Chương 16

Ông Crespley có khả năng gõ vào ý nghĩ ông Cao và xác định vị trí chính xác của Gánh Xiếc Quái Dị. Gánh xiếc rong đang ở tương đối gần, nếu chúng tôi rảo bước, chỉ mất ba tuần là có thể gặp họ.Sau một tuần, chúng tôi gặp lại đời sống văn minh. Một đêm, khi đi qua một thị trấn nhỏ, tôi hỏi ông Crespley sao chúng tôi không nhảy lên một xe buýt hay một tàu hỏa, sẽ tới Gánh Xiếc Quái Dị nhanh hơn. Ông bảo:

- Ông hoàng Vancha không chấp nhận phương tiện vận chuyển kiểu con người. Không bao giờ ông ta ngồi vào một chiếc xe buýt hay tàu hỏa.

- Không bao giờ?

Tôi hỏi ông hoàng chân trần. Ông nói:

- Những đồ vật tệ hại. Hình dáng, tiếng ồn, mùi hôi.

- Còn máy bay?

- Nếu thần linh ma-cà-rồng có ý định cho chúng ta bay, các đấng đó đã ban cho chúng ta đôi cánh.

Harkat hỏi:

- Còn bà thì sao, Evanna? Công nương đã bay bao giờ chưa?

- Chỉ bay trên cán chổi thôi.

Không biết bà ta nói thật hay là đùa. Harkat lại hỏi:

- Còn ông, Larten?

- Một lần, lâu lắm rồi, từ khi anh em nhà Wright (Hai nhà phát minh máy bay người Mỹ, Wilbur Wright và em trai là Orvile Wright) còn đang nghiên cứu. Máy bay bị rơi, may mà không bay cao, nên ta chỉ bị thương nhẹ. Nhưng những dụng cụ thô kệch gầm rú trên mây kia thì… chưa.

Tôi trêu chọc:

- Ông sợ à?

- Con chim bị tên phải sợ cành cong chứ.

Chúng tôi là một nhóm kỳ quặc, gần như chẳng có gì bình thường giống với con người. Họ là sinh vật của thời đại khoa học kỹ thuật, còn chúng tôi thuộc về quá khứ - ma-cà-rồng chẳng biết gì về vi tính, đĩa vệ tinh, lò vi ba… hay những tiện nghi hiện đại khác; chúng tôi di chuyển hầu hết bằng đôi chân, có những niềm vui và sở thích đơn giản, và săn bắt như loài thú. Trong khi còn người tiến hành cuộc chiến bằng phi cơ và chiến đấu bằng cách nhấn những cái nút thì chúng tôi đánh nhau bằng gươm giáo và tay không. Có thể ma-cà-rồng và con người cùng chung một hành tinh, nhưng sống trong hai thế giới khác biệt.

Một xế trưa, tôi thức giấc vì tiếng rên rẩm của Harkat. Anh ta lại thấy ác mộng và đang lăn lộn trên bờ cỏ. Tôi nghiêng người, đánh thức anh ta.

Evanna lên tiếng:

- Khoan.

Bà phù thủy đang ở trên một cành cây thấp, hờ hững quan sát Harkat. Một con sóc đang thăm dò mái tóc dài của bà ta, con khác đang nhâm nhâm những sơi dây thừng bà sử dụng làm y phục.

Tôi bảo:

- Anh ta bị ác mộng.

- Hắn có thường bị thế không?

- Gần như cứ ngủ là bị. Mỗi khi nghe anh ấy ú ớ là cháu phải lay dậy.

Tôi lại cúi xuống để lay Harkat.

- Khoan.

Evanna lại nói, rồi nhảy xuống. Bà lê bước lại, đặt ba ngón tay giữa lên trán Harkat. Nhắm mắt ngồi im một lúc, khi mở mắt bà ta nói:

- Rồng. Mộng xấu. Tiềm thức quá khứ còn trong hắn. Desmond không nói gì về chuyện tiết lộ kiếp trước của Harkat sao?

- Có, nhưng Harkat đã chọn việc đi cùng chúng ta, để tìm Chúa tể Ma-cà-chớp.

- Cao thượng đấy, nhưng ngốc.

