Chương 8

Thật sung sướиɠ khi được trở lại mặt đường. Có thể chúng tôi đang bước vào địa ngục, bạn đồng hành của tôi sẽ phải khốn khổ vô cùng nếu chúng tôi thất bại, nhưng những lo âu đó là chuyện tương lai. Trong mấy tuần dầu tiên, tôi chỉ thấy được sải đôi chân, hít thở không khí trong lành, không bị giam hãm cùng mấy chục ma-cà-rồng hôi hám đẫm mồ hôi, mới sảng khoái làm sao.Tinh thần phấn chấn, khi chúng tôi xuyên đường mòn qua núi trong đêm. Harkart im lặng suốt, nghiền ngẫm những lời nói của lão Tí Nị. Ông Crepsley ủ dột như thường ngày. Tuy nhiên tôi biết dưới vẻ bên ngoài rầu rĩ, ông cũng đang khoái chí vì được ra ngoài như tôi. Chúng tôi tiến bước với một tốc độ cố định, vượt qua nhiều cây số mỗi đêm, ban ngày ngủ li bì dưới tàn cây hay hang động. Khi ra đi trời lạnh như cắt, nhưng đường càng xuống xa rặng núi, giá buốt giảm dần. Xuống tới vùng đất thấp, chúng tôi sẽ thoải mái như con người bình thường trong một ngày thu lạnh lẽo.

Chúng tôi đem theo những chai máu dự trữ và ăn thú hoang dã. Lâu lắm rồi tôi mới săn bắn, nên lúc đầu rất lóng ngóng nhưng rồi mau chóng lấy lại sự nhanh nhẹn.

Một sáng, vừa nhai thịt nai nướng, tôi vừa nhận xét:

- Thế này mới là sống chứ, phải không?

Ông Crepsley đồng ý ngay:

- Đúng thế.

Chúng tôi không thường nổi lửa mỗi ngày, nhưng thỉnh thoảng được thư giãn bên đống củi cháy rực quả là sung sướиɠ. Tôi bảo:

- Ước gì chúng ta cứ được tiếp tục mãi thế này.

Ông Crepsley mỉm cười:

- Không mong sớm được trở về Núi Ma-cà-rồng sao?

Toi nhăn mặt:

- Là một ông hoàng là vinh dự lớn thật, nhưng chẳng có gì vui thú hết.

Giọng đầy thông cảm, ông bảo:

- Vì cháu có một khởi đầu khó khăn. Nếu không có chiến tranh thì chúng ta đã có thời gian dành cho một chuyến phiêu lưu rồi. Tất cả các ông hoàng đều du hành khắp thế giới hàng chục năm, trước khi trở lại với công việc triều chính. Thời điểm của cháu không may.

Tôi vui vẻ nói:

- Tuy nhiên cháu chẳng phàn nàn gì, vì lúc này cháu đang được tự do.

Harkat nhích gần chúng tôi, khều lửa. Từ khi ra khỏi Núi Ma-cà-rồng, anh ta rất ít nói. Nhưng lúc này, kéo mặt nạ xuống, anh ta lên tiếng:

- Tôi rất thích Núi Ma-cà-rồng. Cảm giác như ở nhà vậy. Trước đây chưa bao giờ tôi cảm thấy dễ chịu như thế, kể cả khi tôi… ở trong Gánh Xiếc Quái Dị. Khi vụ này kết thúc, nếu … được phép chọn lựa, tôi sẽ trở lại đó.

- Trong mi có máu ma-cà-rồng.

Ông Crepsley nói đùa. Nhưng Harkat coi như một lời nghiêm túc, bảo:

- Rất có thể. Tôi thường tự hỏi, có phải mình là một ma-cà-rồng… trong kiếp trước không? Điều đó có thể cắt nghĩa vì sao tôi được đưa tới Núi Ma-cà-rồng và vì sao tôi thích nghi tốt đến thế. Điều đó cũng có thể cắt nghĩa về những cái cọc… trong những giấc mơ của tôi.

Harkat thường mơ thấy những cọc nhọn. Trong cơn ác mộng, anh ta thấy mặt đất chao đảo, bị ngã xuống một cái hố đầy cọc nhọn đâm suốt qua tim anh.

Tôi hỏi:

- Có bất kỳ manh mối nào để biết anh từng là ai chưa? Gặp lão Tí Nị có khơi gợi được chút trí nhớ nào của anh không?

Harkat lắc cái đầu to đùng không cổ, thở dài:

- Chẳng sáng sủa hơn được chút nào.

Ông Crepsley hỏi:

- Nếu đã tới thời điểm mi được biết, sao Tí Nị không nói cho mi biết sự thật?

- Tôi nghĩ, không đơn giản thế đâu. Tôi phải tìm kiếm sự thật. Đó là một phần của thỏa thuận giữa chúng tôi.

Tôi bảo:

- Có kỳ lạ không, nếu Harkat đã từng là một ông hoàng ma-cà-rồng? Và nếu đúng vậy, liệu anh vẫn còn khả năng mở cửa Cung Ông Hoàng không?

Harkat ngu ngơ cười, khóe môi cong lên làm miệng thành một lỗ hổng:

- Tôi không nghĩ mình đã từng là ông hoàng đâu.

- Ê! Nếu tôi có thể trở thành ông hoàng, thì bất cứ ai cũng có thể…

Đón cái chân nai từ tay tôi, ông Crepsley làu bàu:

- Đúng vậy.

Ngay khi qua khỏi vùng núi, chúng tôi hướng về đông nam, tới ngoại ô của đời sống văn minh. Được thấy lại đèn điện, xe hơi, máy bay, cảm giác thật là kỳ lạ. Tôi cảm thấy như mình từ quá khứ vừa bước ra khỏi cỗ máy thời gian.

