Chương 2

Tiếng kêu làm tôi thức giấCrepsleyChoàng dậy, tôi ngã từ trên võng xuống mặt sàn cứng còng lạnh buốt trong căn phòng đá. Tay tôi tự động chộp cây đoản kiếm luôn đeo bên mình. Rồi khi tỉnh táo hẳn, tôi nhận ra đó chỉ là Harkat đang gặp ác mộng.

Harkat là một gã Tí Hon, một sinh vật bé nhỏ choàng áo xanh dương, làm việc cho lão Tí Nị. Anh ta từng là người, dù không nhớ mình từng là ai, từng sống ở đâu hay khi nào. Khi chết, linh hồn anh ta còn vất vưởng trên cõi thế, cho đến khi nào Tí Nị đưa anh ta trở lại sự sống, trong thể xác mới, chậm phát triển.

Tôi lay gọi anh ta:

- Harkat. Dậy đi. Anh lại mơ rồi.

Harkat không có mí mắt, nhưng khi ngủ đôi mắt to xanh lè mờ đi. Lúc này đôi mắt đã sáng lên, Harkat rên rầm, lăn khỏi võng. Giọng ú ớ sau cái mặt nạ luôn bịt kín miệng, Harkat gào lên:

- Rồng!

Anh ta không thể hít thở không khí bình thường hơn mười hay mười hai tiếng đồng hồ, không có mặt nạ anh ta sẽ chết.

- Rồng!

Tôi thở dài:

- Không đâu. Anh chỉ nằm mơ thôi.

Harkat trừng trừng ngó tôi bằng đôi mắt xanh khác thường, rồi kéo mặt nạ xuống, để lộ cái miệng như một vết rạch rộng, màu xám.

- Xin lỗi Darren. Tôi làm cậu tỉnh ngủ hả?

Tôi nói dối:

- Không. Tôi đã dậy rồi.

Tôi ngồi lại trên võng, nhìn Harkat chằm chằm. Phải công nhận là ngoại hình của Harkat quá xấu xí. Vừa lùn vừa mập, da xám xịt như da người chết, chẳng thấy tai và mũi đâu – tai anh ta được khâu kín dưới lớp da đầu, nhưng không có vị giác và khứu giáCrepsley Đầu anh ta không có tóCrepsley Đôi mắt xanh lè tròn xoe, những cái răng vừa nhỏ vừa nhọn hoắt, lưỡi thì xám đưn. Mặt vá víu chằng chịt như con quái vật của bác sĩ Frankenstein(1).

(1)Frankenstein: Tên một nhân vật trong tác phẩm khoa học giả tưởng của Marry Shelley. (ND))

Tất nhiên ngoại hình tôi cũng chẳng đẹp đẽ gì – có vài Ma-cà-rồng khá bảnh bao! Thân hình, mặt mũi, chân tay tôi đầy thẹo và vết bỏng; đa số những dấu vết này là từ những phiên Toà Thử Thách (mà tôi đã phải nỗ lực vượt qua từ hai năm trước). Đầu tôi cũng sói lọi như một hài nhi vì kết quả phiên Toà Thử Thách đầu tiên, tội đã bị bỏng nặng toàn thân.

Harkat là một trong mấy người bạn thân nhất của tôi. Anh đã cứu mạng tôi hai lần, khi tôi bị một con gấu điên rồ tấn công trên đường mòn lên Núi Ma-cà-rồng, và lần sau là trọng một cuộc đấu man rợ với mấy con lợn lòi, lần đầu tiên tôi thất bại trong trong những phiên Toà Thử Thách.

Áy náy thấy Harkat quá lo lắng vì những cơn ác mộng đã quấy rầy anh ta suốt mấy năm qua, tôi hỏi:

- Ác mộng này cũng giống như những lần trước sao?

