- 🏠 Home
- Linh Dị
- Kinh Dị
- Thợ Săn Trong Chiều Tối
- Chương 18
Thợ Săn Trong Chiều Tối
Chương 18
Ra khỏi lùm cây, tôi âm thầm rút lui. Không thấy canh gác, tôi chạy một mạch về gánh xiếc, không ngừng lại để thở hay suy nghĩ. Mười phút sau tôi đã tới điểm họ cắm trại.Buổi diễn đã bắt đầu. Ông Crepsley đang đứng trong phòng thay áo trước đây của nhà thờ, xem Rhamus ăn một cái lốp xe. Trông ông rất ấn tượng trong bộ áo đỏ, cái thẹo dài bên má trái được bôi máu nổi bật, làm ông càng thêm bí ẩn.
Thấy tôi chạy vào thở hồng hộc, ông quát ngay:
- Mi đi đâu vậy? Ta tìm mi khắp nơi, tưởng phải diễn một mình rồi. Truska để sẵn bộ đồ hải tặc cho mi rồi đó, lẹ lên …
Tôi hổn hển hỏi:
- Ông hoàng Vancha đâu?
- Giận dỗi bỏ đi rồi. Ông ấy vẫn còn…
- Ông Larten.
Nghe gọi cái tên hiếm khi tôi sử dụng, đoán có điều nguy hiểm, ông nín bặt. Tôi nói tiếp:
- Bỏ buổi diễn đi. Chúng ta phải đi tìm Van cha. Ngay lập tức!
Ông không hỏi gì thêm, bảo người thay phông cảnh báo cho ông Cao, chúng tôi rút lui khỏi chương trình. Tôi theo ông đi tìm ông hoàng. Chúng tôi gặp ông Vancha và Harkat trong lều. Ông ta đang dạy Harkat ném shuriken. Harkat tỏ ra rất lúng túng, vì ngón tay anh ta quá to, khó nắm gọn gàng được những ngôi sao nhỏ xíu.
Thấy chúng tôi vào, Vancha chế nhạo:
- Ai thế kia? Ông vua hề và phụ tá hàng đầu. Buổi trình diễn sao rồi?
Kéo kín hai cánh lều, tôi ngồi xổm xuống. Thấy vẻ mặt nghiêm trọng của tôi, ông ta bỏ mấy cái shuriken sang một bên. Nhanh gọn và bình tĩnh, tôi kể cho họ biết chuyện gì đã xảy ra. Tôi nói xong, tất cả đều im lặng, rồi ông hoàng Vancha xổ ra một tràng chửi rủa. Ông gầm gừ:
- Chúng ta không nên tin mụ ta. Phù thủy đều phản bội bẩm sinh. Mụ đang bán đứng chúng ta cho ma-cà-chớp.
Ông Crepsley bảo:
- Tôi không tin. Nếu có ý làm hại ta, bà ấy không cần đến tụi ma-cà-chớp hỗ trợ.
- Ngươi nghĩ mụ tới đó để bàn chuyện về mấy con cóc à?
- Tôi không biết họ bàn tán gì, nhưng tôi không tin bà ấy phản bội chúng ta.
Harkat đề nghị:
- Có lẽ chúng ta nên hỏi ông Cao. Theo những gì Darren nói, ông ấy biết bà Evanna định… làm gì. Có thể ông Cao sẽ cho chúng ta biết.
Ông hoàng nhìn ông Crepsley:
- Ông ta là bạn anh. Chúng ta có nên thử không?
Ông Crepsley lắc đầu:
- Nếu Hibernius biết chúng ta gặp nguy hiểm, và có thể báo động hay giúp đỡ, ông ta đã làm rồi.
Vancha cười gằn:
- Tốt thôi. Chúng ta sẽ phải tự lo.
Ông đứng dậy thu xếp mớ vũ khí shuriken. Đầu óc căng thẳng, tôi hỏi:
- Chúng ta sẽ đánh chúng?
Vancha trả lời:
- Không thể ngồi đây chờ cho chúng tấn công. Yếu tố bất ngờ rất quan trọng. Khi có điều đó trong tay, ta phải sử dụng ngay.
