“Phàm, ngươi hận ta sao?” Cúi đầu hạ mi, thỏ nhẹ giọng, vẫn cười vân đạm phong khinh như trước.
Lang Vương tạm thời đờ đẫn, dừng lại một lát, sau đó thở dài, “Ngươi nghĩ ta nên trả lời như thế nào?”
Thỏ nghe vậy ngược lại nở nụ cười, nhẹ nhàng nâng tay che miệng, mắt cong lên, dáng vẻ phong tình ngày thường có thêm một chút tươi đẹp, “Ta mong muốn ngươi hận ta.”
Lang Vương càng không hiểu được, ngẩng đầu nhìn thỏ.
Nhẹ nhàng nhắm mắt lại, thỏ thở ra một hơi thật dài, “Như vậy… Ngươi sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ ta.”
“Ngươi hà cớ gì phải thế?” Tô Dao dựa ở cạnh cửa, tức giận cười.
Thỏ cúi đầu hạ mi, Đúng vậy a… Tội gì? Sinh diệc hà ai, tử diệc hà khổ…” Dứt lời, đột nhiên ngửa đầu cười tự giễu, “Ai nha nha, nói đến cũng thật tiếc, ta ngay cả lão bà chưa từng thú, hài tử cũng chưa sinh.” Nói, không khỏi chậc lưỡi cảm thán.
“Thôi đi, với ngươi bây giờ, còn có hơi sức thú người khác? Bị thú thì đúng hơn?” Ngữ điệu trêu đùa, nam tử đầu đội kim quan đẩy cửa phía sao Tô Dao vào, đứng ở đầu giường, khoanh tay.
“À…” Thỏ dùng tay áo che miệng, giả vờ mị nhãn, cười nhạo, “Mạnh Chương huynh sao lại nói như vậy, ta cũng không biết ngươi lại có tâm tư như vậy đối với ta. Sẽ không biết nếu ta gả, ngươi có cam tâm tình nguyện thú không?
Lông mày Mạnh Chương co rút, khóe miệng mỉm cười, “Ngươi muốn làm phòng thứ mấy?”
“Nha ~ ngươi thật không có lương tâm.” Thỏ nghe vậy, lập tức nâng tay áo, giả vờ dáng vẻ tiểu cô nương lau khóe mắt không có giọt lệ nào.
Mạnh Chương run lên, cắn răng, “Ngươi thật buồn nôn”.
“Cảm tạ khích lệ.” Thỏ không hề tức giận, cười vô cùng nhộn nhạo. Nhộn nhạo một hồi, bỗng nhiên quay đầu, nhướng mi nhìn về phía Lang Vương ngồi bên cạnh, “Hay là… Phàm, ngươi thú ta đi?”
Đang cúi đầu uống trà Lang Vương đột nhiên nghe một câu như thế, phun một ngụm trà ra, ngẩng đầu cắn răng, “Ngươi lại muốn tìm đường chết?”
Thỏ cúi đầu, ngón tay út nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa cằm, “Không có, chỉ là bỗng nhiên nghĩ đến mà thôi. Trước ta nói thú thê, nhưng mà đã làm nhục ngươi, bây giờ ta cho ngươi thú ta, coi như bồi thường, ngươi thấy thế nào?”
Lang Vương giơ tay lên đỡ trán, thở ra một hơi dài, đứng dậy nhìn thỏ, trên mặt tràn đầy bất đắc dĩ, “Thỏ, đừng làm rộn, nói thật với ta, ngươi với ta, rốt cuộc muốn ta thế nào? Một lần hai lần thì thôi, vì sao ngươi lại hết lần này tới lần khác muốn giày vò ta?”
Thỏ nâng mắt, không e dè nhìn vào mặt Lang Vương, “Thực ra chỉ là bởi vì ta rất ích kỷ, ” vỗ về cây quạt trong tay, thỏ nhẹ nhàng cười.
“Phàm, ta không muốn ngươi quên ta…”