Chương 5: Thật muốn

Thỏ Tử Tinh từng nghĩ, vì sao tiên nhân nhất định phải ngây ngốc ở ngọn núi này.

Nhưng Thỏ Tử Tinh không dám hỏi.

Thỏ Tử Tinh sợ một khi hỏi, tiên nhân sẽ bay đi, giống như một giấc mộng, nàng nghiên cứu suy nghĩ, thôi quên hết đi.

Thỏ Tử Tinh vẫn thường xuyên nhìn lén tiên nhân.

Thật khó a, trước khi Hoa tiên tử xuất hiện, nàng không cần nhìn lén, còn quang minh chính đại ăn vạ bên chân tiên nhân.

Thỏ Tử Tinh rất am hiểu che giấu hơi thở, huống chi tiên nhân hạ phàm pháp lực sẽ bị suy giảm rất nhiều, bọn họ không có khả năng phát hiện Thỏ Tử Tinh ẩn giấu trong bụi cỏ ở cách đó không xa.

Lần này nhìn Hoa tiên tử có chút nôn nóng, thanh âm mang theo nức nở:

- Sao chàng còn chưa động thủ? Nếu trong vòng ba ngày, không thể thành công, chàng sẽ chết!

Tiên nhân không nói.

Hoa tiên tử lại nói:

- Nàng ta chỉ là một con thỏ tinh mà thôi, còn chàng là tiên nhân, ai có tác dụng hơn ai, chẳng lẽ trong lòng chàng không rõ sao?

- Huống chi, chàng tới nơi này, không phải cũng vì cái này sao!

Thỏ Tử Tinh cực kỳ kinh ngạc, chuyện gì lại liên quan tới nàng.

Vì thế Thỏ Tử Tinh nghe càng cẩn thận.

Tiên nhân thở dài:

- … Ta không nghĩ, cũng không muốn.

Hoa tiên tử sắp khóc rồi, thanh âm nghẹn ngào:

- Đúng! Chàng rất vô ưu! Chàng không nghĩ cũng không muốn, vậy chàng có từng nghĩ tới, nếu chàng không thể quay về, ta phải làm sao bây giờ?

- Ta cũng không muốn hại tánh mạng của nàng ấy…Nhưng trên núi này, chỉ có nàng ấy mới có thể cứu chàng.

- … Ta biết chàng động lòng trắc ẩn, vẫn luôn tìm thế thân khác, nhưng chàng nghĩ sẽ có bao nhiêu linh thú từ nhỏ ăn linh chi bách thảo mà lớn lên?

Thỏ Tử Tinh nghe đến đó, liền hiểu rõ.

Thì ra tiên nhân vì nàng mới ở lại tòa sơn này.

Chẳng qua, là vì muốn mạng nàng.

Thật khó quá a.

Khổ sở khiến tâm đau xót.

Tiên nhân ôm Hoa tiên tử vào trong lòng, thấp giọng trấn an:

- ... Ta sẽ không sao, ta bảo đảm.

- Nhưng ta quyết không hại tánh mạng của nàng ấy.

Hoa tiên tử hai mắt đẫm lệ:

- ... Chàng muốn đi tìm Bách Văn quả?

Tiên nhân gật đầu.

Hoa tiên tử không thể tin, mở to hai mắt:

- Chàng điên rồi! Bách Văn quả được thượng cổ thần thú bảo hộ, chàng sẽ bỏ mạng!

Tiên nhân lặng im không nói.

Sau một lúc lâu, hắn nói:

- Nếu ta chưa quay về, nàng hãy quên ta đi.

Hoa tiên tử nằm ngồi dưới đất.

Thỏ Tử Tinh lau nước mắt trở về ổ.

Nàng chưa từng biết bản thân lại đáng giá đến như vậy.

Đúng là từ nhỏ ăn linh chi tiên thảo, nhưng cũng không phải cố tình, chỉ là vì thứ này ăn rất ngon, trùng hợp là đỉnh núi này lại có rất nhiều.

Thỏ Tử Tinh không biết nên khổ sở hay là nên vui vẻ.

Tiên nhân đi tới nơi này là muốn mạng của nàng.

Nhưng hiện tại tiên nhân tình nguyện đi tìm chết cũng không muốn hại nàng.

Thỏ Tử Tinh ngồi dựa vào cửa, lúc khóc lúc cười, giống điên rồi giống say.

Sau đó Thỏ Tử Tinh đột nhiên nhớ tới một chuyện.

