(Hoàn chính văn)
Sáng sớm hôm sau, Nhiễm Dao vừa ăn sáng vừa vội vàng xách cặp đi ra cửa.
Mẹ Nhiễm đuổi theo sau hét lớn: “Đi đâu thế?”
“Con trở lại trường!”
“Để bố đưa con đi, đợi lát nữa ông ấy dậy ngay, vội thế làm gì, không ăn cơm trưa sao?”
Mẹ Nhiễm nói, “Thế thì tối về đi, không phải sáng mai mới có lớp sao?”
“Không kịp rồi–”
Nhiễm Dao bỏ lại câu này, trở tay đóng cửa.
Để lại mẹ Nhiễm bối rối đứng ở cửa.
Mới mấy giờ chứ, làm gì mà không kịp?
Trường học cách nhà rất xa, Nhiễm Dao gọi xe, trên đường đi kẹt xe, vất vả mãi tới cổng trường, cô đóng cửa xe tiếp tục chạy.
—— Thực ra, cô ấy cũng không hiểu mình đang chạy cái gì nữa.
Sau hàng cây ngô đồng thấp thoáng là sân bóng rổ của trường.
Có người vừa đến.
May mắn thay, vẫn chưa quá muộn.
Nhiễm Dao chạy bình bịch, túm lấy chàng trai vừa lấy điện thoại từ trong túi ra, cô nhìn lên và gọi tên anh.
“Cố Tân Bạch.”
Anh hơi nheo mắt nhìn dưới ánh mặt trời, khung trò chuyện với cô vẫn còn hiện trên màn hình điện thoại, dừng lại ở câu cuối cùng anh trả lời tối hôm qua, hình như anh muốn gửi tin nhắn cho cô.
“Sao em lại ở đây?” Một lúc sau, anh cười nhẹ, “Không phải hôm nay không có lớp sao?”
“Em…đến tìm anh.”
Chàng trai dừng lại, sau đó cúi người xuống, giọng nói như nước va vào ngọc, lanh lảnh, trầm trầm, nhẹ nhàng và dễ nghe: “Làm sao vậy.”
“Cặp sách còn chưa tháo xuống.ư”, anh giơ tay và cởi chiếc cặp nặng nề sau lưng giúp cô. “Em muốn nói gì?”
“…”
Cố Tân Bạch nhìn cô, nhíu mày: “Không có gì sao?”
Vừa mới chạy như vậy hoàn toàn bị thân thể thúc đẩy, đầu óc choáng váng, lúc này thật sự muốn nói chút gì, đại não lại trống rỗng.
Hoặc là, không biết bắt đầu từ đâu.
Nhiễm Dao liếʍ liếʍ môi, đang làm công tác chuẩn bị, đột nhiên một bàn tay bên cạnh đưa sang, trên tay cầm một chiếc khăn giấy màu hồng nhạt.
Giọng cô gái ngọt ngào: “Anh trai muốn chơi bóng không? Cầm lấy khăn giấy ra đợi lát nữa lau mồ hôi.”
Lật mặt sau của khăn giấy, có viết một mã QR.
“Thêm wechat nhé?”
Nhiễm Dao sững sờ một lúc, ngước mắt lên thấy anh vẫn đang nhìn mình, không thèm dời mắt về phía cô gái.
Cô chợt nảy số, kéo ống tay áo của anh.
Trên cổ tay phải của chàng trai thực sự có một sợi dây chun nhỏ màu đen.
—— Lúc đó cũng không trả lại cô, anh vẫn luôn đeo trên tay.
Nhiễm Dao mỉm cười với cô gái, nói xin lỗi:
“Ngại quá, anh ấy có bạn gái rồi.”
“À…ra vậy, thật xin lỗi, tôi không biết thế này.” Cô gái lè lưỡi, “Vậy chúc hai người trăm năm hòa hợp nhé!”
Cô gái đã sớm rời đi, Nhiễm Dao nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô, và khi cô thu lại ánh mắt tình cờ gặp phải đôi mắt đầy ý cười của anh.
