- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Thơ Tình Ngâm Đường
- Chương 12
Thơ Tình Ngâm Đường
Chương 12
Hoàng hôn bao trùm lấy mái hiên tòa nhà, làm cho hình dáng của hắn toát lên những vầng sáng mờ nhạt.
Nhiễm Dao thừa nhận, chính mình cũng bị mê hoặc trong một giây đồng hồ.
—— Nhưng chỉ là một giây đồng hồ thôi.
Mất đi vật cản màn hình, mặt đối mặt thẳng thắn như vậy, rất dễ kích phát tiểu ác ma đang ẩn náu sâu trong nội tâm của cô.
Tiểu ác ma đỉnh đầu lộ ra chiếc sừng đỏ rực, cô nhẹ nhàng liếʍ cánh môi, cười thản nhiên:
“Ca ca, ca ca, ca ca, ca ca, ca ca.”
Ngón tay Cố Tân Bạch treo bên người cô lập tức cứng lại: “......”
Chẳng qua hắn chỉ thuận miệng nói một câu, không ôm tâm tư cô sẽ gọi như vậy, ai ngờ cô lại mở miệng nói trôi chảy như vậy, còn..... Tiếng gọi còn rất ngọt ngào.
Theo đó yết hầu có chút khô.
Nhiễm Dao ngẩng mặt nhỏ lên, ánh sáng đứt quãng trong mắt toát lên cẻ đắc ý không kiểm soát được: “Vậy làm phiền ca ca giúp em lấy cái chai ra nhé, còn giúp em tháo nó ra nữa, còn cả rửa cái cốc, rồi rửa cả hai tách trà nữa.”
Nói xong, cô còn ăn không nói có duỗi ngón tay đếm đếm: “Vừa vặn năm tiếng.”
Lúc sau nói xong, cô liền tìm một vị trí tốt để ngồi, hai tay chống má nhu thuận chờ đợi: “Cám ơn ca ca, ca ca thật tốt.”
Cố Tân Bạch người đã nhận được lời cảm ơn trước: “......”
Không nghĩ tới việc bị một tiểu cô nương chơi xỏ, hắn lắc đầu, bất đắc dĩ đành cười cười.
“Không biết khách khí, tiểu quỷ.”
Tất nhiên thì cuối cùng Nhiễm Dao không để cho hắn làm toàn bộ, dù sao người ta cũng là khách mời, chẳng qua cô cũng chỉ quá miệng thôi, vào lúc hắn đi pha trà thì cô lại đi nướng bánh quy nhỏ.
Ăn xong một bữa chiều trà này, đã hơn sáu giờ.
Cô nhớ tới ở gần nhà mình có một khu trò chơi điện tử.
“Đi đánh điện tử đi.” Cô đề nghị: “Dù sao cũng không có gì để làm cả.”
Đổi hai trăm đồng thành tiền trò chơi, cô tràn trề hăng hái đi một vòng quanh máy chơi game, rồi nhịp chân của cô bắt đầu chậm lại.
“Mệt mỏi?” Cố Tân Bạch buông mắt liếc nhìn cô một cái, cánh tay dài mở ra, vén mành lên nói: “Đi vào nghỉ ngơi nhé?”
Nhiễm Dao giương mắt, phát hiện trước mặt mình có một không gian nhỏ độc lập, kiểu dáng giống như những chiếc thuyền, chắc đây là trò chơi xạ kích.
“Được nha.” Cô vui vẻ gật đầu, hỏi hắn: “Có muốn đi cùng không?”
Kết quả mới vừa ngồi xuống, còn chưa kịp chờ hắn trả lời, thiếu niên đã biết nghe lời phải mà ngồi bên cạnh cô.
“......”
Mành buông xuống, bên trong tối đen một mảnh, Nhiễm Dao đang muốn nói cái gì đó, nhưng kết quả sau khi tiếng leng keng của đồng xu vang lên, màn hình trước mặt bắt đầu phát hình ảnh.
Không phải trò chơi xạ kích gì cả, mà nó là...... Nó đơn thuần chỉ là một rạp chiếu phim tư nhân nho nhỏ.
Trong phòng im lặng, chỉ có âm thanh nhỏ vụn nhẹ nhàng hoặc âm nền của mấy bản tình ca, sáng tối rõ ràng trầm ngầm, chúng rơi vào hai má chóp mũi của người ngồi bên cạnh.
Cô thậm chí có thể cảm nhận được, hô hấp của hắn...... Tiếng phập phồng trong ngực rất nhỏ.
Rốt cuộc vì sao cô lại cảm thấy đây là một trò chơi vậy chứ, đây rõ ràng là nơi để các cặp đôi nhỏ thể hiện tình cảm với nhau mà!
......
Xấu hổ thật.
Nhiễm Dao ho khan hai tiếng, muốn nói cái gì đó để phá vỡ bầu không khí quá mức mập mờ này, nhưng hắn cũng cảm thấy nhàm chán, rất nhanh liền lôi điện thoại di động ra.
Cố Tân Bạch: “Chơi Vương Giả không?”
“......”
“Có chơi.”
Cô nhẹ nhàng thở ra, âm thanh của trò chơi đã xua tan đi cái không gian kín mít mất tự nhiên, trạng thái của cô cũng thả lỏng hơn rất nhiều.
Rất nhanh Nhiễm Dao bắt đầu chơi game, trong mười phút đầu game cô đã cứu được một người đồng đội khác, tuy rằng người đồng đội của cô đã thành công chạy được, nhưng bởi vì đã bị rơi xuống khỏi đầu người đồng đội kia, nên đã rất vinh dự được mọi người vây quanh.
