Theo lệnh của Evanna, chúng tôi phải chôn xác mấy ma-cà-chớp và ma mới - bà ta hăm dọa sẽ làm chúng tôi thành mù và điếc nếu cãi lại. Trong lùm cây, chúng tôi đào những huyệt sâu, đặt chúng nằm ngửa, hướng lên bầu trời và cõi bồng lai, trước khi lấp đất.Ông hoàng Vancha vẫn chưa thể nguôi ngoai. Trở lại Gánh Xiếc Quái Dị, ông yêu cầu một chai rượu, rồi khóa mình trong một xe rơ-mọoc nhỏ. Ông tự nguyền rủa vì đã để Chúa tể Ma-cà-chớp trốn thoát. Nếu ông cố gắng giữ được em trai, thì tên Chúa tể đó đã bị chúng tôi tóm cổ rồi. Đó là cơ hội đầu tiên trong bốn cơ hội đã được báo trước là có thể gϊếŧ được hắn. Thật khó tưởng tượng lại có một thời cơ đơn giản hơn như vậy.
Ông Cao đã biết chuyện xảy ra. Ông vẫn chờ đợi cuộc đυ.ng độ và cho chúng tôi biết là ma-cà-chớp đã theo dõi Gánh Xiếc Quái Dị từ hơn một tháng trước.
Tôi hỏi:
- Chúng biết tụi cháu sắp đến đây?
- Không. Chúng theo dõi gánh xiếc vì những nguyên nhân khác.
Harkat nghi hoặc hỏi:
- Nhưng ông biết chúng tôi sắp đến, đúng không?
Ông Cao buồn rầu gật đầu:
- Đáng lẽ tôi đã báo cho mọi người biết, nhưng hậu quả sẽ rất tai hại. Những ai có khả năng nhìn thấu tương lai không được phép tác động vào. Chỉ Desmond Tí Nị có thể can thiệp trực tiếp vào những vấn đề của thời gian.
Ông Crepsley hỏi:
- Ông biết chúng tôi đi đâu, hoặc khi nào chúng tôi lại chạm trán chúng không?
- Không. Tôi có thể tìm ra, nhưng khả năng đoán tương lai của tôi không lớn. Chỉ có thể cho ông biết một điều: Gannen Harst là vệ sĩ chủ yếu của Chúa tể Ma-cà-chớp. Năm tên bị gϊếŧ có thể được thay thế. Harst mới là bảo vệ chính. Chúa tể đi đâu, hắn sẽ đi đó. Nếu hắn bị gϊếŧ, lợi thế thành công trong tương lai sẽ nghiêng về phe các ông.
Ông Crepsley thở dài:
- Thay vì Vancha, phải chi chính tôi đuổi theo Gannen Harst.
- Xin hãy trở lại thực tế. Bây giờ chúng ta đã biết Chúa tể Ma-cà-chớp du hành với ai rồi. Chúng ta có thể loan báo nhận dạng của Gannen Harst với anh em chúng ta, để tìm ra hắn. Họ sẽ không bị lừa vì gã đầy tớ ngụy trang đó nữa. Và lần sau chúng ta đã sẵn sàng để biết phải tìm kiếm kẻ nào.
Ông Crepsley đồng ý:
- Đúng thế. Ngoài ra chúng ta chưa bị hao tổn, chúng ta khôn ngoan hơn, và vẫn còn ba cơ hội nữa để gϊếŧ hắn.
Harkat nhăn nhó:
- Vậy thì... vì sao chúng ta có vẻ... quá thê thảm thế?
- Thất bại luôn là viên thuốc đắng khó nuốt.
Sau đó chúng tôi kiểm tra các vết thương. Cánh tay Harkat bị cắt sâu, nhưng không gãy xương, được ổn định bằng một dây đeo, và ông Crepsley bảo chỉ cần mất một đêm là sẽ lành. Ngón tay cái tôi tím bầm, nhưng ông Cao cho rằng nó không bị nhiễm độc và sẽ ổn, nếu tôi không đυ.ng chạm tới.
