Kiêm Gia tự mình điều chỉnh vị trí, nâng móng ấn ấn lên mặt của vị tu sĩ kia, vị tu sĩ kia cư nhiên lại không tức giận, trên mặt còn lộ rõ vui vẻ phơi phới.
"Ai nha~ bảo bối, bảo bối a~, tiểu bảo bối a~ có phải đói rồi không? Muốn ăn cái gì a? Bảo bối a~".
Âm thanh vang đến cả bên kia bờ sông.
Hàn Giang Tuyết yên tâm, xem ra người tu sĩ kia cũng không phải là người lạnh nhạt, mà là một người vô cùng giàu cảm xúc, khi có đuôi mèo quét qua tay liền phát ra âm thanh vô cùng kì lạ.
Kiêm Gia quay đầu lại, hướng đến Hàn Giang Tuyết bên kia bờ sông vẫy vẫy móng vuốt như một lời chào "Khi nào rảnh rỗi thì nhớ đến chỗ ta chơi".
Từ trên trời hạ xuống một con thuyền, vị tu sĩ liền ôm Kiêm Gia bật người bay lên thuyền, gấp gáp đến mức giống như sợ tiểu miêu trong tay bỏ chạy.
Hàn Giang Tuyết ngẩng đầu nhìn theo, vừa hâm mộ lại vừa thấy trống vắng khi thấy con thuyền mây màu trắng kia càng ngày càng bay lên cao rồi biến mất không thấy đâu nữa.
Bầu trời lúc này lại vang lên một tiếng ầm của tiếng sấm, theo sau đó một trận mưa xuân đổ xuống.
Hàn Giang Tuyết liền chạy nhanh đến hái một lá khoai sọ che lên đầu.
Một người, hai người rồi ba người... Hàn Giang Tuyết đã đưa tiễn tám thành viên trong gia đình tại bờ sông này.
Bên trong sào huyệt trống rỗng, tất cả anh chị em đều đi hết rồi.
Buổi tối không có tiểu miêu bên cạnh thỏ liếʍ liếʍ cái ót, cái cằm, cũng không có ai chụm lại một chỗ, cọ xát làm ấm nhiệt độ cơ thể nữa.
Tất cả miêu khi lớn lên đều có thể tự lập, một mình đảm đương phía trước.
Nhưng một con thỏ vẫn là không thể.
Ngay cả ra ngoài một mình, thỏ cũng không có thể.
Hàn Giang Tuyết ngẩn người hướng về trên núi mà đi, Miêu mụ mụ đang ở sào huyệt giữa sườn núi, hiện tại hẳn là nàng đã thức dậy.
Trong nhà có tám con mèo, Miêu mụ mụ cũng không tiễn đưa ai.
Lý tưởng của yêu tinh rất khác so với con người, tiểu yêu lớn lên rời nhà là chuyện rất đáng để vui mừng.
Đi nơi nào đều được, nếu thấy nhớ, liền một lòng bôn ba ngàn dặm đến gặp.
Xem nhẹ chuyện chia ly, chỉ nhớ đến khi gặp lại.
Hàn Giang Tuyết lúc này đã đến phía miệng sào huyệt, liền thấy hôm nay bên ngoài sào huyệt có rất nhiều quái tinh đã hóa hình người chờ bên ngoài.
Thấy Hàn Giang Tuyết, mấy quái tinh kia liền hướng về chấp tay chào.
"Là tiểu công tử nhà Lục Thủy Tương Phi? Tương Phi đang ở trong cùng chủ nhân nhà ta nói chuyện. Ngài có thể đi vào, đừng ngại.".
Hàn Giang Tuyết gật gật đầu, đem chiếc lá mình hái cắm ở cửa, còn nâng móng tặng cho mỗi con quái tinh một vài con cá khô nhỏ, chào đón hết đoàn khách nhân rồi mới đi vào trong.
Trong tri nhớ của Hàn Giang Tuyết, Lục Thúy Tương Phi này như là đang nói đến người khác, còn Miêu mụ mụ ở nhà ngoài ngủ, thì chính là ăn cá khô nhỏ, nửa điểm đều không giống vị Tương Phi phong thái tao nhã kia.
Chỉ khi nào có người tìm nàng nói chuyện chính sự, thì mới gọi nàng như vậy.
Không biết hôm nay có chuyện gì?
Hàn Giang Tuyết nghiêng đầu, hai lỗ tai của thỏ cũng tùy ý lắc lư theo, chỉ là không đợi tiểu thỏ đi vào trong, bên trong sào huyệt liền có một trận gió nhẹ thổi đến, trong chớp mắt liền đem con thỏ nhỏ bằng bàn tay này cuốn tới phía trong.
Hàn Giang Tuyết mơ mơ hồ hồ, mắt còn chưa kịp mở ra, chợt nghe thấy trên đầu vọng xuống một câu: "Ta sẽ đi đến chỗ của Tam tỷ tỷ ngươi, không mang theo ngươi được. Đến bây giờ không có người thuê ngươi đi, vậy ngươi có thể đi ra ngoài, đến nơi khác xem thử đi a?".
___
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Trích dẫn từ internet, hy vọng có thể mang về một con mèo nhỏ không chạy lung tung.
___Truyện được đăng tại truyenhdt.com @Jasmine1831 và web mangazodiac.