Chương 61
“A! ! !” Tang Chỉ thét chói tai từ trên giường ngồi dậy, trán đã bị một lớp mồ hôi lạnh che kín. Ngay trong nháy mắt nam nhân kia phá đứt dây xích, thật ra tiểu hồ ly dĩ nhiên hiểu được, hết thảy vừa rồi không phải là thật mà thật ra là nàng đang… ở trong giấc mộng bị yếm bùa.
Gấp gáp hít thở sâu mấy hơi, Bích Nữ thấy Tang Chỉ chậm chạp có phản ứng lại mới lấy tay nhẹ nhàng xoa lưng trấn an, chưa kịp xoa hai cái đã bị Tang Chỉ cấp bách bắt lấy tay. Tang Chỉ vẻ mặt khủng hoảng, hiển nhiên còn chưa phục hồi tinh thần lại sau cơn ác mộng vừa rồi, thở hổn hển nói:
“Tỷ tỷ… Mau… Hô, hô! Kết giới Bình Nhạc trấn, miệng kết giới… có khả năng bị công phá!” Ngay nháy mắt khi vừa bừng tỉnh, Tang Chỉ rõ ràng đã nhìn thấy gương mặt của nam nhân kia —— dữ tợn, khủng bố, cùng với táo bạo. Trước khi hắn giãy đứt dây trói còn nói với nàng “Đã lâu không gặp”. Đúng vậy, đúng là đã lâu không gặp. Ở trên núi Thạch Quái lần trước, hắn chính là kẻ đã tiến vào trong mộng của nàng, mà nàng thì thiếu chút nữa nghe theo lời nam nhân này, cởi bỏ dây thừng của hắn, giải phong ấn Bình Nhạc trấn.
Tang Chỉ hiểu được nguyên nhân hậu quả, cảm thấy đầu như muốn nổ tung, nhắm mắt thống khổ nói: “Hùng meo meo đã từng nói, nam nhân này chính là phong ấn của Bình Nhạc trấn biến thành. Năm đó sau khi tạo ra phong ấn, Hùng meo meo cùng Kê thần đại nhân e sợ miệng kết giới sẽ bị phát hiện, mở ra phong ấn, liền bắt nó khóa trong một cảnh trong mơ. Kết quả là thời gian trôi qua, phong ấn này dần dần có ý thức và du͙© vọиɠ, ý đồ muốn thoát khỏi cảnh trong mơ. Ta lần trước ở trong mộng đã từng gặp hắn —— “
Nói đến này, Tang Chỉ dừng lại rốt cuộc không nói được nữa, ngực đau đớn không rõ nguyên nhân. Đã một lần, bởi vì có cô gái áo xanh cứu giúp, Tang Chỉ mới biết cảnh trí phá phong ấn là trong mơ, là giả nên không có hành động gây ra sai lầm lớn. Nhưng mộng lần này lại chân thật như vậy…nàng lúc ấy đầu óc nóng rực choáng váng, một nhát kiếm kia chém xuống, dây thừng trói quanh phong ấn đều hết thảy chặt đứt. Nói như vậy, có thể Bình Nhạc trấn đã bị—— hay không?
Suy nghĩ xong, tiểu hồ ly hoảng hốt mở mắt ra, đang muốn nói cái gì với Bích Nữ, lại bị nàng ấy đè thật mạnh bả vai, “Tang Chỉ, ngươi bình tĩnh một chút.” Dứt lời, Bích Nữ đưa ánh mắt phức tạp xem xét ánh mắt Tuấn Thúc đang đứng ở phía sau, lúc này mới nói rõ chân tướng: “Trên thực tế, kết giới Bình Nhạc trấn đã bị công phá.”
Sét! Đánh! Giữa! Trời! Quang!
Một câu, làm cho Tang Chỉ mắt hạnh tức giận trợn trừng, cả kinh không phát ra được một chút âm thanh. Bích Nữ thấy thế, lắc đầu chậm rãi giải thích: “Ngươi nói đúng, phong ấn Bình Nhạc trấn bởi vì đã sống ngàn năm, dần dần tu luyện thành hình người, có thất tình lục dục. Mà nó hết lần này lại đến lần khác dẫn ngươi vào trong giấc mộng, cũng là vì muốn ngươi giúp nó cởi bỏ dây thừng, cởi bỏ luôn phong ấn.”