- Nếu bà cho anh ta biết anh ta đã là ai, có làm giảm những cơ ác mộng đó không?

- Không. Hắn phải tự tìm ra sự thật. Ta sẽ làm sự việc rắc rối thêm, nếu can thiệp vào. Nhưng có một cách tạm thời làm hắn bớt đau đớn.

- Cách nào?

- Kẻ nào nói được ngôn ngữ của rồng có thể giúp được.

- Chúng ta sẽ tìm người như thế ở đâu? Bà có thể…

- Không phải ta. Ta có thể nói chuyện với nhiều loài bật, nhưng rồng thì không. Những kẻ liên hệ với loài bò sát biết bay đó mới nói được ngôn ngữ của chúng.

Bà ta đứng dậy phán tỉnh bơ:

- Mi giúp được đó.

- Cháu? Cháu chưa bao giờ liên hệ với một con rồng. Thậm chí, chưa bao giờ nhìn thấy một con rồng nào. Cháu nghĩ, chúng chỉ có trong tưởng tượng thôi.

- Vào thời điểm và nơi chốn này, chúng có đấy, nhưng trong thời điểm, nơi chốn và những mối liên hệ khác có thể tạo nên những điều chưa biết được.

Thật vô lý, nhưng nếu có thể giúp được Harkat, tôi sẽ làm.

- Hãy nói, cháu phải làm gì.

Evanna mỉm cười chấp thuận, rồi bảo tôi đặt tay lên đầu Harkat và nhắm hai mắt lại.

Bà ta nói:

- Hãy tập trung. Cần tìm một hình ảnh để mi chú tâm vào đó. Huyết Thạch được không? Mi có thể tưởng tượng được màu đỏ và nhịp đập liên hồi, máu của ma-cà-rồng chảy qua những tĩnh mạch bí ẩn của Huyết Thạch không?

- Được.

Tôi nói và dễ dàng đưa tảng đá đó vào tâm trí. Evanna nói:

- Tiếp tục nghĩ đến nó. Trong vài phút, mi sẽ có cảm giác khó chịu, có thể thoáng thấy những cơn ác mộng của Harkat. Nhưng đừng quan tâm tới chúng, tập trung vào Huyết Thạch, ta sẽ lo phần còn lại.

Tôi làm theo lời bà ta. Lúc đầu thật dễ dàng nhưng rồi tôi có cảm giác thật kỳ lạ. Không khí chung quanh dường như nóng hơn và khó thở hơn. Tôi nghe tiếng vỗ của những chiếc cánh rộng lớn, rồi thoáng thấy một vật rơi xuống từ bầu trời đỏ như máu. Tôi co rúm người, suýt rời tay khỏi Harkat, nhưng nhớ lời căn dặn của Evanna, tôi cố tập trung vào hình ảnh của Huyết Thạch.

Trong ảo ảnh, Harkat xuất hiện trước mặt tôi, anh ta nằm sóng sượt trên những cọc nhọn xuyên khắp thân hình. Còn sống, nhưng vô cùng đau đớn. Anh ta không thể thấy tôi, vì hai cọc nhòn lòi ra từ hai hố mắt.

- Mi không thể tưởng tượng được hắn đau đớn đến ngần nào.

Nghe tiếng nói, tôi ngẩn lên nhìn. Một bóng người đen tối chập chờn gần bên tôi.

Trong một thoáng, tôi quên chăm chú vào Huyêt Thạch, nghẹn thở hỏi:

- Người là ai?

- Ta là Chúa tể của Đêm Đỏ Thắm.

- Chúa tể Ma-cà-chớp?

Bóng người đó cất giọng đầy nhạo báng:

- Với chúng và tất cả những kẻ khác. Ông Hoàng của Lời Nguyền, ta đang chờ mi. Bây giờ đã tóm được mi rồi, ta không buông tha đâu.

Cái bóng đó nhào tới, mười ngón tay đầy vuốt nhọn. Mặt hắn là cái hố đen ngòm với hai con mắt đỏ rực. Trong khoảnh khắc khϊếp đảm đó, tôi tưởng hắn sắp chộp lấy tôi mà ăn tươi nuốt sống. Một giọng nói nhỏ xíu – giọng của Evanna – thì thầm:

- Chỉ là mơ thôi. Hắn không thể làm hại mi, chưa đâu, nếu mi còn tập trung vào Huyết Thạch.