Ông Crepsley bối rối:
- Có thể chúng không có ý định tấn công. Chúng ta mới tới đây đêm qua, chúng không thể biết được. Sự có mặt của chúng tại đây chưa hẳn có liên quan đến chúng ta.
Vancha gầm lên:
- Ngốc! Chúng tới đây để gϊếŧ ta. Nếu không tấn công trước, chúng sẽ…
Tôi lẩm bẩm:
- Cháu không tin chắc lắm. Bây giờ nghĩ lại, cháu nhớ là chúng không canh gác, hay lo lắng… Đáng lẽ phải có những biểu hiện đó nếu chúng sửa soạn cho một cuộc chiến đấu chứ.
Vancha lại chửi thề, rồi ngồi xuống nói:
- Được. Coi như chúng không theo đuổi chúng ta. Có lẽ chỉ là ngẫu nhiên và chúng không biết chúng ta đang ở đây.
Ông vươn người tới trước:
- Nhưng chúng sẽ biết khi Evanna nói ra.
Tôi hỏi:
- Ông nghĩ, bà Evanna sẽ nói với chúng về chúng ta?
- Chỉ có ngốc mới tin vào sự tình cờ. Trừ khi mi đã quên là chúng ta đang có chiến tranh. Cá nhân ta không có gì chống đối những anh em chung dòng máu đó, nhưng vào thời gian này, chúng là kẻ thù của chúng ta.
Chúng ta không được tỏ ra nhân từ với chúng. Coi như đám ma-cà-chớp này và những nô bộc của chúng không liên quan gì tới sự có mặt của chúng ta tại đây. Vậy thì sao? Bổn phận của chúng ta là cài chúng vào trận chiến và tiêu diệt chúng.
Harkat nói nhỏ:
- Đó là sát nhân, không phải là tự vệ.
- Đúng. Nhưng mi thích để chúng tiếp tục gϊếŧ chúng ta sao? Việc truy lung Chúa tể Ma-cà-chớp là ưu tiên hàng đầu, nhưng nếu có cơ hội tỉa vài ma-cà-chớp lẻ tẻ, lạc vào đường đi của chúng ta thì… chỉ là đồ ngu, đồ phản bội mới không nắm lấy cơ hội đó.
Ông Crepsley thở dài:
- Còn Evanna thì sao? Nếu bà ta theo phe ma-cà-chớp, chống lại chúng ta?
- Đánh luôn.
Ông Crepsley cười nhạt:
- Ngài thích có cơ hội choảng nhau với bà ta lắm à?
- Không. Nhưng ta biết trách nhiệm của mình.
Ông hoàng Vancha đứng dậy xác định lập trường:
- Ta sẽ đi gϊếŧ ma-cà-chớp. Nếu muốn, các ngươi có thể cùng đi. Nếu không…
Ông nhún vai bỏ lửng câu nói. Ông Crepsley nhìn tôi, hỏi:
- Cháu nói gì không, Darren?
Tôi chậm rãi:
- Ông hoàng có lý. Nếu chúng ta để chúng đi, sau này chúng gϊếŧ ma-cà-rồng, chúng ta thật đáng trách. Ngoài ra, chúng ta đang bỏ sót một điều: Chúa tể Ma-cà-chớp.
Cả hai ông Vancha và Crepsley đều trợn mắt nhìn tôi.
- Số phận đã định chúng ta sẽ gặp hắn trên đường đi, cháu nghĩ chúng ta phải theo đuổi số mệnh đó. Có thể những ma-cà-chớp này biết hắn đang hay sẽ ở đâu. Cháu không tin đây là sự tình cờ mà chúng ta và chúng cùng ở đây trong một thời điểm. Đây có thể là cách định mệnh đưa ta tới hắn.
Ông hoàng Vancha bảo:
- Lập luận vững chắc đấy.
Vẻ không bị thuyết phục lắm, ông Crepsley chỉ nói:
- Có thể.
Tôi tiếp:
- Nhớ những lời của Tí Nị chứ? Hãy theo tiếng nói của trái tim. Tim cháu bảo, chúng ta nên gặp nhóm ma-cà-chớp này.