Dừng một chút, Bích Nữ đứng dậy nhìn ra xa ngoài cửa sổ, do dự một lúc mới giận dữ nói: “Vừa rồi Bình Nhạc trấn bỗng nhiên trời sụp đất nứt, sấm sét vang trời, núi Thúy Bình cũng xảy ra chấn động mãnh liệt, giờ phút này… Yêu quái bị phong ấn đã chạy trốn. Hùng meo meo cùng Kê thần đang truy đuổi nó.”
Tang Chỉ nghe vậy nhanh chóng túm góc chăn, đưa mắt nhìn Tuấn Thúc đang ngồi ở trong góc không nói một lời, môi nàng run rẩy, “Nói như vậy, kết giới Bình Nhạc trấn thật sự đã mở ra?”
Tang Chỉ đang miên man suy nghĩ, cửa gỗ kẽo kẹt lay động, giây sau mọi người liền nghe tiếng hồ ly tru thấp lên, Lai Thước một thân háo hức nhảy đến trên giường lẹp bẹp liếʍ mu bàn tay Tang Chỉ, theo phía sau là Thất Thủy và Khế Nhạc. Thất Thủy đem thuốc để ở trên bàn, nhìn nhìn Tang Chỉ đang ở trên giường, gãi đầu nói: “Công chúa rốt cục đã tỉnh, nếu mà còn tiếp tục ngủ thì Phượng Quân nhà ta sẽ hoảng loạn muốn chết.”
Khế Nhạc nghe xong lời này, cũng gật đầu nói: “Rất đúng, rất đúng, Tang Chỉ đại nhân, ngài có biết mình đã ngủ ba ngày ba đêm rồi không? Ai, trong thời gian này Bình Nhạc trấn đã long trời lở đất, bởi vì Bình Nhạc trấn chấn động mà đã chết thật nhiều người, đúng lúc Thổ thần lại bỏ trốn, chúng ta…”
“Thất Thủy.” Cây đào tinh nói chưa xong, Tuấn Thúc liền lên tiếng ngắt lời, “Các ngươi đều đi ra ngoài đi, thuốc để ta giúp Tang Chỉ uống.” Mấy người vừa nghe, biết ngay là vợ chồng son có chuyện muốn nói riêng với nhau nên tất cả đều im lặng lui ra, duy chỉ có Lai Thước lại luyến tiếc không muốn đi, lặng lẽ chui đầu vào trong chăn trốn, nhưng lại giấu đầu lòi đuôi ở bên ngoài, cái đuôi lắc lắc lắc lắc lộ rõ.
Thấy bộ dạng buồn cười của tiểu tử kia nhưng Tang Chỉ lại cười không nổi, thấy Tuấn Thúc quả thực nghiêm túc bưng thuốc ngồi trước mặt mình, cũng không lấy tay tiếp. Trầm ngâm thật lâu sau, Tang Chỉ mới buồn bã nói: “Ta có phải gây đại họa rồi không? Không có kết giới, về sau quần ma đều có thể tùy ý ra vào Bình Nhạc trấn, Bình Nhạc trấn sẽ… rất nguy hiểm.”
Nghe xong lời này, Tuấn Thúc đôi mắt thâm thúy, rõ ràng đầy sát khí làm cho người ta đoán không được tâm tư. Hắn nói: “Tang Chỉ, ta nhìn thấy.”
“Thấy cái gì?”
Phượng hoàng xấu xa đặt chén thuốc xuống, đưa lưng về Tang Chỉ nói: “Lúc nàng mê man thì Bích Nữ làm phép cho nên ta thấy được cảnh tượng trong mộng của nàng.”
