“Buông ra!”
màn đỏ rủ xuống đất, Lang Vương cắn răng xấu hổ và giận dữ gào thét.
(Nơi này hài hòa)
Đối với thái độ phản kháng của Lang Vương, thỏ cũng không để ý, vẫn không nhanh không chậm rong ruổi ở trên người Lang Vương, nhìn vẻ mặt ẩn nhẫn của Lang Vương, đúng là đặc biệt sung sướиɠ. Với một người cúi đầu nhẫn nhục, luôn có sự chinh phục vui vẻ, thỏ cười nói trong lòng.
Quay lại chuyện chính… Chỉ là vui đùa một chút, dĩ nhiên là phải tìm cách chơi mới mẻ. Nhân duyên mong manh ngắn ngủi, không gì hơn cái này.
Lúc đến đỉnh, thỏ hơi nhắm mắt lại, khổ sở cười, nghiêng người hôn lên khớp hàm vẫn cắn chặt của Lang Vương, tinh té nếm, từ từ thưởng thức.
“Ta, Sớm, muộn, sẽ, gϊếŧ, ngươi.” Quay đầu né tránh thỏ, Lang Vương gằn từng chữ nói ra những lời này.
Thỏ hơi sửng sờ, lập tức mỉm cười, nhẹ nhàng vấn mái tóc đen mềm mại của Lang Vương, vấn xong, híp mắt cười.
“Tốt, ta chờ.” Lấy ra một ngân trăm giống cái của mình xuyên qua búi tóc Lang Vương, thỏ nhẹ nhàng vuốt ve hai gò má Lang Vương, “Hận sẽ nhớ lâu hơn yêu, nếu ngươi hận ta, cầu còn không được.”
Dứt lời, thỏ híp mắt cười càng thêm phơi phới.