Sau một lúc ngập ngừng, Harkat lên tiếng:
- Tôi cũng vậy.
Vancha tiếp ngay:
- Cả ta nữa.
Ông Crepsley lẩm bẩm:
- Tưởng ngài không có tim.
Rồi ông đứng dậy.
- Tim tôi cũng đòi hỏi đối đầu, dù đầu tôi không đồng ý. Chúng ta sẽ đi.
Ông hoàng cười cười, vẻ đầy khát máu, vỗ lưng ông Crepsley. Sau đó chúng tôi biến vào đêm tối.
Tới lùm cây, chúng tôi lên kế hoạch. Ông hoàng Vancha chỉ huy:
- Chúng ta áp sát theo bốn hướng. Như vậy, chúng sẽ tưởng chúng ta đông hơn.
Ông Crepsley lưu ý:
- Kể cả Evanna, chúng có chín tên. Chúng ta tách chúng ra cách nào?
- Ta lãnh hai tên, Crepsley hai tên, hai tên phần Harkat, Darren chống với tên ma-cà-chớp nửa mùa hoặc một tên ma mới, không gây ra vấn đề quan trọng đâu.
Ông Crepsley hỏi:
- Còn Evanna?
Vancha đề nghị:
- Chúng ta cùng xông vào mụ vào phút cuối.
Ông Crepsley quyết định:
- Không. Để tôi lo phần bà ta.
- Chắc chứ?
Ông Crepsley gật đầu. Ông hoàng nói:
- Bây giờ phân tán ra và tiến vào. Cố tiến thật gần. Ta sẽ ném shukiren vào tay chân chúng. Khi nghe tiếng gào thét, chửi rủa… đánh thốc vào.
Tôi góp ý:
- Mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn, nếu ngài nhắm vào đầu và họng chúng.
- Ta không chiến đấu kiểu đó. Chỉ những kẻ hèn nhát mới gϊếŧ kẻ thù mà không đối diện chúng. Nếu cần – như khi gϊếŧ tên ma mới cầm lựu đạn – ta sẽ làm. Nhưng ta muốn chiến đấu một cách minh bạch hơn.
Bốn chúng tôi tản ra, đi vòng lùm cây tiến vào từ bốn điểm khác nhau. Tôi cảm thấy lo sợ và bé nhỏ khi chỉ còn lại một mình trong rừng, nhưng mau chóng đẩy lùi cảm giác đó, tập trung vào nhiệm vụ.
- Xin thần linh của ma-cà-rồng hướng dẫn và bảo vệ chúng tôi.
Thì thầm cầu nguyện, tôi rút kiếm, tiến lên.
Đám ma-cà-chớp và bà Evanna vẫn ở giữa khoảng trống trong lùm cây. Mặt trăng đã nhô khỏi đám mây, và mặc dù cành lá che khuất nhiều ánh sáng, nơi đó vẫn sáng sủa hơn khi tôi tới đây lần trước.
Khoan thai tiến bước, tôi tới gần đám ma-cà-chớp, rồi thu mình sau một thân cây, chờ đợi. Tôi tưởng Harkat sẽ gây tiếng động – vì anh ta không thể di chuyển êm nhẹ như ma-cà-rồng – nhưng anh chàng Tí Hon rất thận trọng, không gây một tiếng động nào.
Tôi bắt đầu đếm thầm. Tới số sáu mươi chín, một tiếng rít sắc gọn từ phía bên trái tôi, kéo theo một tiếng thét đầy bất ngờ. Không đầy một giây sau, thêm một tiếng rít gió và một tiếng la thét nữa. Vòng qua thân cây, nắm chặt thanh kiếm, tôi gào thét như điên.
Đám ma-cà-chớp phản ứng cấp kỳ. Trong khi tôi lao tới, chúng đứng phắt dậy, lăm lăm vũ khí. Nhưng hai ông Crepsley và Vancha còn lẹ làng hơn. Trong lúc đâm mũi kiếm vào một ma-cà-chớp cao lớn – gã bị một ngôi sao bạc cắm trúng ống quyển – tôi thấy ông Crepsley đã banh toác ngực và bụng một đối thủ, trong khi ông Vancha móc mắt trái một tên khác bằng ngón cái. Hắn lăn lộn, rêи ɾỉ trên mặt đất.
