Cầm một đống xác động vật lớn còn tươi ném dưới chân núi của lang tộc ở, thỏ híp mắt cười vuốt vuốt tóc mình. Lang tử lang tôn trên nàu hơi khó hiểu và hoảng sợ nhìn thỏ, không biết trong hồ lô của tên tai dài này chứa cái gì?
“Đây…đây là cái gì?” Có con lang to gan mở miệng hỏi.
“Sính lễ.” Thỏ mở quạt giấy, nhẹ nhàng che miệng, hiển nhiên không thích mùi máu tươi đậm đặc của xác động vật, hơi nhíu mày. Lang Vương phía sau không nói được một lời, khuôn mặt vặn vẹo giả vờ không nghe thấy. Lang Vương mặc một áo trấn thủ màu đen, dưới thân là một cái quần dài, cơ bắp trên cánh tay cân xứng kiện mỹ, hình dạng mười bảy mười tám tuổi, nhìn thoáng qua, chính là dáng vẻ phong nhã hào hoa. Phía sau là mái tóc dài đen nhánh được thỏ dùng cây ngân trâm vén lên, lỏng lẻo, làm cho khuôn mặt tuấn tú của Lang Vương có một chút quyến rũ.
“Sính lễ?!!” Nhiều trưởng bối Lang tộc nghe vậy đều líu lưỡi, đây là lý do kiểu gì? Một con thỏ, tới ổ lang đưa sính lễ? Không thèm nghe những tiếng nghị luận xung quanh, thỏ chỉ híp mắt mỉm cười, tùy ý lang tộc quan sát mình từ trên xuống dưới, nhưng mà Lang Vương sau lưng hắn lại có một chút không được tự nhiên.
“Ngươi đưa sính lễ với ai?” Cuối cùng trưởng lão có kiến thức rộng rãi của bầy lang đứng ra, lúc này không quá hoảng loạn, trầm giọng hỏi thỏ. Thỏ kéo cây quạt giấy đang che mặt xuống nửa tấc, lộ ra đôi mắt híp thành vầng trăng non cười nó, “Đó còn cần phải nói, đương nhiên là Lang Vương của các người…” cơ thể Lang Vương phía sau hơi lắc lư, nghiến răng. Thỏ khẽ liếc mắt nhìn Lang Vương, bỗng nhiên nổi lên ý muốn chơi đùa, không khỏi cất cao giọng, mỗi chữ mỗi câu rõ ràng nói rằng, “Không sai, ta, thỏ Hoa Nguyệt Hàn, muốn lấy Lang Vương của các ngươi làm vợ. Đặc biệt đến thăm hỏi, để chư vị làm chứng.”
Lời vừa nói ra, bầy sói lập tức ầm ĩ cả một vùng.”Lang Vương của chúng ta đâu?!” bầy lang gầm thét lên, sau đó là tiếng nói liên tục không ngừng, “Đúng, đúng, là Lang Vương của chúng ta đâu?!!”.
“Lang Vương của các ngươi?” Thỏ khẽ nhướng mi, lấy tay áo che miệng, che khuất nụ cười bên khóe miệng mình, quay đầu lại nhìn Lang Vương, dùng góc độ mà bầy sói nhìn không thấy nhưng Lang Vương tuyệt đối thấy, liếʍ môi một cái, “Không phải ở đây sao?” Nói đi, thỏ dùng ánh mắt ra hiệu cho bầy lang nhìn về thiếu niên phía sau mình.
Trong bầy lang liền phát ra âm thanh thở dóc vì kinh ngạc, lập tức lặng im…
“Vương… Người thực sự… Là vương của chúng ta…?” Một trưởng lão lang tộc run rẩy nhìn về phía Lang Vương.
Lang Vương không có lên tiếng, hơi nhắm mắt, biểu thị cam chịu. Bầy sói lại một lần nữa bùng nổ.
“Vương! Người thực sự đồng ý làm vợ con thỏ?!!”.
“Đường đường Lang Vương sao có thể lấy một con thỏ?! Lang tộc chúng ta làm sao lập uy trên thảo nguyên?!!”
Đúng vậy a, không thể, vương, chúng ta cùng nhau gϊếŧ con thỏ bôi nhọ người!!”.
Trong một lúc, các loại âm thanh lộn xộn truyền tới, Lang Vương nghe nghe nhíu mày. Thỏ ở một bên che miệng cười nhạo.
“Câm miệng!” Lang Vương đột nhiên phát uy, khí thế uy nghiêm xứng đáng với tên Lang Vương, lập tức làm bầy lang đang rối loạn lặng ngắt như tờ. Lang Vương cười khổ một tiếng, chậm rãi mở miệng, “Mọi chuyện này, đều là quyết định của ta, cùng lang tộc không quan hệ. Kể từ hôm nay, ta không còn là Lang Vương, cũng sẽ không làm nhục các ngươi. Từ nay về sau, ta sẽ rời khỏi thảo nguyên, vĩnh viễn quên, mình đã từng là một Lang Vương. Ta đi rồi, các ngươi vẫn là lang! Không có bất kỳ người nào có thể uy hϊếp các ngươi, không có bất kỳ người nào có thể ngăn cản các ngươi, các ngươi vẫn là vương giả trên thảo nguyên!” Lang Vương nói một lát, nói vô cùng rõ ràng, vừa nói vừa siết chặc nắm tay, móng tay sắc nhọn, đâm vào bàn tay.
Nói xong, bốn phía lặng im, bỗng nhiên một tiếng vỗ tay phá vỡ sự yên lặng bốn phía. Thỏ ở phía sau Lang Vương vỗ tay rất có nhịp điệu, nhẹ nhàng nghiêng đầu, hai tai trên đầu lay động, “Nói rất hay, đây mới là người ta xem trọng…” Dứt lời, chậm rãi đi về phía Lang Vương, đến trước người Lang Vương, giơ tay nâng cằm Lang Vương, ở trước mặt bao người trong lang tộc khẽ chạm lên môi Lang Vương một chút.
“Lời nói này, nói đến cả ta cũng phải cảm động… Ngươi đã hạ quyết tâm theo ta, ta đây cũng nên suy nghĩ thật kĩ xem đêm nay nên động phòng với lão bà đáng yêu như thế nào đây…” Thuận thế vuốt ve bên gáy Lang Vương, thỏ khẽ cười nói, lập tức ngăn chặn môi Lang Vương một lần nữa.
Lang Vương lẳng lặng nhìn phía trước, giống như thỏ không tồn tại, làm như không thấy, mắt điếc tai ngơ, để mặc thỏ khinh bạc vui đùa. Bỗng nhiên Lang Vương hung hăng nhíu mày, trong miệng dùng lực. Thỏ chợt rời khỏi người Lang Vương, môi dưới bị răng nhọn cắn đổ máu. Lang Vương cười nhạt.
Nhẹ nhàng dùng ngón út vỗ về vết thương trên môi mình, thỏ híp mắt mỉm cười, “Thú vị… Ngươi càng như vậy càng làm ta có hứng thú… Lang Vương…”