói: "Lúc nãy tớ nghe ba tớ bảo, ngày mai tan làm về sẽ đi siêu thị mua sườn về hầm canh sườn."

"Uhm?"

"Hơn nữa, tớ còn nghe nói là hầm cho hai người chúng ta uống, bảo cậu ngày mai về cùng tớ ăn cơm."

Lục Kinh Tả sửng sốt vài giây, có chút khó tin mà hỏi cô: "Chính là vì chuyện này mà cậu nhìn tớ với ánh mắt phức tạp thế sao?"

"Đúng vậy, tớ nghĩ đến ngày mai cậu muốn giành canh sườn với tớ, sao có thể không phức tạp cho được?"

Lục Kinh Tả mỉm cười một chút: "Tống Kiểu Kiểu, cả ngày cậu nghĩ cái gì trong đầu vậy hả?"

Tống Kiểu Kiểu đột nhiên bị nụ cười của Lục Kinh Tả làm cho không kịp đề phòng, cô nói với cậu: "Tả ca, anh cười lên thật sự rất đẹp, sau này cũng nên cười như vậy đi."

"Mỗi ngày đều cười thế này, chẳng phải sẽ thành kẻ ngốc sao?"

Tống Kiểu Kiểu: "..."

"Nhưng mà nếu cậu thích, tớ có thể cười cho cậu xem."

"Tớ thích mà, có ai lại không thích người cười đẹp chứ. Đúng rồi, nhìn cậu cười tớ liền có thể hiểu được tâm tình của Chu U Vương thời xưa."

"Sao lại lôi Chu U Vương lên rồi..." Lục Kinh Tả dừng lại hai giây. "Cậu muốn nói câu chuyện Chu U Vương vì giành lấy một nụ cười của Bao Tự mà phóng hỏa trêu đùa các nước chư hầu* sao?"

"Đúng vậy, tớ cảm thấy nếu như có thể thả cậu ở thời cổ đại, tuyệt đối chính là kiểu hại nước hại dân."

Lục Kinh Tả không biết làm sao: "Tống Kiểu Kiểu, tớ là con trai."

"Con trai thì sao chứ, dung mạo xinh đẹp chính là không phân biệt quốc gia, không phân biệt giới tính. Tả ca, anh nên tự tin một chút với khuôn mặt đẹp trai của mình."

"Thôi được rồi, bớt lảm nhảm đi, tranh thủ thời gian ôn bài, hôm nay tớ chỉ giúp cậu ôn một tiếng thôi."

"Chỉ một tiếng thôi à? Vì sao vậy?"

"Ôn bài xong đi ngủ sớm một chút, phải ngủ ngon thì ngày mai mới có thể thi tốt được."

"Uhm... được thôi." Tin tưởng học thần, chắc là sẽ không có vấn đề.

Quả nhiên vừa đúng chín giờ rưỡi, Lục Kinh Tả liền bảo cô gom đề thi lại: "Được rồi, tối nay đến đây thôi, thu xếp lại một chút rồi đi ngủ đi."

"Được."

"Khi ngủ không được chơi di động."

"Biết rồi mà."

Sau khi kết thúc video, Lục Kinh Tả mở ngăn kéo dưới bàn học ra, bên trong để một quyển sách 《Bạch Dạ Hành》 mới tinh. Cậu đưa tay sờ sờ, nghĩ đến những gì cô nói lần trước, không khỏi mỉm cười.

(* Chu U Vương tên là Cơ Cung Tinh, là vị vua thứ 12 của nhà Chu trong lịch sử Trung Quốc. Ông cũng là vị vua cuối cùng của thời kỳ Tây Chu.

Bao Tự hay Tụ Tự, là vương hậu thứ hai của Chu U Vương, vị Thiên tử cuối cùng của giai đoạn Tây Chu trong lịch sử Trung Quốc.