Tôi chỉ có đủ thời gian để thấy gã trên mặt đất da không có màu tía như những tên kia – một ma mới – rồi tôi phải tập trung vào ma-cà-chớp trước mặt. Hắn cao hơn tôi ít nhất hai cái đầu, vạm vỡ hơn và mạnh mẽ hơn. Nhưng như tôi đã được dạy trong Núi Ma-cà-rồng, kích thước không là tất cả, nên khi hắn tung ra những cú đánh man rợ, tôi đâm, xỉa, nhứ bên này, gạt bên kia, làm hắn tức điên lên, mất phương hướng và lỡ nhịp, bắt hắn phải xoay trở lung tung.
Vừa gạt một cú đánh của hắn, tôi bị một người loạng choạng đè trúng lưng. Tôi lộn nhào xuống đất. Lăn người đứng vội dậy, tôi thấy một ma-cà-chớp mặt đầy máu, ngã gục hổn hển thở. Harkat đang đứng với cây rìu dính máu trong tay phải, tay phải bị thương buông thõng bên sườn.
Lúc này, ma-cà-chớp đã tấn công tới, tập trung vào Harkat. Với một tiếng gầm, hắn bổ kiếm xuống đầu anh chàng Tí Hon. Harkat vung rìu lên vừa kịp lúc đánh bật thanh kiếm lên cao, rồi lùi lại, nhử ma-cà-chớp tiến lên.
Tôi vội nhìn quanh, quan sát tình hình. Ba địch thủ đã bị hạ, tuy nhiên tên ma mới bị móc mắt đang trườn quanh tìm một thanh kiếm, có vẻ sẵn sàng hành động lại. Ông Crepsley đang giao đấu với một ma-cà-chớp sử dụng dao, cả hai xoay tít quanh nhau, đâm chém như một đôi vũ công quay cuồng. Trong tay ông hoàng Vancha là một cái rìu khổng lồ, lớn gấp đôi cây rìu của Harkat, nhưng ông quay tròn giữa những ngón tay kếch sù nhẹ nhõm như không. Mồ hôi đầm đìa và máu tuôn ra từ vết thương ngang hông, nhưng ông hoàng vẫn không bỏ cuộc.
Phía bên kia tôi, tên ma-cà-chớp thứ bảy – cao, gầy, mặt nhẵn nhụi, tóc dài buộc ra sau, mặc bộ áo màu xanh nhạt và gã người hầu trùm kín đầu đang đứng nhìn cuộc chiến. Cả hai đều nắm chặt kiếm dài và sẵn sàng bỏ chạy, nếu tình hình tỏ ra thất bại, và nhào vào kết thúc mọi chuyện, nếu chúng cảm thấy chiến thắng. Chiến thuật ích kỷ này làm tôi ghê tởm, rút dao, tôi phóng tới đầu gã người hầu – hắn không to lớn hơn tôi bao nhiêu.
Thấy con dao bay vù tới, con người nhỏ bé trong cái áo choàng, xoay đầu tránh. Với khả năng cực kỳ nhanh nhạy đó, tôi biết chắc hắn có dòng máu sinh vật của đêm tối – không con người nào lẹ làng được như vậy.
Tên ma-cà-chớp đứng bên gã người hầu giận dữ khi thấy tôi rút ra con dao khác, hắn lao qua khoảng trống, trước khi tôi kịp nhắm. Buông dao, tôi nâng kiếm gạt cú đánh của hắn, nhưng chỉ kịp đưa kiếm lên phá đường gươm thứ hai bổ xuống. Tôi bị bối rối. Hắn lanh lợi và rất thiện nghệ.
Tôi lùi lại, cố tự vệ. Mũi kiếm loang loáng khi hắn tấn công, dù tôi che chắn có hiệu quả, nhưng vẫn mau chóng bị hắn đâm trúng. Một vết rách toạc trên cánh tay trái. Một vết sâu hoắm bên hông phải. Một vết trầy ngang ngực.