Cô chỉ là một A Dao yếu ớt thôi, năm người người vạm vỡ như thế đang đuổi theo cô ở phía sau, đang lúc cô định buông bỏ thôi chống cự, lúc muốn nhận mệnh thì ——
Bỗng nhiên có người vung trường kiếm lên, thanh kiếm vẽ ra vài đạo hư ảnh, một đường thẳng tới trước mặt cô, đỡ cho cô một ít đòn đánh trí mạng, đem cô đè lêи đỉиɦ đầu.
Máu của hắn rớt một cách điên cuồng, nhưng vẫn cố bảo vệ một người máu sắp cạn như cô, đưa cô đến địa phương an toàn.
Nhiễm Dao vốn tưởng rằng hắn sẽ cùng mình quay về suối nước ở nhà chính, ai biết được hắn lại xoay người quay đầu lại, một lần nữa đi vào vòng vây của địch.
Nhiễm Dao sợ hắn không để ý, nhỏ giọng bảo: “Anh không có máu......”
Trong bóng đêm thiếu niên ngửa ra sau, âm cười thoải mái, vừa lười biếng vừa liều lĩnh.
“Vẫn đủ để gϊếŧ năm người kia.”
......
Ánh mắt Nhiễm Dao kinh hoảng, đầu óc như đứt mạch trong vòng hai giây, phải mất một thời gian ngắn mới có thể kết nối lại được, mà hắn cũng thực hiện xong lời nói của mình, gϊếŧ đối thủ bên kia không chừa một manh giáp.
—— bây giờ mới hoàn toàn phản ứng lại được chuyện vừa rồi, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Từ từ...... Thiếu chút nữa sẽ là hẹo rồi.
Hình như cô còn có thể nhớ lại, khi Gia Cát Lượng bên kia phóng until, hắn đã vọt ra phía sau lưng cô một cách chính xác chỉ từ vài bước chân, thay cô tiếp một chưởng kỹ năng giúp cô thoát chết.
Cô cúi đầu che dấu, điều khiển tướng đi ra nước suối, rồi lại nhịn không được, mặt không đổi sắc nghiêng đầu nhìn hắn.
Màu tối đã phác hoạ ra đường quai hàm lưu loát của hắn, mái tóc của thiếu niên hơi hơi đáp xuống che khuất nửa mí mắt, dưới sống mũi cao là đôi môi khe khẽ nhấp nhô.
Lúc hắn gϊếŧ người ánh mắt rất nghiêm túc, giữa mày lại có một chút ít ôn tồn không dễ gì phát hiện, Nhiễm Dao đoán có lẽ đây là ảo giác của bản thân cô.
Bên ngoài có tiếng trống gõ rung vang trời, như đang bắt chước tiếng tim ai đập, thùng thùng thùng.
Nhiễm Dao nhích lại gần về phía sau, nhẹ nhàng cuộn lưng lên, cảm thụ được tần suất của trái tim truyền đến lưng ghế dựa.
Cô đoán rằng nguyên nhân tim đập nhanh như vậy, hẳn là do tiếng trống đánh quá dồn dập, đấy là đổ thừa cho hoàn cảnh là tự lừa dối chính mình, chỉ cần vài phút nữa thôi, thì ảo giác sẽ tự khắc biến mất thôi.
Ở trong trò chơi mọi thứ đều là giả. Cô nói như vậy làm bản thân mình trấn tĩnh hơn.
Nhưng tiếp sau, Nhiễm Dao chơi game có chút thất thần.
Cũng may bọn họ rất nhanh đã rời khỏi cái chỗ kỳ diệu này, bởi vì khu trò chơi điện tử sắp đóng cửa.
Đi ra cửa lớn, gió lạnh ban đêm thổi qua gò má đào, gió thồi làm cô cũng nửa tỉnh lại.
Bỗng nhiên, có vài giọt chất lỏng rơi xuống trên hàng mi của cô,và rồi cô mới nhận ra trời đang mưa.
Cô vẫn còn đang ôm con búp bê điện tử, đây là thứ cô dùng vé để đổi, ông chủ còn cố ý dặn dò không được nhúng nước.
Nhiễm Dao vội vàng cúi đầu, đôi tay ôm chặt che đậy lấy con robot: “Búp bê không thể bị dính nước.”
Vừa dứt lời, đỉnh đầu đã tối sầm lại.
Trên trán bỗng nhiên được một lực đạo ôn nhu bao phủ lên, là đôi bàn tay phải của hắn, che trên đỉnh đầu cô.
Chân thật lại chuẩn xác.
Cô nghe thấy hắn mở miệng, giọng nói rất nhẹ.
“Dao Dao cũng không thể bị dính nước.”
Màn mưa bị lòng bàn tay hắn làm đứt quãng, đôi lông mi ướt sũng của cô phát run, ngón tay xụi lơ.
Bỗng nhiên Nhiễm Dao hỏi: “Không có người để chơi bóng cùng sao?”
Hắn nghĩ câu hỏi của cô thật sự rất buồn cười, để rồi hắn cười thật: “Muộn như vầy rồi, lại còn đang mưa, nào có người nào chơi bóng, đúng chứ?”
Cô ôm con búp bê, không nói gì.
Nếu không có ai chơi bóng, thì thanh âm này là nhịp tim của tôi.
Cô nghĩ.
Ngón tay lặng lẽ đặt trên l*иg ngực.
Tiếng tim đập của cô —— nhanh quá.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Thơ Tình Ngâm Đường
- Chương 12