Khả năng chối từ thách thức không bao giờ xuất hiện trong đầu tôi. Sáu năm chung sống cùng ma-cà-rồng, trong tôi tràn ngập giá trị và niềm tin của họ. Vì quyền lợi của thị tộc, ma-cà-rồng nào cũng sẽ hy sinh mạng sống. Đương nhiên đây không chỉ là hy sinh thân mình – tôi có một nhiệm vụ phải hoàn thành, nếu tôi thất bại, tất cả sẽ bị khổ đau – nhưng về căn bản thì cũng như nhau. Tôi đã được chọn, và ma-cà-rồng khi đã được chọn, sẽ không bao giờ nói ‘không’.Trong cuộc tranh luận ngắn, ông hoàng Paris đã bảo ông Crepsley và tôi: Việc này không là một bổn phận chính thức và chúng tôi không phải đồng ý đại diện cho thị tộc – nếu từ chối công tác với lão Tí Nị cũng không có ai phiền trách gì. Sau cùng, ông Crepsley tiến lên, vạt áo choàng đỏ phất phới như đôi cánh:
- Tôi hào hứng với cơ hội truy lùng Chúa tể Ma-cà-chớp.
Tôi bước lên sau ông, tiếc là không mặc cái áo choàng ấn tượng màu xanh, và nói một cách... hy vọng là đầy dũng cảm:
- Tôi cũng thế.
Lão Tí Nị thì thầm với Harkat:
- Thằng nhỏ biết cách làm cuộc bàn cãi ngắn gọn lại.
Ông hoàng Mika hỏi:
- Còn tất cả chúng tôi thì sao? Tôi đã truy lùng tên chúa tể đáng nguyền rủa đó suốt năm năm. Tôi muốn được đi cùng họ.
- Tôi cũng vậy!
Một tướng quân la lớn. Lập tức tất cả ồn ào kêu lên với lão Tí Nị, muốn tham gia cùng chúng tôi trong cuộc săn lùng.
Lão lắc đầu:
- Chỉ ba thôi, không hơn không kém. Những kẻ không phải ma-cà-rồng có thể giúp họ, nhưng bất kể kẻ nào cùng dòng máu đi theo, họ sẽ bị thất bại.
Tiếng rì rầm bực tức râm ran. Ông hoàng Mika lại hỏi:
- Vì sao chúng tôi phải tin ông? Chắc chắn mười phải hơn ba, mười hai phải hơn mười và ba mươi…
Lão Tí Nị búng tay. Một tiếng rắc sắc gọn vang lên, cát bụi rào rào từ trên trút xuống. Nhìn lên, tôi thấy mái trần Cung Ông Hoàng nứt một vêt lớn. Các ma-cà-rồng khác hốt hoảng kêu lên cảnh giác.
Giọng đầy đe dọa, lão Tí Nị hỏi:
- Các người, những kẻ chưa sống đến ba thế kỷ, dám dạy ta – người đo lường sự trôi dạt của lục địa – về quy trình của định mệnh sao?
Lão lại búng ngón tay, vết nứt rộng thêm, những mảnh trần vỡ vụn vào bên trong.
- Cả ngàn ma-cà-chớp cũng không thể làm mẻ được những bức tường trong cung này, tuy nhiên ta chỉ búng ngón tay cũng có thể làm cho chúng sụp đổ.
Lão đưa cao mấy ngón tay lên, định búng lần nữa.
Ông hoàng Mika kêu lên:
- Đừng. Tôi xin lỗi! Tôi không có ý định chống đối ông.
Lão hạ thấp tay xuống:
- Hãy nghĩ đến chuyện này, nếu muốn cản trở ta lần nữa, Mika Ver Leth.
Lão gật đầu với hai tên Tí Hon, chúng tiến ra cửa. lão tuyên bố:
- Chúng sẽ vá lại mái trần trước khi chúng ta rời khỏi nơi này. Nhưng lần sau, nếu các người làm ta nổi giận, ta sẽ nghiền nát cung điện này tahnhf tro bụi, mặc các người và Huyết Thạch quý giá cho bọn ma-cà-chớp làm đồ chơi.
Phủi bụi trên đồng hồ hình trái tim, lão Tí Nị tươi cười nhìn quanh:
- Ta thấy chúng ta đã quyết định xong. Ba là đủ, phải không?
Ông hoàng già Paris đồng ý:
- Ba.
Mika rầu rĩ:
- Ba.