Tôi dựa lưng vào thân cây, cánh tay áo phải bị vướng lên cành. Gã ma-cà-chớp thúc mũi kiếm thẳng mặt tôi. Tưởng đời mình chấm hết rồi, nhưng tôi giật rách áo, tay kịp đưa kiếm lên chống đỡ, đè mạnh kiếm của hắn xuống, hy vọng địch thủ phải buông vũ khí, nhưng hắn quá mạnh, chỉ với một cú xoay trở gọn gang, hắn lại nâng được kiếm lên. Lưỡi kiếm của hắn trượt suốt chiều dài kiếm của tôi, làm tóe ra những tia lửa. Lưỡi kiếm di chuyển vừa nhanh vừa quá mạnh, đến nỗi thay vì trượt qua chuôi kiếm, nó cắt qua lớp vàng bao ngoài, xuyên suốt qua xương thịt ngón tay cái luôn cong ra của bàn tay phải tôi.
Tôi thét lên khi ngón tay cái bay vào bóng tối. Kiếm rời khỏi tay, tôi ngã xuống, không còn gì để tự vệ. Tên ma-cà-chớp hững hờ nhìn quanh, không coi tôi như là một hiểm họa nữa. Ông Crepsley đang thắng thế trong trận đấu dao, đối thủ của ông đã bị rạch nát mặt. Bất chấp cánh tay bị thương, Harkat đang nhấn sâu mũi rìu vào bụng địch thủ. Dù gã ma-cà-chớp rống lên và chống trả quyết liệt, nhưng chắn chắn là sẽ chết. Ông hoàng Vancha đang nỗ lực chiến đấu, và khi ông Crepsley cùng Harkat kết hợp hỗ trợ của ông, gã khổng lồ chắc chắn cũng tiêu đời. Tên ma mới bị mất một mắt đã đứng dậy, tay cầm kiếm, nhưng lảo đảo không đứng vững, sẽ không là vấn đề.
Trong khi tất cả những chuyện này xảy ra, bà Evanna vẫn ngồi yên trên mặt đất, vẻ mặt bàng quan, không dự phần vào trong trận đánh.
Chúng tôi sắp thắng, và tên ma-cà-chớp trong bộ đồ xanh cũng biết điều đó. Gầm lên, hắn vung kiếm xuống đầu tôi – nhắm ngay cổ - nhưng tôi lăn người vào đống lá. Thay vì đuổi theo để kết thúc đời tôi, hắn quay ngược lại, chạy tới chỗ tên người hầu đang đứng, nhặt một thanh kiếm trên đất, đẩy tên hầu tới trước, vội vã chạy qua rừng cây.
Đứng dậy, tôi rên lớn vì đau, rồi nghiến răng chịu đựng, tôi nhặt con dao đã làm rơi, tiến tới giúp Harkat kết liễu đối thủ của anh ta. Chẳng có gì là cao thượng khi đâm dao vào sau lưng một chiến binh, nhưng tôi chỉ còn quan tâm tới việc kết thúc trận đánh, và không cảm thấy tội nghiệp khi gã ma-cà-chớp cứng mình, rũ xuống. Lưỡi dao của tôi cắm ngập giữa xương bả vai của hắn.
Ông Crepsley đã thanh toán xong đối thủ, và sau khi chớp nhoáng cắt đứt cổ gã ma mới một mắt, ông bắt đầu tiến lại giúp ông hoàng Vancha.
Đúng lúc đó bà Evanna đứng dậy, gọi:
- Larten, ngươi cũng sẽ chĩa mũi dao vào ta chứ?
Ông Larten ngập ngừng, con dao vung vẩy trong tay, rồi bước lại, quì một chân trước bà ta, thở dài nói:
- Ồ, công nương, tôi sẽ không làm thế đâu.
- Vậy thì ta cũng sẽ không đυ.ng tới ngươi.
Nói xong, bà bắt đầu tiến lại từng xác ma-cà-chớp, quì xuống, làm dấu tử thần, thì thầm nói:
- Dù trong cái chết, cầu xin mi được vinh quang.
