Chương 1-1: Đưa tiễn

Đầu mùa xuân, tuyết lạnh đọng trên lá non đã tiêu tan.

Khi những nhành bạch hoa đã hạ xuống những bông hoa nhỏ phủ lên mặt hồ giá lạnh, yêu sơn đã tỉnh dậy sau giấc ngủ.

Khi tia nắng đầu tiên của mùa xuân chiếu qua những nhóm quái tinh đã ngủ say suốt mùa đông, ở sâu thẳm bên trong huyệt động đã phát ra tiếng kêu dài khiến kẻ khác phải giật mình.

Những tiếng kêu phát ra vừa khàn lại vừa đặc đến mức có thể khiến những tiểu yêu nhỏ đi ngang qua sợ đến mức nhũn cả chân, ngã ngay tại chỗ.

Hàn Giang Tuyết cũng đã bị ngã.

Nhưng bất quá không phải ngã vì bị dọa mà là do không nhìn thấy dây leo mọc dưới chân mình.

Này cũng không thể trách được vì hôm nay Hàn Giang Tuyết phải ôm quá nhiều đồ, đống hộp ấy so với thỏ bông xù này còn cao hơn.

Hàn Giang Tuyết bị ngã nhào một cái vào bãi cỏ xanh tươi, thỏ mập mạp trên mặt đều dính đầy lá cỏ.

Chỉ nghe âm thanh là biết ngã rất đau nhưng Hàn Giang Tuyết cũng không để ý mà còn ngẩng đầu lên cười hì hì, nhìn thấy những hộp quà vẫn còn vững vàng trên đỉnh đầu, ngọt ngào nói một tiếng: "Đừng lo!".

Con thỏ nhỏ mới sinh bé chỉ bằng lòng bàn tay, có bộ lông màu cam ấm áp, bốn móng vuốt nhỏ xíu lại còn không có đôi tai dài, thỏ mở to đôi mắt thỏ tròn xoe vươn hai móng vuốt lên mặt ngoạm lấy những lá cỏ trên người, mếu máo khuôn miệng ba cánh đầy non nớt. Trong miệng toàn là mùi bùn, hai phiến má phúng phính đầy thịt, làm cho người ta hận không thể hung hăng xoa nắn.

Tùy ý xử lý một chút, rồi liền tiếp tục hướng dưới chân núi tung tăng nhảy nhót chạy tới.

Thỏ có việc gấp.

Hôm nay là ngày tỷ tỷ của thỏ rời nhà đi đánh cướp**!

( Chỗ này tui không hiểu lắm xin lỗi mấy bà nha.)

- -

Hai mươi chín tháng ba, là ngày tốt.

Từ đỉnh núi cho đến chân núi, có đến mấy vạn thước bậc thang, cây cối hai bên bậc thang đều được buộc tơ hồng, trên đó còn gắn thêm mấy cái chuông đồng, khi có gió thổi qua, chuông liền phát ra những tiếng kêu lanh lảnh.

Có vài hồ ly thổi sáo đi phía trước, phía sau chúng là một thần kiệu nhỏ có kích thước bằng cái xẻng xúc rác.

Một khế thư được dán dưới thần kiệu, trên đó viết: 【 Đông Vương công chứng, gặp nam không đi, Tây Vương Mẫu chứng, gặp bắc không du ①】.

Một con linh miêu tao nhã ngồi trên thần kiệu đỏ, bộ lông mượt mà, đôi mắt chuông đồng có màu ngọc lục bảo, cằm hơi hất lên, thoạt nhìn trong rất nghiêm nghị.

"A Tỷ! A Tỷ!".

Tiếng kêu nhỏ của Hàn Giang Tuyết ở phía sau thần kiệu kêu lên. Trước mặt thỏ có rất nhiều quái tinh, đều là đến để xem náo nhiệt.

Mắt thấy thần kiệu đã đi đến chân núi, Hàn Giang Tuyết nóng nảy, la lớn.

"Thúy thúy! Thúy thúy!".

__

Truyện được đăng tại truyenhdt.com @Jasmine1831 và web mangazodiac.