Đang sửa soạn ngủ, chúng tôi bỗng nghe thấy tiếng gào thét giận dữ. Chạy vội ra khỏi trại - ông Crepsley trùm kín đầu bằng cái áo khoác nặng nề, để tránh nắng sáng - chúng tôi bắt gặp ông hoàng Vancha bên ngoài, vừa xé tan quần áo, một chai rượu không nằm kế bên ông, vừa gào lên với mặt trời:
- Nướng ta đi! Ta cóc cần đâu! Thiêu ta hết sức mi đi!Thử xem ta có...
Ông Crepsley quát lớn:
- Vancha, ngài đang làm gì vậy?
Vancha quay phắt lại, nhặt cái chai, chĩa vào ông Crepsley như một mũi dao, rít lên:
- Cút đi. Nếu ngăn cản ta, ta sẽ gϊếŧ mi.
Ông Crepsley dừng lại. Ông biết quá rõ là không nên gây sự với một ma-cà-rồng đang say, nhất là một kẻ uy lực như Vancha. Nhưng ông nói:
- Thưa ngài, như thế này là dại. Hãy vào trong, chúng ta sẽ kiếm chai nữa, tôi sẽ uống cùng ngài...
-...để chúc sức khỏe cho Chúa tể Ma-cà-chớp!
Ông hoàng điên cuồng thét lên. Ông Crepsley bảo:
- Như thế là điên đó, thưa ngài.
Giọng Vancha càng buồn thảm hơn:
- Ừ, nhưng đây là một thế giới điên loạn mà, Larten. Vì ta đã tha mạng cho em trai - kẻ đã một lần cứu mạng ta - mà kẻ thù lớn nhất của chúng ta đã trốn thoát, và thị tộc ta phải đối diện với sự thất bại. Thế giới gì mà tội ác lại được sinh ra từ một hành động nhân ái chứ?
Ông Crepsley không trả lời câu hỏi đó của ông hoàng. Harkat lên tiếng:
- Cái chết chẳng giúp được gì đâu, ngài Vancha.
- Đúng thế. Nhưng sẽ là sự trừng phạt, vì ta đáng bị trừng phạt. Sau vụ này, làm sao ta còn có thể nhìn mặt các ông hoàng, các tướng quân bằng hữu nữa? Cơ hội gϊếŧ Chúa tể Ma-cà-chớp của ta đã mất. Thà ta cũng mất luôn cùng cơ hội đó, hơn là bám lấy cái sống và làm nhục tất cả chúng ta.
Tôi hỏi:
- Vậy ngài quyết định ở ngoài này, để mặt trời gϊếŧ chết?
- Ừ.
- Thế là hèn.
- Coi chừng, Darren Shan. Ta đang muốn bóp tan mấy cái sọ trước khi chết đây.
- Lại còn ngốc nữa.
Tôi gằn giọng, bất cần lời hăm dọa của ông ta. Rồi vượt qua ông Crepsley, tôi đưa bàn tay trái còn lành lặn, chỉ mặt ông hoàng, nói tiếp:
- Ai cho phép ông từ bỏ nhiệm vụ? Điều gì làm cho ông nghĩ có thể từ bỏ cuộc tìm kiếm và làm hỏng kế hoạch của tất cả chúng ta?
Vancha bối rối, lắp bắp hỏi:
- Mi đang nói gì vậy? Ta không còn là thành viên trong đoàn tìm kiếm nữa. Bây giờ là việc của mi và Larten.
- Vậy sao?
Quay lại, tôi đưa mắt tìm bà Evanna và ông Cao. Cả hai đang đứng sau đám đông - diễn viên và nhân viên của gánh xiếc bị tiếng la hét của ông hoàng hấp dẫn. Tôi nói:
- Nếu có thể, xin công nương Evanna và ông Cao cho biết: ngài Vancha có còn là thành phần trong cuộc truy tìm Chúa tể Ma-cà-chớp không?