Ông Crepsley đứng dậy, quan sát ông hoàng đang giao đấu với ma-cà-chớp cao lớn nhất. Cây rìu đồ sộ của tên khổng lồ suýt bổ trúng đỉnh đầu Vancha. Ông Crepsley lễ phép hỏi:
- Thưa ngài, cho phép tôi phụ một tay không?
- Thanh toán gấp đi. Có hai tên đang đào tẩu. Chúng ta phải… Ruột gan Charna ôi!
Ông kêu lên. Một lần nữa mũi rìu xém trúng đầu. Ông Crepsley tiến lên ngăn chặn gã khổng lồ, nói:
- Harkat ở lại với ta. Darren cùng ông hoàng đuổi theo hai tên kia.
- Dạ.
Tôi nói ngay, không quan tâm gì tới ngón tay cái bị mất. Giữa lúc dầu sôi lửa bỏng này chuyện đó chẳng là gì.
Trong khi ông Crepsley và Harkat giao chiến với gã khổng lồ, ông hoàng rút ra ngoài, ngừng lại thở, rồi gật đầu bảo tôi cùng đuổi theo gã ma-cà-chớp và tên người hầu. Vừa chạy gần ông, tôi vừa mυ"ŧ chân ngón tay đẫm máu, tay trái nắm con dao trên thắt lưng. Ra khỏi rừng cây, chúng tôi thấy chúng phía trước. Tên hầu đang leo lên lưng ma-cà-chớp – rõ ràng chúng sắp phi hành.
Lia một shuriken đen ngòm, ông hoàng gầm lên:
- Không, tụi bay đừng hòng thoát được.
Vũ khí ngôi sao cắm phập ngay bả vai gã người hầu. Thét lên một tiếng, hắn lộn nhào khỏi lưng ma-cà-chớp. Ma-cà-chớp quay lại, nâng đồng bọn, thấy ông Vancha đã tới gần, hắn nhảy lên, rút kiếm, xông tới. Tôi lùi lại, để không làm cản đường ông hoàng, canh chừng gã hầu và chờ diễn biến cuộc chiến. Tới tầm chiến đấu, ông Vancha bỗng đứng khựng lại như bị trúng thương. Tôi tưởng ông bị trúng dao hay tên, nhưng trông ông không có vẻ đau đớn. Ông chỉ đứng lại, dang hai tay, trừng trừng nhìn ma-cà-chớp. Ma-cà-chớp cũng bất động. Rồi hắn hạ kiếm, tra vào bao, trở lại vác gã người hầu.
Vancha không có một hành động nào ngăn chặn.
Phía sau, tôi nghe tiếng ông Crepsley và Harkat chạy ra từ rừng cây. Tới bên tôi, họ đứng lại nhìn ma-cà-chớp tẩu thoát. Vancha cũng đứng nhìn theo.
- Chuyện gì…
Ông Crepsley vừa mở miệng, ma-cà-chớp đã tăng tốc phi hành mất dạng.
Vancha quay nhìn chúng tôi, rồi ngồi phịch xuống đất. Ông Crepsley bật chửi thề - không thô tục như Vancha, nhưng cũng gần bằng – tra dao vào vỏ, la lên:
- Ngài để cho chúng chạy thoát!
Sải chân tới trước Vancha, không giấu được vẻ khinh bỉ, ông hỏi:
- Tại sao?
Mắt nhìn xuống, ông hoàng thì thầm:
- Ta đã không thể ngăn nổi hắn.
- Thậm chí ngài đã không cố ngăn hắn.
- Ta không thể đánh hắn. Ta đã luôn sợ đêm nay sẽ xảy ra. Ta đã hằng cầu xin cho chuyện này đừng xẩy ra, nhưng ta biết là không tránh khỏi.
- Ngài nói khó hiểu quá. Ma-cà-chớp đó là ai? Vì sao ngài để cho nó thoát?
Giọng đứt quãng, ông ta trả lời:
- Tên hắn là Gannen Harst.
Ông nhìn lên, mắt long lanh lệ:
- Nó là… em trai ta.
- 🏠 Home
- Linh Dị
- Kinh Dị
- Thợ Săn Trong Chiều Tối
- Chương 18