“Anh có bạn gái rồi?”
Cố Tân Bạch cúi người lại gần và thì thầm, “Có lúc nào thế?”
Cô nhắm mắt lại: “Thì…mới mới đây.”
“Không được sao.”
“Tất nhiên là được,” anh cong môi, “nhưng …”
Chàng trai chưa kịp nói xong đã bị cô ấy ngẩng đầu lên cắt ngang: “Cố Tân Bạch, anh thích em không?”
Anh đang định nói chuyện này còn cần phải hỏi sao, khựng lại, chợt nhận ra hình như mình chưa bao giờ nói một câu như vậy.
Anh muốn có cảm giác an toàn, nếu cô cần, anh sẽ cho.
“Anh thích em.”
Thiếu niên nghiêng người về phía trước, tầm mắt ngang với cô, nhìn vào mắt cô, nghiêm túc nói lại lần nữa: “Anh rất thích em.”
“Chỉ thích em và vẫn luôn thích em.”
Ánh mắt cô dời xuống, rơi vào yết hầu đang chuyển động của anh.
“Anh đã nói bốn lần rồi,” cô cố gắng hết sức giả bộ bình tĩnh, như thể đã quen với những cảnh tượng lớn, “Xem ra thật sự rất rất thích nha.”
Anh cười nhẹ, nhìn cô đang giả vờ trêu đùa anh mà tai đỏ bừng, tâm trạng tốt lên, lười biếng đồng ý:
“Đúng thế.”
Chính là rất thích đó.
Anh nhớ hồi năm lớp 10, được bố mẹ đưa đi chúc Tết, sau một quãng đường dài vừa mệt vừa tê, ngước mắt lên thì thấy cô gái nhỏ bị gọi từ trên tầng xuống.
Cô mặc bộ đồ ngủ nhung màu xanh lam nhạt, trên chân đi đôi dép bông có 2 con quái nhỏ, mỗi bước đi, con quái vật ở phía trước mũi chân lại há miệng lộ ra hàm răng không có tính công kích, theo từng bước chân cô khép miệng lại, thoáng gật đầu nhẹ.
Cô bé có đôi mắt ngái ngủ, dáng vẻ cáu kỉnh lại đáng yêu y như đôi dép lê kia, đội mũ lên đầu và phàn nàn tại sao không thể ngủ nướng trong những ngày Tết Nguyên đán.
Sau đó, phòng khách dần có nhiều người hơn, lũ trẻ vây quanh và trêu chọc con mèo sữa nhỏ, không biết ai mang chú chó Maltese đến, bị bỏ lại một mình, lẻ loi vẫy đuôi trong góc tường.
Trong chốc lát, cô rời khỏi vòng tròn náo nhiệt nhất, một mình đi đến góc tường, lấy một chiếc ghế đẩu, dùng miệng đi dép lê trêu chọc con Maltese trắng.
Chú chó nhỏ chơi với cô dường như rất vui vẻ, nhào tới nhào lui, khi cô cười sẽ lộ hai chiếc răng khểnh, tiếng cười của thiếu nữ, như tiếng chuông gió giữa núi rừng.
Khi ăn, anh ngồi đối diện với cô.
Là một cô bé rất dễ thương, ngây thơ và tốt bụng, đôi khi lại miệng mồm lanh lợi, ngáp xong chóp mũi sẽ hơi hồng.
Cô bé chắc hẳn rất buồn ngủ. Anh bất giác nghĩ, không biết đêm qua cô đã ngủ bao nhiêu tiếng.
Sau đó, có người nhắc mới nhớ, hóa ra trước đó họ đã sống cùng một viện. Hồi đó cô dường như rất nghịch ngợm, người lớn trong nhà thường không tìm thấy cô ấy ở đâu, thực tế, cô gái nhỏ chỉ trốn dưới mái hiên bên ngoài cửa sổ của anh, mượn MP4 của anh để xem manga.