Trong mơ, tôi nhắm mắt lại, làm ngơ sự tấn công của cái bóng, và tập trung vào nhịp đập của Huyết Thạch. Một tiếng thét rít lên, tôi cảm thấy như có một làn sóng điên cuồng tan rã, bao trùm lêm người. Rồi cơn ác mộng qua đi, tôi trở lại thế giới thực.

Giọng bà Evanna:

- Bây giờ mi mở mắt được rồi.

Mở mắt, tôi rời tay khỏi Harkat, vuốt mặt như vừa chạm vào một vật dơ bẩn.

Bà Evanna chúc mừng:

- Mi làm khá lắm.

Tôi hổn hển hỏi:

- Cái đó… là gì vậy?

- Chúa tể của Sự Hủy Hoại. Chủ nhân của Những Bóng đen. Kẻ cai trị tự phong của đêm dài vô tận.

- Hắn quá mạnh, quá ma quái.

Evanna gật đầu:

- Hắn sẽ thành như vậy.

- Sẽ?

- Điều mi nhìn thấy chỉ là cái bóng của tương lai. Chúa tể Bóng Tối chưa xuất hiện. Mi không nên lo lắng quá, vì điều này không thể tránh được. Vấn đề hiện nay là, bây giờ bạn mi sẽ được yên giấc.

Tôi nhìn xuống, Harkat đang ngủ ngon lành:

- Anh ấy không sao chứ?

- Hắn sẽ ổn trong một thời gian. Ác mộng sẽ trở lại

Lúc đó hắn sẽ đối diện với quá khứ, và sẽ tìm hiểu xem hắn từng là ai, hoặc….sẽ chết vì điên loạn. Nhưng bây giờ hắn có thể ngủ êm đềm, không cò hoảng sợ.

Bà ta vừa định trở lại cành cây, tôi gọi nhỏ:

-Công nương Evanna, Chúa tể Bóng Đen này…cháu thấy…quen quen. Không thấy rõ mặt, nhưng cháu cảm thấy đã từng biết hắn.

-Vậy thì mi nên…

Ngập ngừng cân nhắc xem nên cho tôi biết tới đâu, rồi bà cảnh cáo:

-Những gì ta nói đây chỉ là giữa ta với mi. Không được cho bất kỳ ai biết, kể cả Larten hoặc Vancha.

-Cháu hứa..

Quay lưng lại tôi, bà nói:

-Darren, tương lai rất mù mịt. Có hai con đường, cả hai đều khúc khuỷu, khó khăn, được lót bằng những hồn ma. Một đường có khả năng tương lai sẽ là, Chúa tể Ma-cà-chớp trở thành chủ nhân của Bóng tối, và là kẻ cai trị đêm tối. Đường kia…

Ngừng lại, bà ngửa đầu, như tìm câu trả lời từ trên trời:

-Đường kia…Chúa tể của Bóng Tối chính là…mi.

Evanna bước đi, bỏ lại tôi đứng run rẩy bối rối và ước ao phải chi tôi đã không thức giấc vì tiếng rên rẩm của Harkat.

Mấy đêm sau chúng tôi đã tới Gánh Xiếc Quái Dị.

Ông Cao và những diễn viên ảo thuật đang trình diễn trong một nhà thờ bỏ hoang, ngoài một ngôi làng nhỏ. Khi chúng tôi tới nơi, buổi diễn đã gần kết thúc, vì vậy chúng tôi lẫn vào trong, xem màn cuối từ phía sau. Sive và Seersa – cặp uốn dẻo sinh đôi – đang ở trên sân khấu, cuốn lấy nhau trong một màn nhào lộn cực kỳ nguy hiểm. Sau đó ông Cao bước ra – trong bộ áo đen, cái mũ và đôi găng tay đỏ quen thuộc – tuyên bố buổi diễn kết thúc. Mọi người lục tục ra về, khi nhiều tiếng đang cằn nhằn chê bai màn kết, hai con rắ trườn từ cột lều xuống, gây một làn sóng hoảng sợ khắp đám đông.

