Trước mắt, thật là không nhìn ra… Thỏ
Trên da lông màu trắng là vết máu loang lổ, cả người không có một chỗ da thịt nào là lành lặn. Hiển nhiên bởi vì bị thương rất nặng, đã không còn sức lực duy trì hình người.
Nhìn thỏ không ngừng run lẩy bẩy trước mắt, Lang Vương hoàn toàn ngây ngẩn cả người. Đã từng tưởng tượng cảnh gặp lại vô số lần, nhưng không ngờ tới tình cảnh bây giờ. Luôn nghĩ khi gặp lại, phải trả thù những nhục nhã của hắn đối với mình trước đây, khiến hắn chịu cảm giác như vậy. Thế nhưng hôm nay… Lại không thể ra tay.
Thỏ hơi trợn mắt, thấy Lang Vương, đôi mắt trở nên ảm đạm, con ngươi con mắt trái rõ ràng có chút không linh hoạt, rất mất tự nhiên. Ngực Lang Vương không hiểu sao thấy căng thẳng, ngồi xổm người xuống, ôm lấy thỏ, cẩn thận nhìn, quả nhiên, mắt trái thỏ ứ máu, có lẽ đã bị phế đi.
Lang Vương bỗng nhiên không biết làm như thế nào cho phải, cứu? Hay là không cứu? Gϊếŧ? Hay là…
Cuối cùng Lang Vương cũng không có ra tay được.
Nhìn cái giường trước mắt, thỏ đã khôi phục hình người, Lang Vương nhíu mày. Trên da thịt vốn dĩ trắng nõn, ngoại trừ vết thương dày đặc, còn có đầy hình xăm màu đen giống như phù chú.
Chỉ là nửa năm không gặp, cái tên vốn luôn luôn cao ngạo không ai bì nổi, làm sao lại bị chỉnh thành cái bộ dáng này?
Con mắt trái của thỏ bị phế đi, bị lửa cháy mạnh làm tổn thương, còn có thể giữ được con ngươi, đã là may mắn. Về phần dấu vết màu đen trên người thỏ, là chuyện gì xảy ra, thầy thuốc lắc đầu tỏ vẻ hắn cũng bất lực.
Lẳng lặng ngồi ở bên giường, Lang Vương lần đầu tiên ở khoảng cách gần như vậy, nghiêm túc bình tĩnh quan sát thỏ.
Hoa thế vô song, cái từ này. Dù là dùng lúc trước, hay là bây giờ khi trên người thỏ đầy vết thương, đều không quá phận. Cái loại phong lưu khó có thể che giấu này, như khắc vào trong xương.
Ngón tay nhẹ nhàng giật giật, sau đó là lông mi, mí mắt… Thỏ hơi mở mắt, nhìn thoáng qua Lang Vương, cười nhạt. Hơi giơ tay lên, ngón tay hơi lộ ra vẻ khô gầy, chạm lên tay Lang Vương để bên giường.
Trong nháy mắt, vằn đen trên người thỏ, gợn sóng như nước, từ chỗ tiếp xúc, từ từ rời rạt, mờ nhạt, cho đến biến mất.
Ngón tay nhẹ nhàng cầm tay của Lang Vương. Giọng nói khàn khàn, vẫn híp mắt cười nhàn nhạt như trước.
“Phàm, đã lâu không gặp…”
“Thiên Lộc… Rốt cục vẫn phải?” Tô Dao nhẹ nhàng cầm chén thuốc, thở dài lắc đầu.
Thỏ nhẹ nhàng gật đầu, không quan tâm cười cười, “Cũng không hẳn không tốt.”
Tô Dao tức giận lắc đầu, “Ta chỉ là đang nói ngươi, ngươi như vậy như vậy, đáng giá sao? Còn có ánh mắt của ngươi…”
“Nhìn không thấy, cũng không phải chuyện xấu?” Thỏ che miệng, vẫn cười phong tình vạn chủng như trước, “Chỉ là như vậy, ta cho hắn, cũng sẽ không thiếu cái gì…”.
“Thật khó tưởng tượng, Hoa Nguyệt Hàn luôn luôn không có tim không có phổi đúng là một người nặng tình nghĩa như thế…” Tô Dao cười nhạt, giọng nói cũng không có ý châm chọc, nhiều hơn, chính là bất đắc dĩ và cảm khái.”Không nói tới chuyện thả Thiên Lộc, ta xin hỏi ngươi, ngươi cùng tiểu dã lang, là loại tâm tư nào?”
Thỏ nghe vậy sửng sốt, cúi đầu khổ sở cười. Hồi lâu, khẽ ngẩng đầu, nhìn Tô Dao.
“Có lẽ là…” Thỏ hơi nhắm mắt lại.
“Biết rõ không thể làm, rồi lại không cam lòng.”