Đây là một điển tích rất nổi tiếng gắn liền với danh tiếng của Bao Tự. Bao Tự là một mỹ nhân cực kỳ xinh đẹp và quyến rũ, Chu U Vương mê say nàng nhưng chưa bao giờ thấy nàng cười nên ra lệnh ai làm cho nàng cười sẽ thưởng nghìn lạng vàng. Để làm nàng cười, Chu U Vương nghe theo một nịnh thần, đã đốt lửa trên cột lửa hiệu triệu chư hầu, đùa giỡn với chư hầu rồi gây họa làm mất Cảo Kinh. Việc nhà Chu suy yếu và diệt vong bắt đầu từ đây.)

***

Vào lúc ăn sáng, Tống Khánh Quốc thoáng nhìn cơn mưa lớn ngoài cửa sổ, nói: "Bên ngoài mưa lớn quá, lát nữa ba đưa con đến trường, con sang đối diện gọi Kinh Tả thử xem, cùng nhau đi."

Tống Kiểu Kiểu kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Tống Khánh Quốc, rất ít dịp cô được ba tự đưa đến trường. Ông mỗi ngày đều đưa mẹ cô đi làm trước, buổi tối tan làm lại tiếp tục đón bà về nhà, còn cô từ khi bắt đầu đi học đều theo Lục Kinh Tả ngồi xe buýt đến trường rồi tan trường.

"Làm sao thế?"

Tống Kiểu Kiểu lắc đầu: "Không sao, con ăn xong rồi, con đi gọi Lục Kinh Tả."

"Đi đi."

Tống Kiểu Kiểu đeo cặp trên lưng, thay giày rồi ra mở cửa, vừa hay Lục Kinh Tả đúng lúc đứng đối diện.

"Đi sao?"

Tống Kiểu Kiểu thấy cậu sắp xuống lầu, vội gọi cậu dừng lại: "Mẹ tớ nói mưa lớn quá, bảo sẽ đưa bọn mình đi học."

Lục Kinh Tả gật gật đầu: "Uhm."

Tống Khánh Quốc và Vương Tuệ Lâm cũng thu xếp đi ra, Lục Kinh Tả lễ phép gọi một tiếng: "Chú dì, buổi sáng tốt lành."

"Chào, Kinh Tả."

Ánh mắt Tống Khánh Quốc nhìn Lục Kinh Tả không mấy hài lòng, ông đưa tay vỗ vào vai cậu ấy: "Tiểu Tả có phải lại cao lên không? Nhìn cứ như nhánh cây đâm trổ vậy."

Lục Kinh Tả cười nhẹ: "Chính là lại trưởng thành hơn một chút."

"Trưởng thành thật tốt, chỉ có điều gầy quá, buổi tối dì con hầm canh xương, sang đây ăn cơm tối, cố gắng tẩm bổ."

"Cám ơn chú."

"Thằng nhóc này thật là, con với chú mà còn khách sáo cái gì?"

Tống Khánh Quốc lái xe, Vương Tuệ Lâm ngồi ở ghế lái phụ phía trên, Tống Kiểu Kiểu và Lục Kinh Tả thì ngồi ở ghế sau.

"Hôm nay làm kiểm tra cố gắng phát huy, thành tích thi thật tốt."

"Vâng, thưa chú."

Tống Khánh Quốc nhìn Tống Kiểu Kiểu từ kính chiếu hậu: "Con cũng cố gắng thi, mỗi ngày đi chơi cùng người ta mà thành tích lại không tiến bộ, có xấu hổ không?"

Tống Kiểu Kiểu cúi đầu "uhm" một tiếng.

Lục Kinh Tả hướng đến Tống Khánh Quốc, nói: "Chú, gần đây thành tích của Kiểu Kiểu tốt lên không ít, giáo viên toán còn khen ngợi cậu ấy nhiều lần."

Nghe vậy, Tống Khánh Quốc nói: "Đúng vậy sao?"