Tôi cười thích thú khi thấy mấy con rắn. Đây là trò khép lại đêm diễn. Khán giả bị lừa, tưởng buổi diễn đã kết thúc, đấn lúc đó mấy con rắn xuất hiện tặng, khán giả thêm một màn khϊếp đảm lần cuối cùng. Trước khi mấy con rắn có thể gây tổn thương cho ai – chủ nhân của chúng – đã kịp xuất hiện, làm chúng bình tĩnh lại.

Quả đúng vậy, mấy con rắn sắp trườn tới sàn, Evra bước ra. Nhưng anh ta lhông một mình – một đứa bé trai xuất hiện cùng anh. Đứa nhỏ tiến lại, điều khiển một con rắn, còn Evra điều khiển con kia. Tôi đoán, ông Cao đã tuyển được nó trên đường lưu diễn.

Sau khi Evra và cậu bé đã cuốn hai con rắn quanh thân mình, ông Cao trở lại sân khấu tuyên bố, lần này mới thật sự kết tjhúc buổi diễn. Chúng tôi vẫn đứng trong tối trong khi đám đông đi qua, sôi nổi àn tán. Rồi khi Evra và đứa nhỏ rũ bỏ mấy con rắn khỏi mình, tôi nhào ra gào lên:

-Evra Von!

Evra giật mình, quay lại.

-Ai thế?

Tôi không trả lời, vui mừng chạy tới. Mắt anh ta mở lớn, kinh ngạc:

-Darren!

Evra choàng tay ôm tôi, tôi cũng ôm xiết anh, không quan tâm tới cảm giác trơn nhớt vì những cái vẩy, quá mừng rỡ khi gặp nhau sau quá nhiều năm. Khi buông tôi ra, anh hỏi:

-Cậu đã đi những đâu?

Nước mắt vui mừng tràn trong mắt anh, mắt tôi cũng ướt nhẹp. Tôi bảo:

-Núi Ma-cà-rồng. Còn anh?

-Khắp thế giới.

Nhìn tôi tò mò, anh nói:

-Cậu lớn rồi đấy.

-Mới đây thôi, nhưng không lớn nhiều như anh.

Bây giờ Evra đã là một người đàn ông. Anh ta chỉ hơn tôi vài tuổi, và khi tôi mới gia nhập Gánh Xiếc Quái Dị trông chúng tôi gần như bằng tuổi nhau, nhưng bây giờ trông anh như cha tôi vậy.

Ông Crepsley bước tới, bắt tay, nói:

-Chào Evra.

-Ông Larten. Lâu quá rồi. Gặp ông cháu mừng quá.

Ông Crepsley đứng sang một bên, giới thiệu:

-Ta muốn cháu gặp Vancha March, công nương Evanna còn… Harkat Mulds thì cháu biết rồi.

Ông hoàng Vancha làu bàu:

-Chào.

Evanna mỉm cười:

-Chào.

Harkat nói:

Chào Evra.

Evra chớp mắt, lắp bắp:

-Nó biết nói?

Tôi cười:

-Những đêm gần đây Harkat nói rất nhiều.

-Nó có tên?

Harkat bảo:

-Nó có tên và “nó” sẽ rất thích được gọi bằng “hắn”.

Evra ú ớ luôn, không biết phải nói sao. Ngày còn sống với anh, chúng tôi vẫn phải đi tìm thức ăn cho đám Tí Hon, chưa bao giờ nghe gã nào thốt một lời. Chúng tôi tưởng chúng không nói được. Bây giờ, tôi đi cùng một gã Tí Hon – một gã mà chúng tôi đặt biệt danh là Chân Trái – tỏ ra khả năng nói của hắn là… chuyện nhỏ.

-Đón mừng trở lại Gánh Xiếc Quái Dị.

Nghe tiếng nói, tôi quay lại và nhìn lên ngay…cái bụng của ông Cao. Tôi đã quên ông chủ gánh xiếc có thể di chuyển âm thầm và lẹ làng đến thế nào.

Tôi cúi đầu lễ phép (ông ta không ưa trò bắt tay):

-Xin chào ông Cao.

Ông ta chào mọi người bằng tên, kể cả Harkat. Khi Harkat lên tiếng chào lại, ông Cao không hề tỏ ra ngạc nhiên. Ông chỉ hỏi tất cả:

-Các bạn ăn chút chứ?

