Chương 18: nói chuyện cùng Huyễn Hoa

“Đêm nay tại đây ngủ đi!” Huyễn Âm cũng không giận, nếu là Huyễn Hoa thì đã sớm nổi bão rồi, quả nhiên vẫn là Huyễn Âm tốt tính nhất.

“Như này cũng có thể đi ngủ sao?” Nói xong tôi cũng không quay đầu lại hướng ngoài cửa, Phượng Nghi Điện đúng không, tôi biết nó ở đâu, trước kia cùng Phượng Viện công chúa đã ở cùng nhau một thời gian.

Đáng tiếc hiện tại chỉ còn lại một người……

Phượng viện tỷ tỷ…… nghĩa mẫu, vẫn luôn bảo hộ tôi, là thân nhân duy nhất của tôi, cũng đã gả đi Bắc Ly xa xôi, rời đi ……

Huyễn Âm ra lệnh cung nhân soi đèn dẫn tôi qua cầu, cái cầu này thật giống Cầu Nại Hà.

Tôi nhìn đến thật phiền lòng, liền tự cầm đèn l*иg, tự mình hồi Phượng Nghi Điện.

Tối nay trăng sáng sao thưa, giữa trời đêm mùa hạ, gió đêm mang theo một tia khô nóng, thổi quét qua vạt áo tôi

Ánh trăng đẹp quá, trời đầy sao, phảng phất liền ở trước mắt.

Chúng tôi ở hiện đại, không khí ô nhiễm nghiêm trọng, ánh đèn sáng che lấp sao trời, chỉ còn lại có ánh trăng cô độc.

Bóng trăng hiện lên mặt nước, như là nó ở đó luôn vậy. Tôi rốt cuộc minh bạch vì cái gì kêu nó là Minh Nguyệt hồ

Nếu lúc này nhảy xuống, có phải hay không hết thảy đều có thể kết thúc? Có lẽ tôi liền có thể từ đây quy về chốn tiên cảnh, không hề đã trở lại đi……

Tôi ngửa mặt lên trời thở dài, lẩm bẩm:

Đêm rôi ngươi còn ở đây làm gì!” Thanh âm ôn nhu vọng tới,

Tôi xoay người nhìn qua, mới phát hiện nguyên lai nửa đêm ra ngắm trăng không chỉ một mình tôi.

“Ngũ hoàng cữu.” Lại là Huyễn Hoa.

Huyễn Hoa hỏi: “Dùng bữa tối không?”

Lúc này, tôi mới ý thức được từ giữa trưa cho đến tận hiện tại, tôi còn chưa có ăn cơm, khó trách cảm thấy đói bụng.

Tôi lắc lắc đầu.

Huyễn Hoa trong mắt hiện lên một tia đau lòng, lôi kéo tay của tôi nói: “Huyễn Âm cũng quá…… ta kêu ngự trù chuẩn bị điểm tâm cho ngươi, ngươi nhất định rất đói bụng.”

“Ta mệt mỏi, muốn ngủ……” Ta cúi đầu nhàn nhạt nói, ta hôm nay thật sự mệt mỏi, rất mệt, thân thể rất mệt, tâm cũng rất mệt.

Huyễn Hoa nhìn tôi, một phen đem tôi vác lên, tôi hoảng sợ, vội vàng nói: “Huyễn Hoa, ta thật sự mệt mỏi, hôm nay không cần được không……”

Huyễn Hoa cái gì cũng không nói, nhìn tôi bằng ánh mắt đạm mạc lộ ra một tia ôn nhu.

Hắn ôm tôi hướng đến Phượng Nghi Điện.

Thấy Hoàng Thượng ôm Phượng Lâm Quận Vương hồi Phượng Nghi Điện, Phượng Nghi Điện gác đêm cung nữ vội vàng căng đèn, tiến đến nghênh giá vấn an.

Huyễn Hoa sải bước ôm tôi đi đến phòng, đem tôi đặt ở trên chiếc giường mà chúng tôi đã từng cùng nhau ngủ. Phân phó hạ nhân chuẩn bị chút cháo, kéo tôi dựa vào trong l*иg ngực hắn, một ngụm một ngụm uy tôi ăn.

