Năm thứ mười ba dưới thời Tần Chiêu Vương, tại bên ngoài thành Tân3 của nước Hàn, vào lúc hai phe quân đội đang giao chiến, bất ngờ 4có một con hổ dữ nhảy vào giữa chiến trường ăn thịt người sống, n5ó làm cho binh lính cả ISI hai phe đều không kịp trở tay, có rất 1nhiều người đã chết thảm trong miệng con quái thú.
Một vị5 tướng quân trẻ tuổi mặc bộ áo giáp màu bạc ở cách đó không xa lập tức thúc ngựa lao vào giữa hai quân, sau đó đâm thật mạnh thanh bảo kiếm của mình vào xương sườn bên trái con quái thú
Không ngờ con quái thú này nhìn giống như hổ, nhưng khi tướng quân mặc giáp bạc đến gần mới phát hiện thứ này phải lớn gấp đôi so với những con hổ thông thường, hơn nữa lông nó càng rắn như đinh sắt
Vị tướng quân mặc giáp bạc mặc dù dùng hết sức lực toàn thân mà vẫn không thể đâm sâu vào được nửa phân.
Sau khi hắn đánh một đòn không trúng, đang muốn lùi về nhưng không kịp, con quái thú kia vung mạnh chiếc cánh quét vị tướng quân mặc áo giáp bạc văng xa vài mét
Cùng lúc đó, quân lính bên cạnh cũng đã chết hơn một nửa, quân lính phe đối địch thấy tình hình không ổn bền vội vàng thu binh! Những vị tướng quân mặc giáp màu bạc vừa bị quái thú hất bay lại văng đến phía trận địa đối địch.
Tướng quân mặc giáp bạc biết lúc này mình nhất định phải liều mạng chiến đấu, nếu như hắn không gϊếŧ con quái thú để trở lại trận địa phe mình, hắn chắc chắn sẽ chết dưới tay hàng ngàn, hàng vạn quân lính phe địch..
Nhưng nói thì dễ, bảo kiếm chém sắt như chém bùn trong tay hắn cũng không thể làm nó bị thương, vậy phải dùng vũ khí gì để gϊếŧ nó đây? Ngay vào lúc hắn đang bối rối, con quái thú kia đã ăn sạch đầu của tất cả những người kia, sau đó nó quay đầu nhìn vị tướng quân mặc áo giáp bạc, miệng nó nhỏ đầy nước dãi, mắt lộ ra vẻ tàn ác..
Tướng quân giáp bạc biết mình đã trở thành con mồi trong mắt quái thú, chỉ một lúc nữa sẽ có kết cục như mấy xác chết không đầu kia! Nhưng hắn không còn đường lùi, bởi vì sau lưng là trận doanh của quân địch, kể cả hắn có tham sống sợ chết đến mức nào thì cũng không thể chạy đến phía trận địa của quân địch phải không? Con quái thú “giống hổ mà không phải hổ” kia từ từ đi về phía tướng quân giáp bạc, cứ như hắn đã trở thành thức ăn trong miệng nó mà không hề lo lắng đồ ăn này sẽ chạy mất vậy! Tướng quân giáp bạc biết mình mà không liều thì chắc chắn sẽ chết, thế là trong lòng hắn lập tức dâng lên một niềm quyết tâm, hắn thầm nghĩ mình là Bạch Khởi, đã trải qua bao nhiêu trận chiến, sao phải sợ một con thú dữ! Thế nhưng hắn đâu biết, con quái thú trước mặt này không phải là thú vật bình thường, nó chính là hung thủ Cùng Kỳ thời thượng cổ! Con thú này ăn thịt người, mấy năm qua các nước liên tục chiến tranh nên có vô số người chết trên chiến trường, chính điều này đã thu hút con quái thú xuất hiện làm hại một vùng
Bạch Khởi mặc dù dũng mãnh thiện chiến, nhưng hắn dù sao cũng chỉ là người bình thường, chỉ với thân thể bằng xương bằng thịt của hắn thì căn bản không thể nào gϊếŧ được Cùng Kỳ! Trong nhất thời hắn rơi vào tình thế khó chọn lựa, tiến cũng không được mà lùi cũng không xong..