Evanna nói ngay:

-Tuyệt vời. Nhưng sau đó tôi có vài điều cần nói với ông, Hibernious. Đây là những chuyện chúng ta cần phải bàn bạc.

Vẫn không chút ngạc nhiên, ông trả lời:

-Đúng, có nhiều chuyện cần bàn.

Khi ra khỏi nhà thờ, tôi đi cùng Evra, để hai đứa ôn chuyện cũ. Con rắn của anh khoanh tròn trên vai. Chú nhỏ bạn diễn, đưổi theo chúng tôi, kéo theo con rắn kia như một món đồ chơi. Evra bảo:

-Darren, mình muốn cậu gặp Shancus.

Tôi bắt tay chú bé:

-Chào Shancus.

Nó cũng có đôi mắt hẹp, màu xanh vàng và những cái vảy đủ màu như Evra. Nó kêu lên hỏi:

-Ua! Có đúng là chú Darren Shan mà bố đã đặt tên cho cháu không?

Tôi quay sang nhìn Evra:

-Tôi hả?

Evra cười lớn:

-Chính xác. Shancus là con đầu lòng của mình.

-Con đầu? Con anh? Anh là cha?

Evra tủm tỉm:

-Mình hy vọng thế.

-Nhưng nó…lớn quá. Già dặn quá.

Shan nhỏ ưỡn ngực hãnh diện vì nhận xét của…Shan lớn.

Evra nói:

-Nó sắp năm tuổi thôi, nhưng cao to hơn tuổi. Mình mới bắt đầu cho cu cậu cùng diễn mấy tháng trước. Cu cậu có tài diễn bẩm sinh.

Kỳ lạ thật! Tất nhiên, Evra đã đủ lớn để có vợ con, chẳng có gì đáng để tôi phải kinh ngạc, nhưng… dường như mấy tháng trước chúng tôi còn là hai thằng nhóc cùng nhau chạy rong, thắc mắc chẳng hiểu cuộc đời sẽ ra sao khi khôn lớn.

-Anh còn mấy đứa nữa?

-Urcha lên ba và Lilia sẽ tròn ba tháng vào tháng tới.

-Các cháu đều là trẻ-em-rắn?

-Urcha thì không. Nó bực lắm – vì cũng muốn có vảy – nhưng chúng mình làm cho nó cảm thấy được thương yêu như những đứa kia.

-Chúng mình là…?

-Mình và Merla. Cậu không biết cô ấy đâu. Một thời gian ngắn sau khi cậu đi, cô ấy mới nhập đoàn… Chuyện tình của hai đứa mình tốc độ lắm. Cô ấy có thể tách rời tai, sử dụng như mấy cái vũ khí của thổ dân Úc. Cậu sẽ mến cô ấy.

Tôi cười lớn, bảo tôi tin là sẽ mến Marla, rồi cùng Evra và Shancus, theo mọi người đi ăn bữa tối.

Thật tuyệt vời được trở lại Gánh Xiếc Quái Dị. Suốt hơn một tuần trước, tôi đã lo lắng buồn rầu, nghĩ ngợi về những gì bà Evanna nói. Nhưng chỉ trong một giờ trở lại đoàn xiếc, bao lo sợ của tôi đều phai nhạt. Tôi gặp gỡ nhiều bạn bè cũ: Hans Tay Thần, Rhamus Hai Bụng, cặp sinh đôi Sive và Seersa, Cormac Xương Sườn và Gsertha Răng Thép. Tôi cũng đã thấy lại Người Sói, nhưng nó không tỏ ra vui mừng như những người khác, và tôi phải càng tránh xa nó càng tốt.

Truska – người đàn bà có râu – cũng có mặt tại đó và rất mừng khi gặp lại tôi. Cô ta chào hỏi tôi bằng tiếng Anh sai bét. Sáu năm trước cô không nói được câu tiếng Anh nào, nhưng nhờ có Evra dạy, nên cô đã khá tiến bộ. Khi cùng quây quần với những người khác trong một ngôi trường xuống cấp – căn cú tạm thời của gánh xiếc – Truska bảo:

-Khó quá. Tôi nói không tốt. Nhưng Evra kiên nhẫn lắm. Từ từ tôi học. Vẫn mắc nhiều lỗi, nhưng…

Nhảy vào giữa chúng tôi, ông hoàng Vancha xen vào nói:

-Tất cả chúng ta đều phạm sai lầm, người đẹp ạ. Và sai lầm của cô em là khi có cơ hội, đã không làm một ma-cà-rồng chung thủy của ta.

