Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thợ Săn Trong Chiều Tối

Chương 19

« Chương TrướcChương Tiếp »
Không ai lên tiếng một lúc lâu. Ông Crepsley, Harkat và tôi lom lom nhìn ông hoàng đang cúi gằm mặt. Trên đầu trăng đã lặn sau lớp mây dày. Khi mây tan, Vancha bắt đầu lên tiếng, như vì ánh trăng thúc giục.- Tên thật ta là Vancha Harst. Ta đổi tên khi trở thành ma-cà-rồng. Gannen nhỏ hơn ta một hoặc hai tuổi – hay ngược lại – lâu quá rồi, ta không nhớ nổi. Chúng ta lớn lên, gắn bó bên nhau. Làm gì cũng có nhau… kể cả việc gia nhập ma-cà-chớp. Ma-cà-chớp truyền máu cho chúng ta là một người trung thực, một vị thầy tốt. Ông cho chúng ta biết một cách chính xác, đời chúng ta sẽ ra sao. Ông giải thích đường lối và niềm tin của ma-cà-chớp, vì sao họ tự tôn trong vai trò giám hộ của lịch sử, bằng cách giữ những ký ức sống động từ những người họ đã uống máu. (Khi ma-cà-chớp hút cạn kiệt máu của ai, sẽ hấp thụ một phần tinh thần và kỷ niệm của người đó).

Ông bảo ma-cà-chớp gϊếŧ người khi uống máu họ, nhưng làm chuyện đó trong chớp nhoáng và không gây đau đớn.

Tôi khinh bỉ hỏi:

- Điều đó làm chúng yên tâm khi gϊếŧ người sao?

- Với ma-cà-chớp thì... đúng vậy.

Không nhịn nổi nữa, tôi hét toáng lên:

- Sao ngài có thể...

Ông Crepsley nhẹ phẩy tay ngăn tôi lại:

- Đây không phải lúc bàn cãi về đạo đức. Để Vancha nói.

- Cũng chẳng có gì nhiều để nói đâu. Gannen và ta được truyền máu thành ma-cà-chớp nửa mùa. Cùng nhau, anh em ta phục vụ trong vai trò phụ tá vài năm. Không thể nào quen nổi với việc gϊếŧ chóc nên... ta bỏ đi.

Ông Crepsley nghi ngờ hỏi?

- Đơn giản vậy sao?

- Không, ma-cà-chớp thường không cho phép phụ tá được sống, nếu tách khỏi thị tộc. Không ma-cà-chớp nào gϊếŧ đồng loại, nhưng luật đó không được áp dụng đối với một kẻ chỉ mới mang một nửa máu ma-cà-chớp. Khi ta bảo muốn ra khỏi thị tộc, sư phụ đã định gϊếŧ ta. Nhưng Gannen đã cứu ta. Hắn van xin cho ta được tha mạng. Nài nỉ không được, hắn xin sư phụ gϊếŧ luôn cả hắn. Sau cùng ta được cứu sống, nhưng bị cảnh cáo rằng phải tránh xa tất cả ma-cà-chớp, kể cả Gannen. Từ đó anh em ta không gặp lại, cho tới đêm nay.

Vancha trầm ngâm tiếp:

- Trong nhiều năm ta đã sống một cách khốn khổ. Cố gắng kiếm ăn như ma-cà-rồng - không gϊếŧ những người mình xin chút máu - nhưng máu ma-cà-chớp tác động rất mạnh. Khi ăn ta không tự kiềm chế được và đã gϊếŧ người ngoài ý muốn. Sau cùng ta quyết định nhịn ăn cho tới chết. Chính thời gian đó, ta đã gặp ông hoàng Paris Skyle. Ông đã đưa ta về dưới trướng.

Ông Crepsley hỏi:

- Paris đã truyền máu cho ngài?

- Phải.

- Dù biết ngài là gì?

Vancha gật đầu. Tôi hỏi?

- Nhưng làm sao có thể truyền máu để một người đã mang máu ma-cà-chớp trở thành ma-cà-rồng được?

Ông Crepsley nói:

- Một kẻ mang nửa máu ma-cà-chớp có khả năng trở thành ma-cà-rồng, và ngược lại, nhưng rất nguy hiểm khi vượt qua được. Ta chỉ biết ba trường hợp thành công, còn hai trường hợp cả người cho và người nhận máu đều chết.

Vancha bảo:

- Ông hoàng Paris biết là liều lĩnh, nhưng chỉ sau đó mới nói với ta. Nếu biết việc nguy hiểm đến tính mạng của ông, ta đã không chấp nhận.

Harkat hỏi:

- Ông hoàng Paris đã phải làm những gì?