- Ừ. Tôi thấy mình lang thang trên một dải đất hoang rộng mênh mông. Bầu trời đỏ rựCrepsley Tôi tìm kiếm mà không biết mình tình gì. Có những cái hố đầy cọc nhọn. Bị một con rồng tấn công, tôi đánh đuổi nó, nhưng… một con khác xuất hiện. Rồi thêm con nữa. Rồi…

Harkat thiểu não thở dài. Từ khi bắt đầu nói được, khả năng ngôn ngữ của anh ta tiến bộ rất nhanh. Lúc đầu chỉ sau vài câu là Harkat phải ngừng lại để thở, nhưng anh đã học phương pháp kiểm soát hơi thở, nên bây giờ chỉ ngừng lại sau một câu nói dài.

Thỉnh thoảng Harkat mơ thấy bị những bóng đen săn đuổi làm anh hoảng sợ. Tôi hỏi:

- Có những bóng người không?

- Lần này thì không. Nhưng tôi nghĩ,, nếu cậu không lay tôi dậy, chắc chúng sẽ xuất hiện…

Harkat toát mồ hôi, hai vai run nhè nhẹ. Mồ hôi của anh ta màu lục nhạt. Phải chịu đựng quá nhiều trong giấc ngủ, nên anh ta ráng thức, mỗi bẩy mươi hai tiếng, chỉ ngủ khoảng bốn, năm tiếng đồng hồ.

Tôi hỏi:

- Muốn ăn uống chút gì không?

- Không. Không đói.

Đứng dậy, anh ta vươn hai cánh tay vạm vỡ. Harkat chỉ cuốn một miếng vải quanh thắt lưng, nên tôi có thể thấy cái bụng và bộ ngực phẳng lì. Harkat không có vυ", không có rốn.

Tròng lên cái áo choàng xanh phủ kín người, Harkat nói:

- Gặp cậu tôi rất vui. Lâu lắm rồi… chúng ta mới lại ở bên nhau.

Tôi rêи ɾỉ:

- Biết chứ. Công việc về cuộc chiến này làm tôi muốn chết được, nhưng không thể để một mình ông hoàng Paris gánh váCrepsley Ông ấy cần tôi.

- Ông hoàng khoẻ không?

- Lạc quan. Nhưng công việc rất gay go. Phải ban quá nhiều quyết định, phải tổ chức quá nhiều đơn vị, phải đưa quá nhiều Ma-cà-rồng vào chỗ chết…

Chúng tôi im lặng, ngẫm nghĩ về cuộc Chiến Tranh Của Những Vết Thẹo và về những Ma-cà-rồng đã bỏ mạng trong cuộc chiến này – trong đó có cả một số bạn chí cốt của hai chúng tôi.

Rũ bỏ ý nghĩ buồn thảm, tôi hỏi Harkat:

- Anh sao rồi?

- Bận rộn. Cụ Seba bắt tôi làm việc suốt.

Sau vài tháng loanh quanh trong Núi Ma-cà-rồng, Harkat tới làm việc cho vị sĩ quan quân nhu – cụ Seba Nile – người điều hành bảo quản và duy trì kho lương thực, quần áo, vũ khí của Núi Ma-cà-rồng. Lúc đầu Harkat vận chuyển các thùng và bao hàng, nhưng anh ta học hỏi rất nhanh về quân nhu và cách bảo quản nhu yếu phẩm của ma-cà-rồng, nên bây giờ anh ta làm phụ tá hàng đầu của cụ Seba.

Harkat hỏi tôi:

- Cậu phải trở lại Cung Ông Hoàng gấp không? Cụ Seba muốn gặp đấy. Cụ muốn khoe… mấy con nhện.

Ngọn núi là quê hương của hàng ngàn loài nhện được biết với tên gọi là Nhện của Ba’Halen.

Tôi tiếc rẻ nói:

- Mình phải trở lại đó, nhưng sẽ cố sớm ghé lại gặp cụ Seba.