- Như ta đã nói, những kẻ không phải là ma-cà-rồng – thật ra là phải – tham gia một phần, nhưng cho tới năm sau, không ma-cà-rồng nào được tìm các thợ săn, trừ khi với lý do không liên quan đến Chúa tể ma-cà-chớp. Ba thợ săn này phải tự hành động, tự đạt được thành công hoặc thất bại.
Nói xong lão kết thúc buổi họp. Ngạo mạn vẫy tay cho hai ông hoàng Paris và Mika ra ngoài, lão mỉm cười ngồi xuống cái ngai của tôi, ngoắc ông Crepsley và tôi tiến lại. Vừa nói chuyện, lão vừa đá một chiếc ủng khỏi chân. Lão không mang vớ, và tôi sững sò thấy lão không có ngón chân – mà chỉ là lớp màng với sáu cái móng tí teo nhú ra như chân mèo.
Mắt long lanh tinh quái, lão hỏi:
- Sợ hả, Darren Shan?
- Phải. Nhưng tôi hãnh diện nếu có thể giúp được phần nào.
- Nhưng nếu mi chẳng giúp được tí gì? Nếu mi thất bại và đẩy ma-cà-rồng vào nạn diệt vong thì sao?
- Chúng tôi chấp nhận những gì xảy ra.
Tôi lập lại câu nói thông thường trong thế giới của những sinh vật sống về đêm. Nụ cười biến mất trên mặt lão:
- Hồi mi tỏ ra kém thông minh, ta khoái mi hơn.
Lão ậm ừ quay qua ông Crepslay:
- Còn ông? Sợ trách nhiệm nặng nề hả? Có thể vượt qua được chứ?
- Có thể.
Lão nhăn mặt:
- Thầy trò ngươi không biết đùa. Chẳng thế nào làm hai người tức giận được.
Lão gầm lên gọi:
- Harkat!
Harkat vội vàng tiến lên. Lão hỏi:
- Mi nghĩ sao về chuyện này? Số phận của mấy ma-cà-rồng này có làm mi bận tâm không?
- Có.
- Mi lo cho chúng? Hừ!
Lão xoa xoa cái đồng hồ, đồng hồ hơi sáng lên, rồi lão chạm tay vào thái dương bên trái của Harkat. Harkat hổn hển quỵ xuống. Ngón tay vẫn đặt trên thái dương Harkat, lão hỏi:
- Mi thường thấy ác mộng hả?
- Dạ.
- Mi muốn không còn ác mộng nữa không?
- Dạ muốn.
Lão buông Harkat ra. Anh kêu lên, hàm răng nhọn nghiến chặt, cố đứng thẳng dậy. Những giọt nước mắt xanh lè ứa ra từ khóe mắt.
Lão Tí Nị nói:
- Đã đến lúc mi được biết sự thật về chính mình. Nếu theo ta, ta sẽ tiết lộ điều đó, và những cơn ác mộng sẽ chấm dứt. Bằng không, ác mộng sẽ tiếp tục, và trong vòng một năm mi sẽ thành một kẻ tàn phế rên xiết vì đau đớn.
Harkat run lẩy bẩy, nhưng không vội vàng đồng ý theo lão Tí Nị:
- Nếu… tôi chờ… một cơ hội… khác để biết… sự thật… về mình?
- Được. Nhưng mi sẽ phải chịu đựng nhiều trong thời gian đó. Và… ta không thể bảo đảm sự an toàn cho mi. Nếu mi chết trước khi biết mình thật sự là ai, mi sẽ vĩnh viễn mất linh hồn.
Nhăn mặt lo lắng, Harkat lắp bắp:
- Tôi cảm thấy có tiếng thì thầm bảo tôi…
Đặt tay lên ngực trái, anh ta nói tiếp:
- Ở đây này. Tôi cảm thấy là nên đi theo Darren và … ông Larten.
- Nếu có mi, cơ hội hạ Chúa tể Ma-cà-chớp của họ sẽ tốt hơn. Sự tham gia của mi không là lợi khí, nhưng có thể cũng quan trọng.
Tôi nhỏ nhẹ nói:
- Harkat, anh không mắc nợ gì chúng tôi hết. Đã hai lần anh cứu mạng tôi rồi. hãy đi với ông Tí Nị để biết sự thật về mình.
Harkat nhăn nhó:
- Tôi nghĩ, nếu… bỏ cậu để đi tìm hiểu sự thật, con người… từng là tôi sẽ không thích điều tôi làm.