Nghe vậy, Tang Chỉ chợt sợ hãi. Trong lòng như bị cái gì đó đâm vào, chân tay luống cuống, Tuấn Thúc đã quay đầu lại nhìn thẳng nàng không hề chớp mắt, giọng nói trầm thấp: “Chúng ta là vợ chồng, vì sao không tin ta? Vì sao trong mộng vừa thấy Tuấn Thúc giả kia ở cùng Chuỗi Ngọc liền mất phương hướng và lý trí? Vì sao lúc ấy nàng không hề nghi vấn rằng đó không phải thật sự. Vì sao… nghi oan cho ta như thế?”
“Không phải!” Tiểu hồ ly đứng dậy biện bạch giải thích, “Ta, ta lúc ấy vì thấy con thỏ tiểu tiên, lại nghĩ tới nàng ta hại ta hiện nguyên hình ở hôn lễ, cho nên ta, ta…”
Tang Chỉ tắt lời, đưa ánh mắt vô cùng đáng thương nhìn về phía Tuấn Thúc, Tuấn Thúc lại tâm địa cứng rắn không nhìn qua, lạnh lùng lên tiếng, “Quên đi, nàng vừa tỉnh lại, vẫn nên nghỉ ngơi thêm. Bình Nhạc trấn hiện tại nguy cơ rất lớn, ta đi ra ngoài bảo vệ trước đã.” Dứt lời, quả nhiên đi thẳng ra cửa không quay đầu lại, còn lại tiểu hồ ly ngồi yên ở trên giường, tinh thần vẫn chưa bình tĩnh lại.
Lai Thước tránh ở trong chăn thật lâu sau, thấy không có người bắt mình liền lặng lẽ đưa đầu hồ ly đi ra, hết nhìn đông lại nhìn tây, lại cảm giác có cái gì ẩm ướt ngượng ngùng từ trên đầu rơi xuống, ngẩng đầu vừa thấy, trên mặt Tang Chỉ chứa đầy nước mắt. Lai Thước sợ hãi, nhanh chóng chui ra khỏi ổ chăn cọ cọ an ủi Tang Chỉ. Một lát sau, Tang Chỉ mới nâng cánh tay lên vuốt ve lông Lai Thước giống như mọi lần.
“Lai Thước, ngươi nói vì sao ta lúc ấy không hoài nghi? Ta… đáng chết!”
————————————— ta là đường phân cách cãi nhau —————————————
Từ ngày đó trở đi, phượng hoàng xấu xa đều lạnh lùng thản nhiên, hờ hững đối với Tang Chỉ.
Bởi vì đây là thời kỳ vô cùng quan trọng, người Bình Nhạc trấn vì tai họa lần này tai nạn chết vô số, đám người Tuấn Thúc mỗi ngày làm việc đến trời đen kịt, thật vất vả cố gắng tới tối muộn mới trở về nhà, tiểu hồ ly ngóng trông cùng hắn trò chuyện, nhưng Tuấn Thúc ngã đầu xuống liền ngủ. Tang Chỉ tự biết nàng đã đυ.ng chạm vào lòng tự ái của Tuấn Thúc, đối diện với thái độ “Không bạo động không hợp tác” của hắn chỉ biết bất đắc dĩ, thì đột nhiên thời cơ chuyển biến lại đến.
Hôm nay Tang Chỉ đang ở trong Thanh Ngô cư chờ tướng công trở về ăn cơm, chợt nghe ngoài cửa truyền đến tiếng cười quen thuộc: “Ai nha nha, gả cho người ta rồi thì quả thực khác biệt, tiểu hồ ly thế mà lại biết nấu ăn.”
Tang Chỉ buồn bực, lại cả kinh nghẹn họng nhìn trân trối, Minh Tao ca ca, Yêu vương, Ly Vẫn cả một đám đều đang đứng ở bên ngoài. Tang Chỉ với Ly Vẫn dù sao cũng đã có một khoảng thời gian sớm chiều ở chung, gặp cố nhân trở về thoáng chốc mừng rỡ cười toe toét, vừa chạy ra bên ngoài vừa kêu lên:
“A Ly!”
Đồng thời lúc tiểu hồ ly chạy ra nghênh đón ngoài cửa, Lai Thước cũng nhào vào trong lòng ca ca lại thân thiết liếʍ liếʍ, Minh Tao ca ca đứng ở chính giữa thấy hai vị trái phải đều có người tiếp đón, duy chỉ mình mình vắng vẻ, liền bĩu môi làm bộ muốn khóc nói, “Tiểu hồ ly, ta là đại bá của ngươi, ngươi cũng không tiếp đón ta.”
