Chương 20: Một mình, trốn đi

Hắn hôn hôn khóe mắt tôi, ôm tôi hỏi: “Lâm Nhi là đang sợ ta sao?”

Tôi nhất thời ngây ngẩn cả người, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn là thành thật gật gật đầu.

“Ta không muốn Lâm Nhi sợ ta, đừng trách ta, được không?” ánh mắt hắn thâm tình, làm tôi cảm thấy Huyễn Hoa càng ngày càng xa lạ.

Né tránh ánh mắt của hắn, tôi dối lòng “Ta không trách ngươi”.

Huyễn Hoa hôn tôi một chút, ôm tôi thấp giọng ở bên tai nói: “Lâm Nhi, bảo bối, ngươi có yêu ta không?”

Tôi vì cái gì muốn lại muốn yêu hắn, tôi là thích mỹ nữ mềm mại, đáng yêu, không phải là tên to xác thô lỗ như hắn.

Nhưng nhìn tới khuôn mặt gần trong gang tấc của Huyễn Hoa, lời này tôi có ăn gan hùm mật gấu cũng không dám nói, hắn mà lại nổi điên lên đè tôi xuống trực tiếp cắm vào thì phải làm sao.

“Ân…… Để ta suy xét,....ta cần thời gian để suy nghĩ cẩn thận!” Tôi vội vàng dịch dịch mông, cách xa hắn ra.

Huyễn Hoa thấy tôi nhát gan trả lời, vừa tức giận vừa buồn cười, ôm tôi nói “Lâm Nhi, vậy ngươi khi nào cho ta đáp án đây?’’

“Ách…… để ta suy nghĩ kỹ lưỡng đã!” Ta thối lui đến băng ghế bên cạnh, dứt khoát đứng lên, trực tiếp hướng cửa chạy tới.

Huyễn Hoa một tay liền đem tôi kéo lại, nghiến răng: “Lâm Nhi không ngoan, ngươi trốn tránh trẫm.”

Huyễn Hoa cùng Huyễn Âm sẽ xưng trẫm trước mặt tôi là ở truóc mặt người khác hoặc la đang nổi giận.

“Ngươi không phải nói cho ta thời gian suy xét sao?” tôi giả bộ đáng yêu, ủy khuất nói.

“Ân, hôm nay ta sẽ không động Lâm Nhi, ngày hôm qua Lâm Nhi đã mệt muốn chết rồi, cứ để ta ôm ngươi một!” Nói xong Huyễn Hoa đem tôi ôm vào trong ngực, vuốt ve lưng tôinói: “Ngươi làm phi tử của ta nhé?”

Chậm đã, phi tử?

“Cái này…… Vẫn là để suy xét lại đi ha!”

Ai…… Đây là cái cái sự tình gì vậy.

Buổi tối, ăn thịt ngỗng.

Huyễn Âm gắp cho tôi miếng thịt ngỗng nói: “Lâm quá gầy, ôm không thoải mái, phải ăn nhiều cho béo

Không thoải mái ngươi mới không ôm, ngươi không ôm ta lại càng vui vẻ.

Mặc kệ hắn.

Huyễn Hoa lại gắp cho tôi một miếng ức ngỗng nói: “Lâm Nhi, ngực ngươi đều là xương sườn, ăn miếng này đi để to ra”

Ngươi có ý kiến với ngực ta sao,vậy sao không đi ôm nữ nhân đi!

Tôi không thèm để ý tới hắn!

Bọn họ đều nhìn tôi, vẻ mặt đầy chờ mong, vì thế tôi liền gắp cho Huyễn Hoa cái đầu con ngỗng: “Bổ não, bổ não, ngươi ăn đi cho bổ não.”

Huyễn Hoa vừa nghe mặt đều đen, căm tức nhìn tôi, Huyễn Âm bên cạnh cười thầm.

Tôi lại gấp cho Huyễn Âm miếng phao câu “Ngươi ăn đi cho mông to ra, có mông mới quyến rũ”

Lần này đến phiên Huyễn Âm đen mặt, Huyễn Hoa sắc mặt lập tức chuyển biến tốt đẹp, buồn cười gặm đầu ngỗng.

Nơi này mùa đông tới đặc biệt sớm.

Huyễn Hoa và Huyễn Âm một người đi biên ải, một người đi xem cải cách nông nghiệp đã được hơn hai tháng.

Trước đêm đi, Huyễn Hoa cùng Huyễn Âm ôm tôi an an ổn ổn ngủ một đêm. Sáng sớm hôm sau, Huyễn Hoa trước khi đi ôm tôi, nhẹ giọng nói: “Chờ trẫm trở về, Lâm Nhi phải làm phi tử của trẫm!”

Ách…… Ngài đi cẩn thận! Không tiễn! Cúi chào!

Huyễn Hoa vừa đi, Huyễn Âm liền đem tôi kéo đến ôn tuyền, nói là giúp hắn tắm rửa vì buổi chiều hắn phải xuất phát rồi.

Ở ôn tuyền, Huyễn Âm đem tôi chống ở bên cạnh cái ao, làm tôi cả nửa ngày, làm xong, thở hổn hển, đối với tôi nói: “Chờ trẫm trở về, Lâm phải gả cho trẫm!”

Vừa nói, cái tay của hắn lại mon men đến cái mông của tôi. Tôi sợ tới mức vội vàng gật đầu, dừng ở đây, dừng ở đây được rồi.

Nhưng là bất luận như thế nào, bọn họ đi rồi tôi liền được an tĩnh. Rốt cuộc là ở cổ đại, giao thông không tốt, bọn họ nửa năm rồi chưa về..

Một ngày 24 giờ đều có người giám thị, cùng ngồi tù không sai biệt lắm.

Tết đến, Phượng Viện công chúa được về quê nhà. Lúc rời đi nàng hai mắt đãm lệ ôm chầm lấy tôi như là sinh ly tử biệt.

Phượng Viện công chúa trước khi đi tặng cho tôi mottj cái lệnh bài khắc hình phượng hoàng, nói: “Lâm à, nếu ngươi ngày nào đó rời đi cung cầm, nếu có tới Bắc Ly, ở Bắc Ly gặp bất luận vấn đề gì liền đưa ra nó, nhìn đến lệnh bài này là sẽ không có người dám làm khó dễ ngươi.”

Tôi gật gật đầu, trong lòng thập phần cảm động.

Tôi chuẩn bị kế hoạch thoát khỏi nơi này, có gì quý giá đều cho hết vào hành lý mang đi, trông giống hệt kẻ trộm.

Nửa đêm giờ Tý, là thời điểm quân lính giao ca.

Tôi học theo phim cổ trang mặc đồ màu đen, gọi là y phục dạ hành, đem vạt áo hướng giày một trát, áo lông vũ đại bao một tá, hướng tới một cái xe chở phân, chui vào cái khe giữa những chum phân lớn,

THỐI muốn chết!

May mắn là mùa đông, không có ruồi bọ.....

Người đánh xe ngựa vung roi lên, con ngựa hí vang , chầm chậm chạy đi.

Xe ngựa một đường không bị ai ngăn cản, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi ra khỏi đại môn, gác thành thấy thùng phân thì lập tức né xa, làm gì có lại đây kiểm tra.

Ra ngoài hoàng thành, phu xe xuống ngựa, dừng lại một quán ăn ven đường ăn sáng.