Thỏ Tử Tinh đã từng nhìn thấy Bách Văn quả... Là ở chổ đại yêu tinh.

Đại yêu tinh cùng Thỏ Tử Tinh có quan hệ tốt lắm, ngày xưa đại yêu tinh cũng thường xuyên chỉ điểm Thỏ Tử Tinh tu luyện, có thể nói Thỏ Tử Tinh là một tay đại yêu tinh nuôi lớn.

Đại yêu tinh đã từng khoe khoang đồ hắn cất giữ với nàng, hắn có rất nhiều của cải, có vô số kỳ trân dị bảo, trong đó cũng có Bách Văn quả.

Thỏ Tử Tinh lau nước mắt, liền đi tìm đại yêu tinh.

Nhưng đại yêu tinh không ở trong động, đại yêu tinh rất bận rộn, thường xuyên không về, vừa ra khỏi cửa là đi hơn một tháng.

Đại yêu tinh không cấm chế Thỏ Tử Tinh, nàng có thể đi tới đi lui.

Thỏ Tử Tinh phải trộm đồ vật, nàng thật có lỗi với đại yêu tinh.

Nhưng nàng còn biện pháp nào đâu? Thỏ Tử Tinh thích tiên nhân quá rồi.

Lúc Thỏ Tử Tinh đưa móng vuốt hướng về Bách Văn quả, thanh âm đại yêu tinh vang lên...hắn truyền âm thuật từ một khối linh thạch ở cửa.

- Ngươi đang làm gì?

Thanh âm của hắn có chút vội vàng:

- Ngươi muốn trộm đồ vật?

Thỏ Tử Tinh vừa khóc vừa xin lỗi:

- Thực xin lỗi… Nhưng ta quá cần nó.

Thanh âm đại yêu tinh có chút hòa hoãn:

- Ngươi muốn cũng không sao... Nhưng ngươi phải chờ ta trở về cho ngươi.

- Bách Văn quả là tiên quả, trộm tiên quả là trọng tội! Ngươi sẽ…

Ngươi sẽ tao ngộ thiên kiếp.

Thỏ Tử Tinh trầm mặc trong chốc lát, nói:

- …Khi nào ngươi mới trở về?

Đại yêu tinh suy nghĩ trong chốc lát, nói:

- Năm ngày.

Lần này hắn đi tới một nơi rất xa, nếu hiện tại xuất phát ngày đêm không ngừng, phải mất năm ngày mới có thể trở về.

Thỏ Tử Tinh lộ ra tươi cười còn khó coi hơn khóc, nàng nói:

- Thực xin lỗi, đại yêu tinh.

- Cảm ơn ngươi cho tới nay vẫn luôn chiếu cố ta, ta không có cách nào hồi báo ngươi.

- Hay là, ngươi chờ ta luân hồi, kiếp sau đem ta nướng ăn đi.

Đại yêu tinh đỏ hốc mắt.

Sau đó Thỏ Tử Tinh lại nói:

- A… Ta lại quên, bị thiên kiếp đánh chết sẽ không có kiếp sau, ngươi xem ta thật hồ đồ.

Sau đó thỏ tinh mang theo Bách Văn quả không màng đại yêu tinh gào rống, một mạch chạy ra khỏi động.

Mới vừa chạy ra tới cửa động, thời tiết liền thay đổi.

Vốn đang sáng sủa vào đông, đột nhiên che kín mây đen âm u, gió lạnh cũng thổi lên, thổi mạnh đến nổi Thỏ Tử Tinh muốn đứng không vững.

Thỏ Tử Tinh biết thiên kiếp tới rồi.

Nàng sợ không kịp, vì thế cắn răng chạy một đường như bay, chạy vào nơi ở của tiên nhân.

Nhưng tiên nhân không ở đây, Hoa tiên tử cũng không ở đây, chỉ có cây sáo xinh đẹp đặt ở trên bàn.

Thỏ Tử Tinh chậm rãi ngồi xổm xuống mặt đất, cả người run rẩy.

Thật muốn nhìn tiên nhân một lần.

Thỏ Tử Tinh khóc xong rồi, đem Bách Văn quả cẩn trọng đặt ở trên bàn, kề bên cây sáo.

Gió càng lúc càng lớn, bông tuyết thổi quét tiến vào, thổi vào mặt lạnh lẽo thấu xương.

Thỏ Tử Tinh đi rồi.