Tang Chỉ nghe vậy còn chưa kịp mở miệng trả lời thì mọi người chợt nghe phía sau có người nói, “Tiếp đón ngươi, chẳng phải là làm ngươi đẹp mặt à?” Miêng lưỡi độc như thế, tất nhiên phát ra từ miệng phượng hoàng xấu xa. Sau một lúc chào hỏi, mọi người liền vào trong phòng, Tang Chỉ lúc này mới biết, thì ra thời gian trước Yêu vương mang theo A Ly, Minh Tao ca ca rời đi, nói là đi “làm đại sự”, chính là có liên quan rất lớn đến kết giới Bình Nhạc trấn.
Nhấm nháp trà, Yêu vương nhẹ nhàng nói, “Về kết giới Bình Nhạc trấn, các ngươi chỉ biết một, có từng nghĩ tới thứ hai?”
Nghe xong lời này, tiểu hồ ly hơi hơi nhíu mi, “Cái gì thứ hai?”
Yêu vương ngưng con ngươi, nở nụ cười xem xét Tang Chỉ, buồn bã nói, “Bình Nhạc trấn chỉ là một trấn nhỏ như thế, vì sao ngàn năm qua đều cần dùng kết giới để bảo vệ? Để tránh kết giới không bị phá, còn sử dụng trăm phương ngàn kế như thế, để cho Kê thần tạo thành mộng đem giấu đi.”
Tang Chỉ đang do dự, Ly Vẫn đã lời ít mà ý nhiều nói: “Bởi vì Bình Nhạc trấn có thứ gì đó phải bảo vệ, mà thứ này lại rất quan trọng đối với tam giới.”
Nghe vậy, Tuấn Thúc khép mắt không nói được một lời, Tang Chỉ kinh ngạc nhìn thẳng Ly Vẫn, Ly Vẫn gật đầu nhẹ giọng nói, “Lần này ta đi theo Yêu vương ra ngoài, chính là đi tìm thứ đó.”
“Ta không hiểu…” Tang Chỉ cắn môi dưới lắc đầu, “Ngươi đã nói thứ quan trọng gì đó ở Bình Nhạc trấn, vì sao lại đi ra ngoài tìm? Còn có, rốt cuộc nó là cái gì vậy?”
Vừa dứt lời, Tang Chỉ liền nghe bên cạnh truyền đến một câu nói nhẹ nhàng: “Là Ma Nhãn.”
Nói xong, Yêu vương bật cười ra tiếng, hừ nói: “Phượng Quân đại nhân quả nhiên biết chuyện này.”
Tuấn Thúc nghe xong lời này không vội cũng không hoảng hốt, chỉ đưa mắt nhìn Yêu vương. Trong nhất thời, Tang Chỉ chỉ cảm thấy như bị sét đánh. Tuấn Thúc nói: “Sao ta biết thì có gì lạ chứ? Thân là tộc trưởng tương lai của Phượng tộc, ngự sử trần gian, ta chỉ cần hỏi thăm nho nhỏ một chút, tin tức như vậy tự nhiên có được dễ như trở bàn tay. Nhưng thật ra Yêu vương ngươi, thân là tộc hồ yêu, dám giựt dây người hai tộc Long Phượng theo đuôi ngươi đi tìm Ma Nhãn, chẳng phải là càng thêm khả nghi hay sao?”
Tang Chỉ nghe hai người ngươi một lời ta một câu có ý đối kháng nhau, chỉ cảm thấy vô cùng mơ hồ, đang muốn đặt câu hỏi chợt nghe Minh Tao ca ca nói: “Mấy ngàn năm trước, Ma tộc bị hai tộc tiên yêu liên hợp đánh bỏ chạy về Ma vực, Vương Mẫu sợ họ tu dưỡng xong sẽ lại đột kích, liền hạ chú bắt Ma tộc trọn đời không thể rời khỏi Ma Vực, mà Ma Nhãn này chính là chìa khóa duy nhất mở ra Ma Vực.”
