Chương 8: Bị bắt lại

“Tôi đều đem hết tiền cho các người! Là ơn thả tôi đi!” Tôi đem hành lý cùng vàng bạc đổ ra, ném lên trên mặt đất.

Thừa lúc những tên thổ phỉ đó khom lưng nhặt tiền, tôi kéo dây cương, toàn lực chạy về phía trước, chạy một cách điên cuồng, đột nhiên nghe được bên tai vang lên thanh âm, con ngựa hí vang lên, ngã xuống trên mặt đất, tôi từ trên ngựa té mạnh xuống đất. Chỉ thấy một cây lao xuyên qua bụng con ngựa, trên mặt đất đều là máu.

Đám kia thổ phỉ kia đến gần chỗ tôi, tôi liền hướng bọn họ quát: “Tiền đều cho các ngươi rồi, làm sao lại không thả tôi đi!”

Sau đó, một bên chạy về phía trước, một bên từ trong l*иg ngực lấy ra một xấp ngân phiếu hướng phía sau vứt lại.

Tôi biết làm như vậy thực ngu si, vì càng làm như thế, kẻ xấu lại càng cảm thấy ngươi là con dê béo, sẽ không ngừng đuổi theo ngươi. Nhưng mà tôi chỉ có cách đấy kéo dài thời gian, nơi này có quan phủ, có lẽ sẽ có người nhìn thấy, có lẽ sẽ có vệ binh tuần tra…… có lẽ tôi chạy càng gần tới hoàng cung lại càng cảm thấy an toàn hơn môt chút.

Cuối cùng vẫn là bị đám kia thổ phỉ bắt được, bọn họ không phí chút sức lực nào đã tóm được tôi. Tôi nào có biết đánh nhau, chỉ có biết khua môi múa mép thôi.

Tay chân bị trói, mắt bị bịt kín, trông giống như chiến lợi phẩm bị buộc trên lưng con ngựa, không biết đi được bao xa, có người đem tôi từ trên lưng ngựa vứt xuống đất, sau đó nghe thấy lên thanh âm của ai đó, tôi liền bị một lực từ phía sau đẩy mạnh vào trong một gian phòng, cách cửa phía sau bị đóng sầm lại.

Tôi nơm nớp lo sợ, từ mặt đất bò lên, hai tay bị buộc sau lưng. Tôi nghe thấy ở phía sau có âm thanh hô hấp nặng nề, thổi khí nóng bên tai, nóng cháy cả không khí. Tôi lập tức quay người lại, trọng tâm không vững, té một cái mạnh vào l*иg ngực người đằng sau.

Một đôi bàn tay dày rộng phủ lên đầu tôi, môi đôi môi nóng bỏng dán lên bờ môi tôi, tôi cảm thấy sợ hãi, liều mạng vặn vẹo thân thể, giãy giụa thoát khỏi người này, bởi vì hai tay bị trói chặt nên làm như thế nào cũng không thoát ra được.

Cái lưỡi ướŧ áŧ đó truy đuổi cái lưỡi của tôi, trong khoang miệng tôi đảo liên tục, tôi liên tục tránh né đầu lưỡi đó, đôi bàn tay to dùng sức chế trụ đầu của tôi, không cho tôi tránh né thứ ướŧ áŧ đấy. Tôi dùng lực cắn một phát thật mạnh, nhưng cái lưỡi kia đã nhanh chóng rời đi, làm tôi cắn phải chính đôi môi của mình, trong khoang miệng tràn ngập mùi máu tươi.

Một cái tát hung hăng hạ ở trên mặt tôi, hắn nói: “Ngươi luôn học hư!”

“Ngũ hoàng cữu, ngươi đừng đem Phượng Viện công chúa gả cho cái lão già kia!” Ta nghe ra là giọng nói của Huyễn Hoa, giọng nói của hắn lạnh hơn của Huyễn Âm một chút.

Hắn cười, kéo xuống miếng vải đen bịt mắt tôi: “Ngươi càng ngày càng xinh đẹp, hơn nữa lại rất thông minh, trừ bỏ mẫu thân, ngươi là người duy nhất phân biệt được hai huynh đệ ta, mọi người đều sợ hãi chúng ta, nhưng là ngươi không sợ, ngươi dám đối với ta lớn tiếng, dám một chân đạp Huyễn Âm xuống giường. Ngươi biết ngươi càng làm như vậy, càng làm cho người khác muốn chinh phục ngươi không? Muốn cho ngươi ở ta dưới thân ta kêu khóc, cầu xin ta.”

Hắn kéo đầu tôi đến cửa sổ bên cạnh rồi nói: “Thấy được không? Hôn lễ rất long trọng! Nghĩa mẫu của ngươi sẽ là Bắc Ly Hoàng Hậu!”

Trên đường biển người tấp nập, đội ngũ đón dâu khổng lồ trên đường, hướng cửa thành chạy tới.