Ông Cao áy náy nhìn Evanna. Bà ta ngập ngừng rồi miễn cưỡng nói:
- Ông ta có quyền năng để gây ảnh hưởng trong vụ này.
Ông hoàng ngơ ngác:
- Nhưng ta đã thất bại.
Tôi nói ngay:
- Một lần. Nhưng ai nói là ngài sẽ không còn cơ hội khác? Không ai nói mỗi chúng ta chỉ có một cơ hội. Vì chúng ta đều biết, cả bốn thời cơ đều được định sẵn cho ngài.
Miệng từ từ há hốc, mắt ông hoàng thì cứ nháy lia lịa. Ông Crepsley nói:
- Cho dù cơ hội có được chia đều. Chúng ta vẫn còn ba cơ hội nữa. Darren và tôi chỉ là hai, như vậy là một trong chúng ta đã được an bài đυ.ng độ Chúa tể Ma-cà-chớp hai lần.
Lảo đảo đứng dậy, buông rơi chai rượu, ông hoàng loạng choạng tiến đến gần tôi. Tôi giữ cho ông đứng vững vàng. Vancha rên lên hỏi:
- Ta là thằng ngốc, phải không?
- Dạ.
Tôi cười cười đồng ý, rồi đưa ông vào trong râm, cùng chúng tôi đi vào giấc ngủ cho đến khi trời tối.
Chúng tôi thức dậy lúc mặt trời lặn và tụ tập trong xe của ông Cao. Trong khi ông hoàng uống hết cốc trà nóng này qua cốc khác để làm giảm cơn say xỉn, chúng tôi bàn thảo về hành động tiếp theo và quyết định có nên đi khỏi gánh xiếc hay không. Tôi muốn ở lại lâu hơn, ông Crepsley cũng vậy, nhưng định mệnh của chúng tôi lại ở nơi khác. Ngoài ra Gannen Harst có thể trở lại với cả một đoàn quân ma-cà-chớp. Chúng tôi không muốn bị bao vây, hay đem sự tức giận của địch thủ trút lên đầu những người trong gánh xiếc.
Evanna sẽ không đi cùng chúng tôi. Bà phù thủy bảo sẽ trở về hang cùng lũ cóc, để sửa soạn đón chờ những thảm kịch sắp diễn ra. Cả hai con mắt nâu và xanh lè đều sáng lên khi bà ta nói:
- Chắc chắn sẽ có những thảm kịch. Tuy nhiên ta chưa biết xảy ra cho ma-cà-rồng hay ma-cà-chớp. Nhưng điều chắc chắn sẽ phải là kết thúc trong nước mắt.
Chắc tôi sẽ không nhớ bà phù thủy lùn xịt, xấu xí, đầy lông lá này. Những lời tiên tri của bà ta chẳng đem lại gì, ngoài việc làm đời sống của chúng tôi thêm ảm đạm. Có lẽ không có bà ta đi cùng lại tốt hơn.
Ông hoàng Vancha cũng ra đi một mình. Chúng tôi đồng ý để ông trở lại Núi Ma-cà-rồng, để thuật lại vụ đυ.ng độ giữa chúng tôi và Chúa tể Ma-cà-chớp. Họ cần được biết về Gannen Harst. Bằng cách lần theo những dòng sóng tinh thần của ông Crepsley, sau này Vancha sẽ gặp lại chúng tôi.
Chúng tôi từ biệt bạn bè trong Gánh Xiếc Quái Dị. Evra buồn vì tôi phải ra đi quá sớm, nhưng anh biết là đời tôi rất phức tạp. Shancus còn buồn hơn. Sắp đến ngày sinh nhật của nó và cu cậu đang ngóng chờ một món quà tuyệt vời. Tôi bảo cậu bé rắn là sẽ tìm một món quà thật đặc biệt trên đường đi, để gửi cho nó... dù không đảm bảo là món quà sẽ tới nơi đúng ngày sinh nhật. Nhưng lời hứa đó cũng đủ làm cho nó vui hẳn lên.
