Chương 28: Trên đường đến Diệp Hộc quốc

Như ở trong mộng mới tỉnh..........

Tôi mơ thấy một giấc mộng. Mơ thấy bà nội đứng ở một mảnh hoa mỹ bỉ ngạn, mỉm cười vẫy tay gọi tôi, nói: “Lâm Lâm, nãi nãi rất nhớ con a, mau đến đây, nãi nãi ở bên này!”

Tôi bộ dáng còn nhỏ lúc năm sáu tuổi, vui vẻ cười, phất tay kêu to: “Nãi nãi! Nãi nãi! Con muốn ăn mì cay thành đô!”

“Dược, nãi nãi nhất định làm mì cay thành đô ngon nhất cho Lâm Lâm!” Nghe được nãi nãi gọi, tôi chạy thẳng, cũng không quay đầu lại hướng phía nãi nãi chạy qua.

Đột nhiên, một một thanh âm truyền đến mang theo nồng đậm ưu thương, ở phía sau vang lên: “Lâm Nhi, ngươi đã quên ta sao……”

Tôi quay đầu nhìn lại, thấy một thân ảnh rất mỹ lệ, hắn mặc một thân bạch y rộng thùng thình, tóc dài bạc trắng như thác nước đỏ xuống, đồng tử kim sắc, làn da trắng đến phát sợ, ánh mắt thanh triệt ôn hòa, dáng người thon gầy.

Ở phía sau lại là một mảnh huyền nhai hoang vắng, chỉ có một mặt trăng treo cao phía trên.

Không biết vì cái gì, tôi ngốc ngốc đứng ở nơi đó, nhìn hắn

Vô pháp lại đem tầm mắt dời đi khỏi thân ảnh đó……

Trong lòng dâng lên ưu thương nồng đậm.

Ta không có quên ngươi, thật sự không có…… Ta rất nhớ ngươi, lần này ta thề, ta không bao giờ sẽ rời xa ngươi…… Ta sẽ luôn bồi ở cạnh ngươi, ngươi sẽ không cần thương tâm như vậy?

Nhưng là hắn là ai?

Vì cái gì nghĩ không ra…… Hắn rốt cuộc là ai……

Tôi đột nhiên bừng tỉnh, ngự y mừng rỡ như điên lệnh cung nữ đi báo cáo Mộ Dung Hạc.

Một lúc sau Mộ Dung Hạc bước nhanh đến giường, nắm chặt lấy hai tay tôi, kích động nói: “Lâm Nhi, thực xin lỗi, trẫm quá xúc động…… Trẫm cho rằng sẽ từ đây mất đi Lâm Nhi……”

Tôi vẫn cứ mờ mịt, sửng sốt thật lâu: “nãi nãi ta đã qua đời 13 năm…… Nghĩ đến khi đó ta mới 5 tuổi đi……”

Mộ Dung Hạc hiển nhiên không có nghe hiểu câu nói vừa rồi,, không rõ nguyên do nhìn nhìn.

Xe ngựa tiếp tục đi về phía trước, phát ra tiếng “Lộc cộc” .

Từ khi tỉnh, ngự y nói không được quan hệ nữa nên tên đó không hề chạm vào tôi, buổi tối cũng chỉ là ôm tôi đi vào giấc ngủ, tôi cũng dần cố quên đi lần kia, coi đấy chỉ là ác mộng thôi.

Mộ Dung Hạc mỗi ngày đều sẽ ôn nhu bón tôi uống thuốc, tôi căn bản là mặc kệ hắn.

“Lâm Nhi không muốn biết chúng ta đây là đi đâu sao?” Mọo Dung Hạc hỏi.

Kỳ thật đã sớm muốn hỏi bọn muốn đi đâu, tôi không rõ đông tây nam bắc lắm, bốn phía xe ngựa đều không có cái cửa sổ nào, hỏi Hương Mính thì nàng không trả lời, lại không muốn mở miệng hỏi tên kia.

Rốt cuộc đợi được Mộ Dung Hạc chính mình tới nói.

Hắn thấy tôi không để ý tới hắn, cũng không úp úp mở mở nói: “Chúng ta đây là đi Diệp Hộc quốc!”

Tôi vẫn cứ không để ý tới hắn.

Tôi cũng đoán được một chút, hắn là vua của Diệp Hộc, nên về đây là đương nhiên!

Hắn thấy tôi tiếp tục lạnh nhạt, vì thế khóe miệng xẹt qua một tia cười lạnh nói: “Lâm Nhi không muốn biết, vì cái gì trẫm ngày đêm chạy về là vì sao chứ.”

Kỳ thật cái này mới làm tôi cảm thấy hứng thú!

Trong tình huống bình thường, buổi tối là ở trọ, nhưng trên thực tế căn bản không có. Ban ngày lên đường, buổi tối lên đường, chỉ sợ cũng không biết thay đổi bao nhiêu con ngựa.

Chẳng lẽ là nhà ngươi đại thần tạo phản muốn lập tân quân, ngươi phải về nhà giải quyết tốt hậu quả?

“Xem ra, Lâm Nhi là không có hứng thú. Là trẫm nói một đề tài thật nhàm chán!” Mộ Dung Hạc thấy tôi vẫn cứ không để ý tới hắn, vì thế đứng lên xoay người chuẩn bị đi.

Tôi sửng sốt, sao ngươi chỉ nói có một nửa vậy, tôi đơ mặt nhìn bóng dáng hắn sắp rời khỏi

Tôi là muốn biết, nhưng lại không muốn hỏi hắn.

Mộ Dung Hạc đột nhiên xoay người, tôi còn chưa kịp thu hồi ánh mắt tò mò, đã bị hắn vừa văn bắt được. Tôi vội vàng cúi đầu, tiếp tục ra vẻ đáng thương.

Mộ Dung Hạc cười lắc lắc đầu, quay lại nói: “Lâm Nhi a, ngươi vẫn còn giận trẫm sao?

Thấy tôi vẫn cứ không để ý tới hắn, giận dỗi, hắn lại nói: “Trẫm không đúng, không nên thô bạo như vậy, nhưng là Lâm Nhi cũng không đúng, Lâm Nhi một chút đều không ngoan, nếu Lâm Nhi ngoan ngoãn, trẫm đau lòng còn không kịp, như thế lại như vậy thương tổn Lâm Nhi?”

Ha…… Ha…… Ha…… tên này nói đến thật có lý, giờ lại thành lỗi tại tôi sao!

Thử ngươi là người bị cắm xem ngươi có nằm ngoan được không!

Vì thế tôi dứt khoát đem sách đóng lại: “ Chuyện chính thì không nói, sao ngươi nói nhảm nhiều vậy”.

Mộ Dung Hạc thấy tôi giận giận mở miệng, hắn cừi hăc hắc nói: “Lâm Nhi, trẫm ở Diệp Hộc thời điểm đó liền từ mật thám nơi đó nghe nói qua không ít chuyện của ngươi.

Vốn là nghĩ, dù sao ngươi cũng không phải người Trì Ngụy quốc, lại không chịu nằm dưới hầu hạ hai tên Huyễn Hoa cùng Huyễn Âm, trẫm là người yêu thích người tai, muốn ngươi tới Diệp Hộc quốc trợ giúp trẫm.

Chính là lúc ấy ở khách điếm nhìn thấy ngươi, cách hơi nước lờ mờ nhìn thấy đôi mắt đang mở to của ngươi..."