Nhìn Huyễn Hoa ôn nhu, tôi có chút không thích ứng kịp. Ở trong đầu tôi, Huyễn Hoa hẳn là phải thực hung sữ, chuyên chế, không nói đạo lý.

Người này thật là Huyễn Hoa sao? Hắn hôm nay như thế nào quái quái?

Ăn xong cháo, Huyễn Hoa lau khô miệng cho tôi, đỡ tôi nằm xuống. Hôn hôn cái trán tô nói: “Lâm Nhi, ngủ đi, hôm nay…… Làm ngươi bị liên luỵ rồi.”

Tôi mở to mắt nhìn sự ôn nhu của Huyễn Hoa, hắn cũng nhìn tôi, chúng tôi đối diện thật lâu, sau, tôi hỏi: “Huyễn Hoa, hôm nay ngươi sao lại vậy? Ngươi lạ lắm……”

Huyễn Hoa lắc lắc đầu, do dự một lát nói: “Vừa rồi ở trên cầu…… Ta cho rằng ngươi sẽ nhảy xuống ……”

Hắn thế nhưng lại đoán trúng tâm tư lúc đó của tôi.

“Ha hả.” Tôi cười, hôm nay thật sự không nghĩ muốn cãi cọ. Tôi mệt mỏi, thật sự mệt mỏi.

“Lâm Nhi, cùng ta nói nói chuyện đi. Ngươi là ai, đến từ nơi nào?”

Hiện tại mới nghĩ đến hỏi tôi vấn đề này, hoặc là ngưởi này vẫn luôn tìm kiếm, lại không cách nào tra ra được, cho nên chỉ có trực tiếp tới hỏi?

Tôi nằm ở trên giường, nhắm mắt, nhẹ nhàng nói: “Tôi đến từ một địa phương mà không ai biết tới, nơi đó cùng nơi này hoàn toàn không giống nhau. Nơi đó người cùng người đều là bình đẳng, tuy rằng ta trước kia cũng không cho là như vậy. Nhưng là từ khi đi vào nơi này của các ngươi, ta lại đột nhiên phát hiện, nguyên lai ta sinh ra ở thế giới là như vậy thật là tốt đẹp.

Huyễn Hoa nghiêm túc nghe, tôi đột nhiên rất muốn nói chuyện, muón nói với hắn về quê quán của tôi, vì thế tôi tiếp tục nói: “Tôi sinh ra ở một gia đình rất tốt, ba ba là ông chủ bẹnh viện đông y, mẹ ta làm lão bản lớn.

Từ tiểu học đến đại học, vẫn luôn được cha mẹ che chở đến trưởng thành. ..............”

Tôi nói xong, mở bừng mắt nhìn Huyễn Hoa, tựa hồ hy vọng hắn có thể cùng tôi nói chút gì.

Huyễn Hoa nghĩ nghĩ nói: “Tuy rằng ta không quá hiểu nhưngc gì ngươi nói, cái gì tiểu học, sơ trung, cao trung, đại học, khu dạy học, quản lý hệ, này đó danh từ là cái gì ý tứ, nhưng là ta biết là con đường học tập của ngươi.”

Huyễn Hoa có thể theo lời tôi nói, đoán được tám chín phần mười, làm tôi có chút ngoài ý muốn.

Tôi gật gật đầu.

Nguyên một đêm, tôi cùng Huyễn Hoa an ổn không có việc gì, ôm nhau mà ngủ.

Đang ngủ ngon lành, tôi mơ thấy tôi từng ngụm từng ngụm ăn KFC.

“Bẹp…… Bẹp…… Bẹp…… Bẹp” còn có cánh gà và khoai tây chiên.

“Lâm Nhi, nhả ra, mau nhả ra.”

A?

“Cánh gà! Đừng chạy! Cánh gà!” Tôi thấy cánh gà, hamburger đều vụt cánh bay, lập tức nhảy lên, chính là một ngụm cắn xuống.

“Ngao!” Ngay sau đó bị tiếng hét thảm thiết đánh thức.

Tôi ngồi dậy rít gào một tiếng, sau đó lại ngã xuống đi, tiếp tục nằm mơ: “Bẹp…… Bẹp……”

?