Khó khăn nghiền ngẫm thêm mấy giây, anh chàng Tí Hon ngửng nhìn lão Tí Nị:
- Dù đúng hay sai tôi cũng sẽ đi với họ. Tôi cảm thấy chỗ của tôi là… ở bên hai ma-cà-rồng này. Mọi chuyện khác… hãy chờ.
Lão khịt mũi:
- Được thôi. Nếu mi sống sót, chúng ta sẽ gặp lại. Nếu không…
Ông Crepsley hỏi lão Tí Nị:
- Ông đã nói tới công nương Evanna. Chúng tôi phải tìm bà ấy trước?
- Nếu muốn. Ta không thể và sẽ không điều khiển các người. Nhưng nếu là ta, ta sẽ bắt đầu từ nơi đó. Sau đó, hãy hỏi lòng mình. Hãy quên cuộc truy lùng, hãy đi tới nơi cảm thấy đúng nơi cần đến. Định mệnh sẽ hướng dẫn ông khi nó muốn.
Cuộc chuyện trò chấm dứt. Lão Tí Nị lẳng lặng đi, không nói một lời chào. Hai gã Tí Hon theo
chúng đã hoàn tất việc sửa chữa mái trần trong khi chúng tôi trò chuyện.
Đêm đó Núi Ma-cà-rồng huyên náo tranh luận về cuộc viếng thăm và lời tiên tri của lão Tí Nị. Các ma-cà-rồng đồng ý để ông Crepsley và tôi ra đi để liên kết với thợ săn thứ ba – dù kẻ đó là ai –, nhưng mỗi người một ý. Một số ma-cà-rồng nghĩ nếu tương lai của thị tộc tùy thuộc vào chỉ ba thợ săn, họ nên quên đi cuộc chiến với ma-cà-chớp, vì dường như chiến tranh không còn mục đích gì nữa. Đa số lại không đồng ý, họ bảo ngừng chiến là điên rồ.
Ông Crepsley đưa tôi và Harkat ra khỏi cung trước khi trời sáng, bỏ lại sau các ông hoàng và tướng quân vẫn còn đang tranh cãi. Ông bảo, chúng tôi cần một ngày ngơi nghỉ hoàn toàn. Những lời nói của lão Tí Nị vang vang trong đầu làm tôi khó ngủ được, nhưng cũng cố thϊếp đi mấy tiếng.
Chúng tôi thức dậy khoảng ba giờ trước hoàng hôn, ăn một chút, rồi đóng một ít hành lý sơ sài (tôi đem theo một bộ đồ, vài chai máu và cuốn sổ nhật ký). Chúng tôi chào tạm biệt ông Vanez và cụ Seba – vị sĩ quan quân nhu già rất buồn khi thấy tụi tôi ra đi – rồi gặp ông hoàng Paris Skyle tại cổng ra khỏi cung. Ông cho biết ông hoàng Mika đang hỗ trợ cuộc chiến vẫn đang liên tục từ đêm này qua đêm khác. Khi bắt tay ông hoàng già, trông ông rất yếu, tôi có cảm giác ông chẳng còn sống được bao lâu nữa – nếu cuộc tìm kiếm này giữ chúng tôi xa cách Núi Ma-cà-rồng một thời gian dài, thì có thể đây là lần cuối cùng tôi được thấy ông. Tôi ôm xiết ông, nói:
- Cháu sẽ nhớ ngài lắm, thưa ông hoàng Paris.
- Ta cũng nhớ cháu, ông hoàng trẻ ạ.
Ông ghì chặt và rít vào tai tôi:
- Hãy tìm và gϊếŧ hắn, Darren. Xương cốt ta buốt lạnh, nhưng không là cái buốt giá của tuổi già. Ông Tí Nị đã nói sự thật… nếu Chúa tể Ma-cà-chớp tiến tới đầy đủ quyền năng, ta tin chắc tất cả chúng ta sẽ bị tiêu diệt.
Nhìn thẳng mắt ông hoàng già, tôi thề:
- Cháu sẽ tìm ra hắn. Và nếu có thời cơ, cháu sẽ nhắm trúng mục tiêu.
- Cầu xin thần may mắn của ma-cà-rồng luôn ở bên cháu.
Tôi đi theo ông Crepsley và Harkat. Chúng tôi chào đám đông tụ tập tiễn chân, rồi xuống đường hầm. Chúng tôi di chuyển nhanh và chính xác trong vòng hai tiếng đã ra khỏi núi, tiến vào khoảng trống, dưới bầu trời đêm trong vắt.
Cuộc săn tìm Chúa tể Ma-cà-chớp của chúng tôi đã bắt đầu.