Ông vòng tay ôm và hôn Truska. Khi ông buông tay, cô ta cười lớn, dí ngón tay vào ông hoàng:

-Hư quá!

Tôi hỏi:

-Hai người biết nhau?

-Ồ, đúng thế. Chúng ta là bạn cũ. Đã từng nhiều đêm cùng nhau ngâm mình dưới đại dương sâu thẳm và xanh ngắt, phải không Truska?

Cô ta chặt lưỡi:

-Vancha. Ông hứa không nhắc chuyện đó nữa mà.

-Đúng là ta đã hứa.

Ông ta cười nói, rồi bắt đầu nói chuyện bằng tiếng địa phương của cô ta. Trông họ như một cặp hải cẩu đang sủa nhau.

Evra giới thiệu Merla với tôi. Cô vui vẻ và xinh đẹp. Anh bảo vợ biểu diễn trò tháo rời hai tai. Tôi công nhận là rất ấn tượng, nhưng từ chối lời mời thử quăng hai cánh tai đó.

Được trở lại gánh xiếc, ông Crepsley cũng vui mừng như tôi. Là một ma-cà-rồng đầy bổn phận, ông dâng hiến hầu hết cuộc đời cho các tướng quân và niềm tin của họ, nhưng tôi đoán, trái tim ông luôn âm thầm hướng về Gánh Xiếc Quái Dị. Ông thích được trình diễn và nhớ sân khấu. Nhiều người tỏ ra thất vọng khi biết ông không ở lại luôn. Ông làm như coi nhẹ chuyện đó, nhưng tôi nghĩ, ông đã thực sự xúc động được mọi người quan tâm và nếu có thể, ông sẽ ở lại thật.

Như thường lệ, luôn có những gã Tí Hon theo gánh xiếc, nhưng Harkat tránh xa họ. Tôi cố kéo anh vào những cuộc trò chuyện với những người khác, nhưng mọi người cảm thấy bối rối khi ở gần anh ta – họ không quen giao tiếp với một gã Tí Hon biết nói. Đêm nào anh ta cũng lủi thủi một mình, hoặc chui vào một góc với Shancus. Thằng bé mê mẩm Harkat và liên tục hỏi những câu khó trả lời (chẳng hạn Harkat là nam hay là nữ – thật ra như tất cả gã Tí Hon khác, Harkat là trung tính).

Rất nhiều người trong gánh xiếc biết Evanna, dù chỉ có mấy người là từng gặp bà – ông bà, cha mẹ, cụ cố của họ đã kể về bà cho họ nghe. Bà ở lại với đám đông mấy tiếng, nói chuyện quá khứ – Evanna có trí nhớ rất ấn tượng về những cái tên, những khuôn mặt – rồi bà chào tạm biệt, đi theo ông Cao bàn bạc về những vấn đề kỳ lạ, bí ẩn (hoặc buôn chuyện về mấy con cóc và phép thuật).

Tang tảng sáng, chúng tôi chào những người vẫn còn thức, rồi Evra đưa tôi về lều. Ông Cao đã để sẵn quan tài cho ông Crepsley. Ông ma-cà-rồng chui vào quan tài, hài lòng thấy rõ. Cung cách ma-cà-rồng yêu thích quan tài là một điều loài người không thể nào hiểu nổi.

Harkat và tôi treo võng trong lều, ngủ kế bên vợ chồng Evra. Evanna vào cái xe nối liền với xe ông Cao. Còn Vancha… Ôi! Chiều tối gặp lại, ông thề sống thề chết là đã ở cùng Truska, khoác lác đủ chuyện về phụ nữ. Nhưng với những chiếc lá và cọng cỏ bám đầy tóc và tấm da thú, chắc chắn ông hoàng của chúng ta đã ngủ một mình trong bụi rậm.