“Cho tôi đi theo! Tôi là nghĩa tử của Phượng Viện công chúa, tôi nên cùng nghĩa mẫu đi Bắc Ly, không phải sao?” Tôi biết tình thế đã vô pháp vãn hồi, vì thế liền hướng Huyễn Hoa thỉnh cầu.

“Đáng tiếc, ngươi không có về kịp! Bảo bối của ta!” Huyễn Hoa nhẹ nhàng cười cười, cởi sợi dây trói buộc tôi đôi.

Khi đôi tay vừa đạt được tự do tôi liền nắm lấy cổ áo hắn: “Tôi không phải đã trở về rồi sao?”

Hắn kéo đôi tay đã trở nên tê dại vì bị trói của tôi xuống, lấy ra từ ống tay dây xích vàng, khóa tại đôi tay tôi.

Đôi tay tôi đã tê dại, vô lực phản kháng lại hắn, bèn nâng chân lên hướng bụng hắn đạp tới, lại bị hắn nhanh tay bắt được, lại cho ta thêm một cái tát: “Lâm nhi à, ta cũng không muốn thô bạo với ngươi đâu, nhưng nếu ngươi muốn lần đầu tiên của ngươi bị ta làm một cách thô bạo thì ta cũng không có ngại”.

Nghe xong hắn lời này của hắn, tôi sợ tới mức sau này rụt cả người lại.

“Biết không, ta hiện tại rất tức giận, vô cùng giận!” Hắn cột chắc hai tay tôi lại, sau liền đứng ở bên cửa sổ bắt đầu cởϊ qυầи áo của tôi:

“Ngươi cũng dám rời khỏi ta sao, ngay cả quà ta tặng ngươi cũng dám bỏ lại, ngươi vừa rồi dám cắn ta, ngươi đêm đó thế nhưng lại cho phép Huyễn Âm bò lên trên giường của ngươi…… ngươi có biết, trên thế giới này đồ vật gì ta cũng có thể chia sẻ cho đệ đệ ta, nhưng ngươi thì không được, ai cũng đều không thể cướp đi ngươi!”

Tôi không ngừng lùi về sau, liều mạng vặn vẹo thân thể để ngăn hành vi của hắn lại, hắn mỉm cười từng bước tới gần, nói: “Biết không, nơi này là chỗ cao nhất trong tòa thành, ngươi nói hoàng tỷ thời điểm đi qua có thể hay không sẽ nhìn đến cửa sổ này, thấy rõ chúng ta đang làm cái gì ở đây, hử....? “

“Ngươi điên rồi!” Tôi nâng khuỷu tay bổ vào đầu hắn, lại bị hắn dễ dàng tránh thoát.

“Ngươi là của ta!” Hắn ra sức đem tôi đẩy xuống.

Huyễn Hoa ngồi xuống, đè ở trên người tôi, ôn nhu đến xoa cái đầu bị đυ.ng đau của tôi: “Rất đau phải không? Rất đau thì về sau liền phải nhớ kỹ không được phản kháng ta, hiểu chưa? Bằng không ta sẽ làm ngươi càng đau hơn! Tin ta đi, ta rất có kiên nhẫn với đồ vật mà ta hứng thú.”

Tôi trợn to mắt, hoảng sợ nhìn Huyễn Hoa chậm rãi đè trên người tôi, thong thả ung dung cởi ra xiêm của chính mình.

Một chốc sau, hai người nam nhân lõa thể dính sát vào nhau.

Hắn hôn trán, sau đó là mắt, nhẹ nhàng cắn cái mũi, một bàn tay gối dưới gáy tôi, một cái tay khác khi nhẹ khi nặng vuốt ve cái cổ, xương quai xanh, sau đó là hai điểm hồng nhạt nổi lên ở trước ngực tôi, xoa nắn, kéo căng ra........

Tôi đau đến mức kêu vang lên, thanh âm thống khổ lập tức bị chặn lại, bờ môi của hắn dính sát vào đôi môi tôi, đầu lưỡi hắn liếʍ láp toàn bộ khoang miệng, lợi, hàm trên, thậm chí duỗi tới cả ……

Nước mắt tôi chảy xuống, cảm thấy cùng là nam nhân như nhau, tại sao mình lại vô dụng như vậy, cùng là nam nhân, lại bị một nam nhân khác đè ở dưới thân.

Đột nhiên cửa phòng bị đá văng ra.

Huyễn Hoa không vui ngẩng đầu lên.

Hai mắt đẫm lệ của tôi hướng về phía cửa, thấy Huyễn Âm sắc mặt âm trầm đứng đó.

“Ngươi hẳn là nên gõ cửa!” Huyễn Hoa từ ta trên người bò xuống, đối với Huyễn Âm nói.

“Ta cho rằng chúng ta có thể chia sẻ tất cả, tuy hai mà một!” Huyễn Âm nghiêng người đóng sầm cửa lại.( vài chương sau là chương 18+ không ảnh hưởng đến cốt truyện, các bạn có thể bỏ qua)