- Lấy máu của ta và cho ta máu của ông ấy, giống như tất cả những lần truyền máu bình thường. Chỉ có điều khác là, máu ta là ma-cà-chớp, nó làm máu ma-cà-rồng nhiễm độc. Paris lấy máu độc của ta và sức đề kháng tự nhiên của cơ thể ông biến đổi nó thành vô hại. Nhưng máu ta rất có thể gϊếŧ chết ông, và ngược lại. Nhưng thần may mắn của ma-cà-rồng đã ở bên chúng ta, nên cả hai đều sống sót, dù đã bị đau đớn vô cùng. Với máu ma-cà-chớp đã được thay đổi hoàn toàn bằng máu của Paris, ta có thể kiềm chế được sự ăn uống. Mối quan hệ của ta với ma-cà-chớp không ai biết, ngoại trừ các ông hoàng.

Ông Crepsley hỏi:

- Họ chấp nhận vụ truyền máu của ngài?

- Sau nhiều lần ta tự chứng tỏ mình, phải, họ đã chấp nhận. Họ lo ngại chuyện của Gannen, sợ lòng trung thành của ta sẽ bị phân tán nếu hai anh em ta gặp lại, như... đêm nay, nhưng họ chấp nhận ta vào thị tộc và thề là sẽ giữ bí mật chuyện thật của ta.

- Sao không ai cho cháu biết chuyện này?

- Nếu ta lên Núi Ma-cà-rồng khi có mi ở đó, hẳn là mi đã được biết rồi. Nhưng nói về một người vắng mặt là vô phép.

Ông Crepsley bực dọc càu nhàu:

- Hỏng hết kế hoạch! Tôi thông cảm vì sao trước đây ngài không nói, nhưng phải chi chúng tôi được biết, tôi đã đuổi theo em ngài, để ngài thanh toán tên khổng lồ kia...

Vancha cười gượng:

- Làm sao ta biết được? Ta chỉ thấy mặt nó khi tiến gần để gϊếŧ. Chẳng bao giờ ta ngờ đến vụ này.

Từ phía sau, bà Evanna tiến ra từ rừng cây. Tay bà đẫm máu của những ma-cà-chớp đã chết. Khi bà ta lại gần, tôi mới nhận ra, tay bà đang cầm ngón tay cái của tôi. Quăng ngón tay cho tôi, bà nói:

- Ta đã tìm ra. Nghĩ là mi muốn lấy lại.

Tôi chộp ngón tay, nhìn xuống chỗ bị cắt. Trong khi nghe chuyện của ông hoàng, tôi không ý thức được cái đau, nhưng lúc này tim đập thình thịch. Tôi nhăn nhó hỏi:

- Có thể khâu lại được không?

Ông Crepsley quan sát rồi nói:

- Có thể được. Công nương Evanna, bà có khả năng nối lại tức thì một cách dễ dàng, phải không?

- Có thể, nhưng ta sẽ không làm. Tụi lén lút rình rập không đáng được hưởng đặc ân. Darren, đáng lẽ mi nên làm một tên gián điệp.

Không hiểu bà ta đang tức bực thật hay đùa giỡn.

Vancha lấy ra sợi chỉ và cây kim bằng xương cá. Trong khi ông Crepsley giữ ngón tay vào đúng vị trí, ông hoàng bắt đầu khâu, dù đầu óc ông ta như đang ở tận đâu đâu. Tôi run rẩy vì đau, phải nghiến răng quay nhìn chỗ khác. Khâu xong, hai ông ma-cà-rồng xoa nước bọt lên chỗ nối để vết thương mau lành, buộc chặt ngón cái vào bốn ngón tay còn lại.

Ông Crepsley nói:

- Chúng ta chỉ có thể làm đến thế thôi. Nếu bị nhiễm trùng, là phải cắt bỏ. Mi phải làm quen với bàn tay bốn ngón.

Tôi làu bàu:

- Đúng vậy. Nhưng phải tin vào chiều hướng sáng sủa hơn chứ.

Vancha cay đắng nói:

- Mi nên chặt đầu ta đi. Đáng lẽ ta phải đặt bổn phận trước tình huynh đệ.

Ông Crepsley tức giận:

- Dở hơi! Bất cứ kẻ nào đánh gϊếŧ anh em mình đều không đáng là người. Ngài đã làm một điều mà chúng tôi cũng sẽ làm. Không may là ngài đã gặp gỡ em trai trong hoàn cảnh này, nhưng chúng ta đều không bị thương tổn gì vì ngài đã để vuột mất hắn, tôi nghĩ...

Ông chợt nín bặt vì tiếng cười như nắc nẻ của Evanna. Bà phù thủy sằng sặc cười như không nhịn nổi vì một câu chuyện quá khôi hài.