Vẻ nghiêm túc, Harkat bảo:

- Trông cậu đuối lắm rồi. Không chỉ ông hoàng Paris là người cần được nghỉ ngơi đâu.

Sau đó Harkat phải đi sửa soạn đón một nhóm tướng quân sắp tới. Tôi nằm trên võng, lom lom nhìn trần đá xám, không thể nào ngủ lại đượCrepsley Đây là nơi tôi và Harkat từng ở trong những ngày đầu mới tới Núi Ma-cà-rồng. Tôi ưa thích cái hang tí xíu hình khối này – nơi gần giống với một căn phòng ngủ nhất – nhưng tôi hiếm khi được ở lại. Hầu như đêm nào tôi cũng phải ở trong Cung Ông Hoàng, vài tiếng đồng hồ ban ngày thì thường là ăn uống và tập luyện.

Xoa tay trên cái đầu sói lọi, tôi nằm nhớ lại mấy phiên Toà Thử Thách. Tôi đã vượt qua chúng trong lần thứ hai. Là một ông hoàng, tôi không bắt buộc phải làm điều đó – nhưng nếu không làm, tôi sẽ cảm thấy mình không đúng. Vượt qua nhưng phiên toà, tôi đã tự chứng tỏ mình xứng đáng là một ma-cà-rồng.

Ngoài những vết thẹo và vết bỏng, tôi không thay đổi nhiều trong sáu năm qua. Mang nửa dóng máu ma-cà-rồng, cứ năm năm tôi chỉ già thêm một tuổi. Tôi cao thêm một chút kể từ khi cùng ông Crepley dời khỏi Gánh Xiếc Quái Dị, mặt tôi đầy đặn và chín chắn hơn tí ti thôi. Bao giờ thành một Ma-cà-rồng hoàn toàn, tôi mới thay đổi nhiều. Lúc đó tôi sẽ mạnh hơn rất nhiều, có khả năng tự chữa lành vết thương bằng nước bọt mình, phà ra làn hơi làm người khác bất tỉnh, và liên lạc với các Ma-cà-rồng khác bằng thần giao cách cảm. Hơn nữa tôi có thể phi hành, một siêu tốc độ mà Ma-cà-rồng có khả năng đạt đượCrepsley Nhưng mặt khác, tôi sẽ dễ bị tổn thương với ánh sáng mặt trời và không thể đi đâu vào ban ngày.

Nhưng tất cả vẫn ở phía trướCrepsley Ông Crepley chưa nói gì về chuyện bao giờ tôi mới được truyền đầy đủ máu, nhưng theo tôi, chuyện đó sẽ không xẩy ra cho đến khi tôi hoàn toàn trưởng thành. Mười hay mười lăm năm nữa – thân hình tôi vẫn là thiếu niên – vì vậy tôi có rất nhiều thời gian để vui hưởng (hay chịu đựng) tuổi thơ kéo dài của mình.

Năm nghỉ thêm chừng nửa tiếng nữa, tôi trở dậy mặc quần áo. Áo và quần màu xanh dương nhạt, thêm một áo chẽn ngắn, rồi khoác ngoài là một áo choàng dài, trông có vẻ rất vương giả. Khi xỏ tay, ngón cái bàn tay phải tôi bị vướng vào tay áo như mọi khi – ngón cái của tôi bị gãy sáu năm trước và nó vẫn cứng còng, khó sử dụng.

Thận trọng không để những móng tay quá cứng rắn làm rách vải – chúng có thể khoan vào đá mềm – tôi gỡ ngón cái khỏi chỗ vướng, mặc xong quần áo. Xỏ chân vào đôi giày nhẹ, tôi xoa tay lên đầu để biết chắc không bị bọ chét cắn. Gần đây, bọ chét tràn lan khắp núi, quấy nhiễu mọi người. Sau đó tôi trở lại Cung Ông Hoàng để tiếp tục thêm một đêm dài nữa, với những tranh luận và chiến thuật.