Tiếng đàn tươi đẹp dễ nghe từ cửa sổ bay vào, Lang Vương hơi quay đầu nhìn, sau đó vì thân thể không khỏe mà nhíu mày. Tối hôm qua bị thỏ giày vò một đêm, cắn răng nhịn một đêm. Lang Vương hơi mở đôi môi khô khốc, phía trên còn có một hàng dấu răng nhợt nhạt. Một đêm, Lang Vương không có phát ra tiếng nào, không có nói một câu cầu xin tha thứ.
Thấy Lang Vương tỉnh, thỏ mỉm cười, xoay người lại phủ thêm một bộ y phục, từ trên bàn lấy ra một bình trà lạnh, ngậm một ngụm, trở lại nghiêng người đưa nước vào miệng Lang Vương. Lang Vương hơi sửng sờ, nhưng không phản kháng, để nước trà lạnh lẽo trôi theo yết hầu mình. Thỏ thấy Lang Vương không phản ứng, híp mắt cười, thuận thế lại liếʍ đôi môi Lang Vương.
“Êm tai không?” Thỏ nâng cằm Lang Vương, khẽ hôn vành tai Lang Vương.
Lang Vương không nói gì, nhắm mắt lại. Thỏ không để ý Lang Vương không trả lời, tự mình ở bên tai Lang Vương vừa cười nói, “Đây là Cầm Nương đánh đàn, mỗi ngày vào giờ này, đều phải đánh đàn.” Lang Vương vẫn nhắm chặt mắt, giống như không có nghe được thỏ nói cái gì. Thỏ mỉm cười, sửa lại tóc, từ trên vách tường lấy trúc tiêu xuống, đơn giản nhìn một chút, đặt ở giữa môi, âm thanh nức nở nghẹn ngào bay ra. Cùng với tiếng đàn bên ngoài, kẻ xướng người hoạ, đúng là vô cùng hài hòa. Tiếng đàn ám trầm, tiếng tiêu hiu quạnh, vừa như oán vừa như mộ (ái mộ), vừa như khóc vừa như tố (kể). Cầm tiêu hợp tấu giống như tiếng trời, làm Lang Vương không khỏi liếc mắt, không tự chủ nhìn chằm chằm thỏ. Cứ như vậy nhìn một chút.
Một khúc kết thúc, thỏ khẽ vuốt tiêu, khóe miệng là một nụ cười nhàn nhạt. Lang Vương đột nhiên cảm thấy, nhiều ngày trôi qua như vậy, chỉ có lúc này nụ cười bên khóe miệng của thỏ, mới là thật, mới là phát ra từ nội tâm của hắn. Nghĩ tới đây, Lang Vương âm thầm sửng sốt, mình thế mà, quan tâm con thỏ… Con thỏ làm nhục mình, con thỏ vô liêm sỉ.
Cửa bị đẩy mạnh ra, Cầm Nương chậm rãi bước vào, nụ cười vui mừng.
“Quả nhiên, Nguyệt Hàn ngươi trước sau vẫn là tri âm của ta.”
Thỏ gật đầu, lập tức hơi nhắm mắt, cười khổ nói, “Thực ra sở trường của ta là gảy đàn.”
Cầm Nương gật đầu, “Ta đương nhiên biết. Chỉ tiếc, ngươi chỉ có một đôi tay, gảy đàn liền không thể thổi tiêu. Đáng tiếc đáng tiếc.”
“Đúng vậy.” Thỏ lại khẽ vuốt tiêu trong tay, trong mắt có sự kiên quyết khác thường, “Lần này ta đi Trường An, chỉ cho phép thành công, không thể thất bại.”
Cầm Nương chua xót cười, nhìn thoáng qua thỏ, “Không biết lần này ngươi đi, ngày sau, còn có thể cùng ngươi cùng tấu một khúc…”
Thỏ lắc lắc cây quạt, khuôn mặt tươi cười, “Mặc cho số phận đi.”
Cầm Nương cúi đầu, suy tư một chút, sau đó ngẩng đầu, trong mắt lại có một chút dao động, “Gảy đàn cho ta nghe một lần, Nguyệt Hàn.”
Ban đầu thỏ hơi sửng sốt, sau đó mỉm cười gật đầu. Chậm rãi đi ra ngoài, ngồi xuống chỗ Cầm Nương vừa mới ngồi. Thoáng vén ống tay áo lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng gảy đàn, tiếng đàn thấm vào ruột gan lập tức như dòng nước chảy ra ngoài. Khác tiếng đàn của Cầm Nương, càng thêm tang thương, tiếng đàn mặc dù chậm, lại động lòng người, làm cho người ta xúc động rơi lệ. Âm thanh đàn cổ vốn đã u sầu, khúc phổ không có công thức, mười người gảy đàn thì có mười dạng khác nhau, nặng nhẹ phải tự mình lĩnh ngộ. Lang Vương vốn là không muốn nghe thỏ đánh đàn, rồi lại không chịu nổi một chút hiếu kỳ, cuối cùng yên lặng nghe.
Chẳng biết lúc nào, Lang Vương lại say mê.
Thẳng đến một khúc kết thúc, Lang Vương mới phát giác, Cầm Nương bên cạnh, chẳng biết lúc nào, đã rơi lệ.
“Ngươi có thật là…đi sẽ không trở lại không.” Cầm Nương lấy khăn ra, lau lệ nói.