"Đúng ạ, Kiểu Kiểu gần đây rất nỗ lực, thời gian ngoài giờ học đều làm 《Năm Ba》, làm vật lý tổng hợp."

Đầu mày Tống Khánh Quốc giãn ra không ít, nhìn Lục Kinh Tả nói: "Tiểu Tả, thành tích của con tốt, nhiều khi giúp chú dạy con bé. Nếu nó không nghe lời thì không cần khách khí, tùy ý chỉnh đốn."

Tống Kiểu Kiểu: "..."

Cô cúi đầu xuống, siết chặt ngón tay. Người ta đều nói con gái kiếp trước chính là người yêu bé nhỏ của ba, nhưng cô cảm thấy bản thân kiếp trước có lẽ chính là giả dạng người yêu của ba, còn kiếp này là giả dạng làm con gái.

Tống Khánh Quốc đưa hai người đến cổng trường, Lục Kinh Tả xuống xe căng dù trước.

"Chú dì, trên đường đi chậm một chút."

"Ba mẹ, tạm biệt."

Sau khi Tống Khánh Quốc nhìn cả hai cùng nhau vào trường, lúc này mới quay đầu xe rời đi. Vương Tuệ Lâm nhìn sang ông nói: "Ông lại như vậy, không thể nói chuyện với con gái đàng hoàng được sao?"

"Không phải tôi nói chuyện đàng hoàng với nó sao? Nói chỗ nào không đàng hoàng chứ?"

Vương Tuệ Lâm liếc ông một cái, không thèm nói chuyện với ông nữa.

Tống Khánh Quốc: "..."

***

Hai người cùng nhau về lớp học, Tống Kiểu Kiểu nghĩ đến lời ba cô vừa nói liền hoảng sợ tủi thân, vì thế cô buồn rầu hỏi Lục Kinh Tả: "Lục Kinh Tả, ba tớ nói nếu tớ không nghe lời thì cho phép cậu chỉnh đốn tớ, cậu sẽ chỉnh đốn tớ sao."

Lục Kinh Tả nhếch miệng, cúi đầu nhìn cô: "Sẽ không."

Tống Kiểu Kiểu ngay lập tức ngẩng đầu nhìn cậu: "Thật sao?"

"Thật." Lục Kinh Tả nói quả quyết.

"Nhưng mà nói thật, nếu tớ thật sự không nghe lời cậu, cậu sẽ làm thế nào?"

"Không nghe thì tớ nói chậm lại."

"Nếu nói vậy vẫn không nghe thì sao?"

"Vậy thì cứ nói mãi, nói cho đến khi cậu nghe mới thôi."

Tống Kiểu Kiểu cười "hihi", cô chần chừ hạ giọng xuống, tiếp tục nói: "Sau này cậu không cần nghe ba tớ, nghe tớ là được rồi."

Lục Kinh Tả: "Được."

Sau khi tiếng chuông vang lên, giáo viên toán mang theo một chồng đề thi bước vào, bà đem đề đặt trên bục giảng, ánh mắt lướt một vòng quanh lớp, nghiêm túc nói: "Đồ đạc trên bàn của mình đều bỏ hết vào, trung thực giữ chữ tín, không được làm chuyện gì lén lút, sau khi tiếng chuông chính thức vang lên lần nữa thì làm bài, rõ chưa?"

"Đã rõ." Âm thanh phía dưới thưa thớt.

Tống Kiểu Kiểu sau khi được phát đề thi trong tay, đầu tiên là lật ra sau một lượt, sau đó phát hiện phía sau có một số câu đều được Lục Kinh Tả dạy qua. Đôi mắt lấp lánh tia sáng, cô ngay lập tức nghiêng đầu nháy mắt ra hiệu với cậu.

Lục Kinh Tả biết vì sao cô lại vui vẻ như vậy, khóe miệng khẽ cong lên, ánh mắt cưng chiều, đè thấp giọng nói: "Thi tốt."

Tống Kiểu Kiểu hài lòng hất cằm: "Được."