Không ngờ đúng vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, một thanh niên mặc áo hoa cưỡi trên một con Thần thú màu đỏ từ đằng xa chạy đến, đầu quái thú đang muốn há mồm cắn về phía Bạch Khởi giống như đột nhiên cảm giác được điều gì đó, nó bay “vèo” một cái lên không trung, trong nháy mắt đã biến mất không còn thấy bóng dáng
Biến cố này tới quá nhanh, Bạch Khởi còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra, quân địch phía sau lưng thấy quái thú rời đi bèn ào tới muốn bắt sống hắn
Cũng may vào lúc nguy cấp này, người thanh niên cưỡi Thần thú đã kịp thời chạy tới, y thấy Cùng Kỳ đã trốn thoát thì hơi thất vọng, đang muốn quay người rời đi, lại nhìn thoáng qua Bạch Khởi đang rất chật vật ở bên cạnh
Mặc dù Bạch Khởi đã gặp qua rất nhiều người, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy “quái nhân” như thế này, lại càng không biết đối phương là ai, nên hắn thấy hơi ngạc nhiên
Nhưng tiếng hỗ gϊếŧ vang trời phía sau lưng đang nhắc cho Bạch Khởi biết, tình huống của hắn bây giờ vô cùng bất lợi, nếu không có biện pháp ứng phó nào thì chỉ sợ hắn sẽ bị bắt làm tù binh
Kinh nghiệm của nhiều năm chinh chiến đã giúp Bạch Khởi nhanh chóng nghĩ ra cách đối phó, hắn quay đầu theo phản xạ để tìm thanh bảo hiểm vừa bị văng mất của mình
Khi Bạch Khởi nhặt được thanh kiếm, binh sĩ nước Hàn cũng sắp đến gần, cho dù Bạch Khởi có dũng mãnh thiện chiến đến mức nào thì cũng không thể lấy một địch trăm, huống hồ gì đám binh lính nước Hàn đang tiến đến có tới cả nghìn người?
Không ngờ người thanh niên kỳ quái vừa xông vào chiến trường lại đột nhiên vươn tay ra và nói với Bạch Khởi: “Hay là ta đưa người rời khỏi đây trước được không...?” Bạch Khởi sững sờ, ngẩng đầu nhìn về phía người này..
Mặc dù hắn không biết đối phương là địch hay bạn, nhưng người có thể ra tay giúp đỡ hắn trước chiến trường chắc chắn không phải người của phe địch, thế là Bạch Khởi cũng không do dự nữa mà nắm chặt bàn tay của người thanh niên kia, tiếp đó nhảy lên lưng con Thần thú.
Vừa rồi binh lính nước Hàn cũng bị thiệt hại bởi Cùng Kỳ, nên lúc này nhìn thấy có người cưỡi Thần thú cứu Bạch Khởi đi thì không dám đuổi theo, cuối cùng đành trơ mắt nhìn Bạch Khởi bị một người một thú kia cứu đi và chạy trở về doanh trại nước Tần
Lúc này thủ hạ của Bạch Khởi đầu choáng váng, họ cứ nghĩ tướng quân của mình bị quái vật ăn, vậy mà không những người trở về được, lại còn cưỡi trên lưng một con quái vật..
Sau khi trở lại doanh trại nước Tần, người kia cùng với Bạch Khởi nhảy xuống khỏi lưng con Thần thú, lúc này Bạch Khởi mới cẩn thận nhìn một người một thú đã cứu mình này
Đến bây giờ Bạch Khởi mới phát hiện, hóa ra con Thần thú có bốn chân trắng như tuyết này lại là một con Hỏa Hồ Ly! Mà chủ nhân của con Hỏa Hồ Ly có phong độ hơn người, vừa nhìn là biết không phải người tầm thường.
Bạch Khởi biết người này chắc chắn không phải dân chúng bình thường, hắn bền vội ôm quyền và nói: “Vừa rồi được ân công cứu giúp, xin hỏi ân công có thể cho ta biết tục danh, ơn này nguyện kết cỏ ngậm vành, ngày khác nhất định sẽ báo đáp ơn cứu mạng!” * Đền ơn trả nghĩa cho người từng cứu giúp mình
Bạch Khởi nói rất thành khẩn, không ngờ người kia lại nhẹ nhàng lắc đầu: “Tướng quân không cần khách sáo, nói ra cũng thật xấu hổ..
Vừa rồi con thú kia chạy trốn khỏi sự đuổi bắt của ta nên mới đi vào trong chiến trường, vì thế đã khiến quý quân bị tổn thất, xin hãy tha lỗi.” Bạch Khởi nghe nói vậy mà lòng thấy nghi ngờ, thầm nghĩ rốt cuộc người này là thần thánh phương nào mà lại đi đuổi bắt con quái vật kinh khủng đó? Chẳng lẽ y là tu sĩ có dị thuật: Nghĩ tới đây Bạch Khởi vừa cười vừa nói: “Mặc kệ thế nào thì ngài cũng đã cứu Bạch mỗ ở ngay trước chiến trường hai quân, ân cứu mạng phải báo đáp cẩn thận, xin ân công đừng từ chối!” Người kia nghe Bạch Khởi nói thế cũng thấy hơi xấu hổ, y ôm quyền nói: “Tại hạ họ Thái, tên Úc Lũy, là một ẩn sĩ đi khắp bốn phương
Mấy ngày trước đi qua chỗ này thì phát hiện có hung thủ quấy phá, vốn định một mình diệt trừ quái thú, nhưng không ngờ nó rất giảo hoạt, sau khi bị ta đánh bị thương thì nhận ra không phải là đối thủ của ta, từ đó nó chạy trốn khắp nơi rồi ăn sọ não người chết để bổ sung nguyên khí! Vì vậy lúc này mới chạy đến chiến trường và gây ra cảnh tượng náo loạn vừa rồi...” Bạch Khởi nghe nói con yêu quái đó thích ăn não người để bổ sung nguyên khí, bèn vội vàng hỏi: “Ân công muốn nói là con quái vật đó sẽ còn quanh quẩn ở chỗ này?”.