- Ồn ào quá!

Tôi bình phẩm khi đi qua một thị trấn náo nhiệt về đêm. Chúng tôi vào đó để hút máu người – dùng móng tay rạch một vết trong khi họ ngủ, lấy một lượng máu nhỏ, khép lại vết thương bằng nước bọt của ông Crepsley.

Ù tai vì tiếng ồn ào, tôi lèm bèm:

- Quá nhiều tiếng nhạc, cười nói, la thét.

Ông Crepsley bảo:

- Con người luôn chí chóe như loài khỉ. Đó là lối sống của họ mà.

Tôi không còn hay phản đối mỗi khi ông Crepsley phát biểu kiểu đó như trước kia nữa. Khi trở thành đệ tử của ông, tôi đã nuôi hi vọng trở lại đời sống cũ. Tôi mơ có ngày thu hồi lại con người của mình, trở về với gia đình và bạn bè. Nhưng… hết rồi! Những tháng năm sống trong Núi Ma-cà-rồng đã trừ khử hết những ham muốn của loài người trong tôi. Bây giờ, tôi là sinh vật của đêm tối… và tôi hài lòng với điều đó.

Bệnh ngứa ngáy của tôi trở nên tệ hơn. Trước khi ra khỏi thị trấn, tôi tìm một tiệm thuốc, mua cả đống phấn và thuốc nước trị ngứa. Nhưng phấn và thuốc nước cũng không làm bớt ngứa. Tôi gãi điên trên đường tới hang của công nương Evanna.

Ông Crepsley không nói nhiều về người đàn bà chúng tôi sắp gặp. Bà ta ở đâu, là người hay ma-cà-rồng, và vì sao chúng tôi lại phải gặp bà ta.

Một buổi sáng, trong khi cắm trại, tôi lèm bèm:

- Ông nên cho cháu biết mọi chuyện. Lỡ có chuyện gì xảy ra cho ông, Harkat và cháu làm sao biết đường tìm bà ấy?

Vuốt vuốt cái thẹo dài bên má trái – trong bấy nhiêu năm sống chung, tôi không biết vì sao ông lại có cái thẹo đó – ông Crepsley gật đầu ngẫm nghĩ:

- Cháu nói phải. Trước khi trời tối, ta sẽ vẽ một bản đồ.

- Và cho chúng cháu biết bà ta là ai.

Ông ngập ngừng:

- Khó cắt nghĩa lắm. Tốt nhất là để tự bà ta nói ra. Evanna nói với mỗi người mỗi khác. Có thể bà ta không từ chối nói thật với cháu, nhưng … cũng có thể bà từ chối.

- Bà ta có phải là một nhà phát minh không?

Ông Crepsley có một bộ xoong chảo có thể xếp lại thành một bó tí xíu, rất dễ đem theo. Ông bảo đó là do bà Evanna làm ra.

- Đôi khi bà ta sáng chế, vì đó là một người đàn bà có rất nhiều tài. Nhưng bà ta bỏ rất nhiều thời gian để nuôi cóc.

- Xin lỗi, cháu không hiểu.

- Đó là cái thú tiêu khiển của bà ta. Có người nuôi ngựa, chó hay mèo. Evanna nuôi cóc.

- Sao bà ta có thể nuôi cóc được?

- Rồi cháu sẽ thấy.

Ông nghiêng người, vỗ lên gối tôi, căn dặn:

- Nhưng dù nói gì, nhớ đừng gọi bà ta là phù thủy.

- Vì sao cháu lại gọi bà ấy là phù thủy chứ?

- Vì bà ta là một phù thủy… hay đại loại là vậy.

Harkat lo lắng hỏi:

- Chúng ta sắp gặp một phù thủy à?

Ông Crepsley hỏi:

- Mi ngại sao?

- Thỉnh thoảng trong giấc mơ của tôi có … một phù thủy. Tôi chưa bao giờ thấy mặt mụ… rõ ràng, không biết… mụ tốt… hay xấu. Có khi tôi chạy lại mụ để cầu cứu, có khi… tôi sợ hãi chạy trốn mụ.

Tôi bảo:

- Trước đây anh không hề nhắc đến chuyện này.

Harkat run rẩy cười:

- Với tất cả những con rồng, cọc nhọn, bóng người thì … một mụ phù thủy bé nhỏ có là gì.

Nhắc tới rồng làm tôi nhớ lại câu nói của Harkat khi chúng tôi gặp lão Tí Nị. Anh ta gọi lão là “chủ nhân của rồng”. Tôi đã hỏi, nhưng Harkat bảo không nhớ là đã nói câu đó. Nhưng ngẫm nghĩ rồi anh ta nói:

- Tuy nhiên, đôi khi trong mơ, tôi thấy ông Tí Nị… cưỡi trên lưng rồng. Một lần ông móc óc rồng, ném vào tôi. Tôi với tay để bắt… nhưng chợt tỉnh dậy trước khi bắt được.

Chúng tôi đã suy nghĩ về hình ảnh đó một thời gian dài. Vì ma-cà-rồng rất coi trọng những giấc mơ. Nhiều ma-cà-rồng tin rằng giấc mộng có quan hệ tới quá khứ hoặc tương lai, và có thể hiểu ra được nhiều điều từ đó. Nhưng dường như những giấc mơ của Harkat chẳng có gì liên quan tới thực tế, nên sau cùng ông Crepsley và tôi bỏ qua, lăn ra ngủ. Nhưng Harkat vẫn thức, đôi mắt màu lục lờ mờ sáng, cố chống chỏi với giấc ngủ càng lâu càng tốt, để trốn tránh rồng, cọc nhọn, phù thủy và những hiểm họa trong ác mộng.