Ông Crepsley ngơ ngác hỏi:

- Tôi nói gì ngộ nghĩnh lắm sao?

Bà ta kêu ré lên:

- Ôi Larten, phải chi mi biết được.

Ông nhướng mày nhìn tôi, Harkat và ông hoàng Vancha.

- Bà ta cười gì vậy?

Không ai biết.

Vancha bước tới, đối đầu bà Evanna, nói:

- Không cần phải quan tâm mụ ta cười gì. Điều ta muốn biết trước hết là: mụ ta đang làm gì tại đây? Và vì sao trong khi kết giao với kẻ thù, mụ lại giả bộ là đồng minh của chúng ta?

Ngưng bặt tiếng cười, Evanna đối diện Vancha, biến thân hình lên cao ngất ngưởng, như một con mãng xà uốn khúc vươn cao hơn cả ông ta, nhưng ông hoàng không náo núng. Sự đe dọa giảm dần, thân hình trở lại bình thường, Evanna, lên tiếng:

- Chưa bao giờ ta tuyên bố là đồng minh của các người, Vancha. Đi cùng, ăn cùng... nhưng chưa bao giờ ta nói là theo phe của các ngươi.

- Như vậy có nghĩa mụ về phe chúng?

- Ta không theo phe nào. Ta không quan tâm tới sự chia rẽ giữa ma-cà-rồng và ma-cà-chớp. Ta thấy các ngươi chỉ như những cậu bé chiến binh khờ khạo, sau một đêm hoàn hồn, quay ra phỉ nhổ vào mặt nhau.

Ông Crepsley bình luận:

- Nhận xét thú vị thật.

Tôi lên tiếng:

- Nhưng cháu không hiểu, nếu không theo phe chúng, bà làm gì với chúng tại đây?

- Đo lường chúng, cũng như ta đã làm với các ngươi. Ta đã ngồi cùng và quan sát kẻ đi săn. Bây giờ làm tương tự với những kẻ bị săn, để xem Cuộc Chiến Giữa Những Vết Thẹo đi về đâu. Ta sẽ phải giao du với những kẻ chiến thắng. Tốt nhất là phải biết trước phẩm chất của những kẻ mà tương lai mình sẽ gắn bó.

Ông hoàng hỏi chúng tôi:

- Có ai hiểu mụ nói gì không?

Hớn hở vì thấy chúng tôi đều ngơ ngác, Evanna khoái chí hỏi:

- Các quý ông lịch lãm đã có bao giờ đọc tiểu thuyết trinh thám chưa? Nếu có, hẳn lúc này quý ông đã đoán được điều gì đang xảy ra.

Ông hoàng hỏi ông Crepsley:

- Có bao giờ đập một mụ đàn bà chưa?

- Chưa.

- Ta thì có rồi.

- Bình tĩnh nào.

Bà phù thủy khúc khích nói rồi nghiêm mặt tiếp:

- Nếu mi có một vật quý giá, và một số kẻ đang truy tìm vật đó, nơi cất giấu tốt nhất sẽ là ở đâu?

Ông hoàng Vancha cảnh cáo bà ta:

- Nếu chuyện nhảm nhí này cứ tiếp tục...

- Sao lại nhảm nhí? Kể cả một người bình thường cũng biết câu trả lời.

Tất cả đều im lặng suy nghĩ. Rồi tôi đưa tay như ngồi trong lớp và nói:

- Để... lồ lộ trước mắt mọi người.

Evanna vỗ tay tán thưởng:

- Chính xác. Kẻ đi tìm - hay đi săn - ít khi phát hiện vật chúng tìm kiếm để ngay trước mắt chúng. Những vật rõ ràng nhất lại thường bỏ qua.

Ông Crepsley vừa lên tiếng:

- Chuyện này có liên quan gì tới...

Nhưng Harkat đã ngắt lời:

- Gã mặc áo choàng... không phải là đầy tớ. Đó là điều mà chúng ta đã bỏ qua... đúng không?

- Rõ ràng là vậy. Với cách ăn mặc và được đối đãi như một người hầu - từ lúc khởi hành chuyến đi - ma-cà-chớp đã biết hắn sẽ là mục tiêu, mà bất kỳ kẻ nào cũng nhắm vào trong một cuộc tấn công.

Đưa lên bốn ngón tay, Evanna cụp ngón trỏ xuống:

- Vancha, em ngươi không bỏ chạy vì sợ đâu. Hắn chạy để cứu mạng kẻ hắn đang phải bảo vệ... tên đầy tớ giả... Chúa tể Ma-cà-chớp.
« Chương TrướcChương Tiếp »