Mười bảy năm trôi qua trong êm ấm, Tɧẩʍ ɖυng không ngờ được những gì mình đang sở hữu, những gì mình hưởng thụ, thế nhưng vốn thuộc về người khác.
Từ lúc chào đời, Tɧẩʍ ɖυng và Thẩm Vân Liễm đã bắt đầu một chuỗi sai lầm.
Tɧẩʍ ɖυng hưởng thụ gia đình mỹ mãn và cha mẹ thương yêu không thuộc về cậu, Thẩm Vân Liễm cũng thay cậu nhận hết những khó khăn của cuộc sống và thối nát của tánh người.
Nỗi hổ thẹn to lớn tựa nước lên vây chặt lấy Tɧẩʍ ɖυng mới 17 tuổi, khiến cậu không tài nào thở nổi.
Cậu chỉ có thể đối tốt hơn nữa với Thẩm Vân Liễm, cậu muốn làm cho Thẩm Vân Liễm hết thảy mọi điều, và coi đó như đền bù nhỏ nhặt, dẫu cho luôn bị lạnh nhạt khước từ.
Nhưng mà chẳng hề chi, ở trong lòng cậu Thẩm Vân Liễm kiều quý tựa như một nàng công chúa, cậu chỉ muốn cố gắng hết sức để về sau mỗi một cái giường Thẩm Vân Liễm ngủ đều được lót mười hai lớp nhung, để anh không còn bị hạt đậu nào cộm đau nữa.
Thẩm Vân Liễm: "Rốt cuộc em muốn làm gì?"
Tɧẩʍ ɖυng ôm anh: "Anh ơi, em chỉ muốn yêu anh thôi."
Anh trai công chúa của em rất khó chiều.
Thế nhưng công chúa mong manh một xíu là phải mà.
Cuộc đời của họ là một sai lầm.
Nhưng sai lầm này lại được viết thành một bài thơ tình.
Thiếu thốn tình cảm trời sinh thích chọc ghẹo công (Thẩm Vân Liễm) × Ngây thơ lương thiện mặt trời nhỏ thụ (Tɧẩʍ ɖυng)