Khi đó, cô thường xách một chiếc túi nhỏ, thỉnh thoảng anh có tâm trạng tốt sẽ ném vào đó một ít kẹo và sô cô la, cô vừa ăn vừa thắc mắc: “Ở nhà mua loại đồ này từ bao giờ vậy?”
Thắc mắc thì thắc mắc, lần nào cũng ăn nhanh nhất.
Những chuyện trước đây cô không nhớ rõ nhưng anh lại nằm lòng.
Nghỉ hè năm 12 được gặp cô đương nhiên rất vui, anh học nội trú và ít có cơ hội gặp cô, sau này học cùng trường đại học, may mắn là anh không bỏ lỡ lần nữa.
Khoảng thời gian đó anh vừa mới lập nick phụ, ai ngờ trận đầu tiên đã được ghép đôi với cô, cơ duyên lại trở thành bạn tốt trong game, chắc là duyên số lỡ dở năm xưa cuối cùng cũng được bù đắp lại.
Vốn định đánh vài trận nick phụ thôi, lên tới vương giả liền kết thúc, nhưng sau đó, vì muốn ở bên cô ấy, không leo rank ở nick chính nữa, nick phụ cũng chơi từ từ.
Bởi vì level cách nhau xa quá không mang cô chơi cùng được.
Cô ấy không biết điều này, nhưng nó không quan trọng, những năm tới sẽ còn dài, và anh ấy có thể nói chuyện với cô ấy từ từ.
Nhiễm Dao hắng giọng: “Vào sinh nhật của em, anh bảo em mở cửa sổ ra nhìn…là chuẩn bị gì thế?”
Cô đã lật đi lật lại điện thoại cũ từ đêm qua cho tới sáng, phát hiện không hiểu sao lại có tin nhắn của anh lọt vào danh sách xóa, chắc là đã bị hệ thống chặn.
Nhìn thời gian, có lẽ là sau khi chúc cô sinh nhật vui vẻ, nhắn cô mở cửa sổ ra nhìn.
Đáng tiếc, cô đã không nhìn thấy nó, không mở cửa sổ và không tham gia cuộc hẹn.
“Không có gì đâu,” anh nói, “Anh thắp nến trên con đường nhỏ, đợi em ở phía bên kia đường, và một chiếc bánh sinh nhật.”
Cô mím môi, trái tim đau nhói vô cớ.
Nhưng không sao cả, bỏ lỡ một lần thì sẽ không có lần thứ hai.
“Anh còn chơi bóng à?” Nhiễm Dao hỏi anh.
“Không,” chàng trai cụp mắt xuống và mỉm cười, với giọng điệu chậm rãi, “Phải đi cùng bạn gái chứ.”
Anh giơ bàn tay ra hiệu, Nhiễm Dao nhìn chằm chằm mấy giây, ma xui quỷ khiến tháo sợi dây chun từ tóc đang buộc đuôi ngựa, lần nữa đeo vào cổ tay anh.
Cô ấy nói: “Đổi cho anh một cái khác, cái này trông đẹp hơn.”
Cố Tân Bạch: “Ý anh nói là nắm tay.”
“……”
“……Ồ.”
Cô mím môi và xòe bàn tay ra, nhanh chóng bị anh nắm lại, cô lại giả vờ trấn định, và sau một cơn ho nhẹ, cô bắt đầu “bình tĩnh” nói—
“Em đã thỏa mãn tâm nguyện của anh.”
Cố Tân Bạch nghiêng đầu: “Cái gì?”
“Không phải anh muốn có tình yêu vườn trường sao?” Cô tính toán một chút, “Bắt đầu từ hôm nay sẽ còn 3 năm rưỡi nữa.”
“Ba năm rưỡi?”
“Đúng vậy, ” cô hoảng hốt tính lại, “Không đúng sao?”
“Không chỉ thế.”
Chàng trai lại nắm tay cô chặt hơn, nói nhỏ: “Không chỉ 3 năm.”
3 năm sau, 3 năm lại 3 năm.
Từ thuở thiếu nữ của em cho đến cuối đời, đều muốn cùng em, cùng nhau ngắm bình minh.
HOÀN CHÍNH VĂN