“Tuy rằng các thượng tiên năm đó có tham dự việc này rất ít khi nhắc lại, nhưng dù sao giấy cũng không thể gói được lửa, lão đệ ta cùng Tiểu Thất đều biết cũng không có gì, cùng lắm có thể bỏ qua. Hai người các ngươi đừng trừng nhau nữa, mắt trừng hoài hỏng bây giờ!”
Yêu vương không để ý tới Tuấn Ngạn, cong môi nói tiếp, “Nghe đồn đại rằng năm đó Ma Nhãn đã bị hủy, nhưng cũng có người nói Ma Nhãn đang bị giấu đi ở nhân gian. Mà ngay lúc tin tức này truyền ra chưa được bao lâu thì kết giới bảo vệ Bình Nhạc trấn liền bị phá giải không biết vì sao, nhỉ!”
Tang Chỉ chớp chớp mắt, “Nói như vậy, Ma Nhãn đặt ở Bình Nhạc trấn, cho nên mới có kết giới, sau đó mới có phong ấn trong mơ?”
Phượng hoàng xấu xa cười nhạo, “Đại để thế gian đồn đại như thế, nhưng mà Yêu vương tự cho là thông minh, cho rằng đây là lạt mềm buộc chặt, bởi vậy mới mang theo vi huynh với Ly Vẫn tìm Ma Nhãn khắp chung quanh nha. Đáng tiếc trời tính không bằng người tính, Ma Nhãn không tìm được, nhưng kết giới Bình Nhạc trấn đã bị phá trước, không khỏi đoán rằng vì đã biết mình sai lầm nên Yêu vương ngài mới đành phải trở lại.”
Nghe vậy, Yêu vương cười như không cười, liếc mắt thật lâu sau mới bật cười lớn, “Đại khái là do lễ tân hôn gần đây của ngươi khiến cho Phượng Quân đại nhân ngươi đầu óc mê muội, ngươi thật ra đã đoán sai. Bổn vương là tới đón đệ đệ.”
Dứt lời, Lai Thước mở to hai mắt, kêu “thu” to ra tiếng. Mọi người còn chưa kịp nói gì, lại nghe bên ngoài có người ồn ào tiến vào, “Ăn cơm đi, ăn cơm đi, Tang Chỉ đại nhân, có phải Phượng Quân đã trở lại không, Bích Nữ đã đem đồ ăn…”
Nói được một nửa, cây đào tinh nửa chân vừa bước vào trong phòng liền đứng yên ở tại chỗ, thấy đám người Yêu vương không hay không biết bỗng nhiên xuất hiện, bất ngờ đến không tìm được lời nói thích hợp.
Tang Chỉ thấy thế, cầm tay phượng hoàng xấu xa nói, “Tuấn Thúc…” Câu nói kế tiếp còn chưa kịp nói ra, Tuấn Thúc đã mặt lạnh đẩy Tang Chỉ ra đứng dậy, trước khi ra ngoài còn lưu lại một câu nói nhẹ nhàng, “Khế Nhạc, thêm ba bát đũa nữa.”
Cây đào tinh vẫn đứng chết trân tại chỗ thật lâu sau mới đáp ứng chạy về thiên thính, mà tiểu hồ ly tay vẫn như trước dừng ở giữa không trung một cách xấu hổ, không thu trở lại. Yêu vương thấy thế chỉ làm như không nhìn thấy ôm đệ đệ đi ra ngoài, Ly Vẫn im lặng cũng theo đuôi đi ra, chỉ còn lại có Minh Tao ca ca vuốt cằm xem xét tiểu hồ ly.
Tang Chỉ: =_= Nhìn cái gì vậy? Chưa thấy qua vợ chồng son giận dỗi à?
Dò xét thật lâu sau, ánh mắt Minh Tao ca ca rốt cục lóe lên tia sáng nhiều chuyện nói: “Tiểu hồ ly, các ngươi cãi nhau à?”
Tang Chỉ, “Ca ca chết tiệt, huynh có thể đừng tỏ ra vui sướиɠ khi người khác gặp họa như vậy hay không?”