Truska hỏi tôi có muốn đem theo bộ đồ hải tặc mới may không. Tôi nhờ chị giữ, vì bộ đồ sẽ cũ rách trên đường chúng tôi đi. Tôi hứa sẽ trở lại để mặc thử. Chị hôn tôi tạm biệt bằng một cái hôn dài đến nỗi làm ông hoàng tức tối ghen tị.
Khi sắp đi, ông Cao đến chia tay, nói:
- Xin lỗi vì đã không tới sớm hơn được. Nhiều việc phải làm quá. Buổi trình diễn phải tiếp tục.
Ông Crepsley bắt tay người đàn ông cao quá khổ, nói:
- Bảo trọng, Hibernius.
Lần đầu tiên ông Cao không từ chối cái bắt tay đó. Ông bảo:
- Anh cũng vậy, Larten.
Nhìn khắp chúng tôi ông, nói tiếp:
- Dù kết quả cuộc truy lùng ra sao, thời gian u tối đang ở phía trước. Tôi muốn tất cả biết rằng: Gánh Xiếc Quái Dị này luôn là mái ấm của mọi người. Tôi không thể đóng một vai trò tích cực trong sự quyết định tương lai, như mong muốn, nhưng tôi có thể cung cấp... một nơi cư trú.
Chúng tôi cám ơn, rồi đứng nhìn theo cho đến khi ông chìm khuất vào bóng tối trong trại xiếc yêu quý của ông.
Nhìn nhau, chúng tôi bối rối, miễn cưỡng phải chia tay. Sau cùng ông hoàng Vancha oang oang nói:
- Nào, tới giờ ta phải đi rồi. Dù là phi hành, đường lên núi Ma-cà-rồng cũng xa lắm.
Ma-cà-rồng không được phép phi hành khi lên thành trì trên núi, nhưng trong thời chiến, quy luật đã buông lỏng, để việc liên lạc giữa các tướng quân và ông hoàng được nhanh hơn.
Chúng tôi lần lượt bắt tay ông. Tôi cảm thấy đau khổ với ý nghĩ phải chia tay ông hoàng da đỏ, đấu tranh với mặt trời này. Thấy tôi ủ rũ, ông ha hả cười, nói:
- Vui lên chứ. Ta sẽ trở lại đúng lúc để chỉ huy trận tấn công thứ hai Chúa tể Ma-cà-chớp. Ta hứa với mi đó. Và khi Vancha March đã hứa thì không bao giờ nuốt lời.
Ngừng lại, ông lẩm bẩm:
- March hay Harst?
Phun toẹt nước bọt xuống đất, ông đùa lớn:
- Ruột gan Charna ôi! Ta quen với cái tên Vancha March quá lâu rồi. Phải gắn bó luôn với nó thôi.
Đưa tay lên chào kiểu nhà binh, ông quay đi đều bước, rồi bắt đầu chạy, ngay sau đó, chỉ một thoáng ông phi hành khuất dạng.
Nhìn tôi và Harkat, ông Crepsley lẩm bẩm:
- Vậy là chúng ta chỉ còn lại ba.
Tôi bảo:
- Giống như khi khởi hành hồi sáu năm trước.
Harkat bảo:
- Nhưng lúc đó chúng ta có điểm đến. Lần này... chúng ta sẽ đi đâu?
Tôi nhìn ông Crepsley chờ câu trả lời. Ông nhún vai:
- Sẽ quyết định sau. Bây giờ chúng ta... cứ đơn giản bước đi.
Khoác hành lý lên vai, chúng tôi dành cho Gánh Xiếc Quái Dị một cái nhìn quyến luyến sau cùng, rồi hướng về bóng tối lạnh lùng, xa lạ, sửa soạn tự giao mình cho sức mạnh của định mệnh và tương lai kinh hoàng của bóng đêm.