Chúng tôi nghiêm trang đi thành hàng, ra khỏi hang động của bà Evanna, rồi đánh vòng qua ao. Tất cả đều ngẫm nghĩ lời tiên tri của bà phù thủy. Từ đầu chúng tôi đã biết đây là cuộc săn lùng đầy hiểm họa, cái chết luôn bám theo từng bước chân. Nhưng biết trước điều gì chắc chắn xảy ra khi thất bại lại hoàn toàn khác hẳn.Đêm đầu tiên chúng tôi không theo một phương hướng nào, câm lặng bước trong bóng tối, hầu như không chú ý gì tới chung quanh. Harkat không liên quan gì tới lời tiên tri của Evanna – anh ta không là một thợ săn – nhưng cũng thở ra lo lắng như tất cả chúng tôi.
Rạng sáng, khi đang cắm trại, ông hoàng Vancha bỗng phá lên cười:
- Nhìn chúng ta kìa! Cả đêm rầu rĩ như bốn kẻ sầu thảm trong một đám tang. Đúng là dở hơi!
Ông Crespley mỉa mai hỏi:
- Ngài nghĩ cái án tử đè nặng trên vai chúng ta là điều vui thú lắm sao?
- Gan ruột Charna ôi! Cái án tử đó có sẵn từ đầu rồi. Tất cả chỉ thay đổi khi chúng ta được biết về nó.
Harkat làm bèm:
- Một chút hiểu biết là… điều nguy hiểm.
Vancha nạt anh ta:
- Đó là cách nghĩ của con người. Dù lành hay dữ, ta thà biết chuyện gì chờ phía trước. Evanna đã làm một việc thiện khi nói cho chúng ta biết điều đó.
Tôi hỏi:
- Sao ngài lại nghĩ thế?
- Bà ấy đã xác nhận chúng ta sẽ có bốn cơ hội để gϊếŧ Chúa tể Ma-cà-chớp. Nghĩ coi, bốn lần mạng hắn nằm trong tay ta. Bốn lần chúng ta đυ.ng độ và chiến đấu với hắn. Có thể hắn thắng chúng ta một lần. Có thể hai lần. Nhưng các ngươi thực sự nghĩ là hắn sẽ thoát khỏi tay chúng ta cả bốn lần sao?
Ông Crespley nói:
- Hắn không chỉ một mình. Hắn đi cùng những vệ sĩ và tất cả ma-cà-chớp trong vùng sẽ xông tới hỗ trợ cho hắn.
- Điều gì làm anh nghĩ thế?
- Hắn là chúa tể của chúng. Chúng sẽ hy sinh mạng sống để bảo vệ hắn.
- Còn anh em ma-cà-rồng sẽ bỏ mặc chúng ta khi chúng ta lâm nguy hay sao?
- Không, nhưng là vì…
- Vì lão Tí Nị đã bảo họ không được tham gia. Và nếu lão chỉ chọn ra ba ma-cà-rồng để đối đầu với Chúa tể Ma-cà-chớp, thì có thể…
Ông Crespley phấn khởi tiếp lời ông hoàng:
- Lão chỉ chọn ra ba ma-cà-chớp để giúp Chúa tể của chúng.
- Đúng. Vậy thì, theo quan điểm của ta, chúng ta càng có lợi thế hơn.
Ba chúng tôi trầm ngâm gật đầu. Vancha nói tiếp:
- Bây giờ, giả dụ trường hợp xấu nhất. Chúng ta đυ.ng độ hắn bốn lần, chúng ta thất bại, cơ hội hạ hắn vuột mất. Chuyện gì sẽ xảy ra?
Tôi nói:
- Hắn sẽ lãnh đạo ma-cà-chớp vào cuộc chiến chống lại ma-cà-rồng và… sẽ thắng.
Nụ cười biến khỏi mặt ông:
- Chính xác. Tuy nhiên, ta không tin điều đó xảy ra. Ta không quan tâm Chúa tể của chúng mạnh đến cỡ nào và những gì lão Tí Nị nói. Ta tin chắc, chúng ta sẽ thắng trong cuộc chiến với ma-cà-chớp. Nhưng nếu không thắng, ta thà chết vì chiến đấu cho tương lai của chúng ta, hơn phải thấy thế giới của chúng ta tan nát.
Tôi cay đắng lẩm bẩm:
- Những lới nói đầy dũng cảm.
Vancha quả quyết:
- Nhưng đó là sự thật. Mi muốn chết trong tay ma-cà-chớp, trong khi chúng ta vẫn còn hy vọng, hoặc sống sót để làm nhân chứng cho cuộc suy tàn của thị tộc?
Tôi không trả lời, ông tiếp tục:
- Nếu lời tiên đoán là sự thật, và chúng ta thất bại. Ta không muốn sống tới hồi kết thúc. Đó sẽ là một thảm kịch khủng khϊếp, và sẽ làm bất cứ kẻ nào chứng kiến sẽ phát điên. Hãy tin ta, hai kẻ phải chết mới là có phước. Chúng ta không nên lo lắng vì cái chết – nếu thất bại, cái sống mới đáng sợ với chúng ta!
Ngày hôm đó tôi không ngủ được nhiều, miên man suy nghĩ những lời ông hoàng Vancha đã nói. Tôi đoán cũng không ai ngủ được, trừ Evanna. Thậm chí bà ta còn ngáy lớn hơn cả ông hoàng.
Vancha nói đúng. Nếu chúng tôi thất bại, kẻ sống sót mới khốn khổ nhất. phải thấy cảnh ma-cà-rồng bị diệt vong và chịu đựng gánh nặng của những lời khiển trách.
Chiều tối, chúng thôi thức dậy với một tinh thần phấn chấn. Không ai còn lo sợ chuyện gì đang chờ phía trước và thay vì những lời nói tiêu cực, chúng tôi bàn bạc về lộ trình. Ông Crespley nhắc nhở:
- Tí Nị bảo, hãy nghe theo con tim. Lão bảo, định mệnh sẽ hướng dẫn, nếu chúng ta đặt mình vào tay định mệnh.
- Anh không nghĩ là, chúng ta nên thử lần theo dấu vết của ma-cà-chớp sao?
- Suốt sáu năm qua, ma-cà-rồng đã kiếm tìm nhưng không thành công. Tất nhiên, chúng ta phải mở to mắt mà quan sát, nhưng mặt khác tôi tin là chúng ta hãy bắt tay vào công việc, làm như hắn không hiện hữu.
- Ta không ưa chuyện này. Định mệnh là một tình nhân tàn nhẫn. Nếu định mệnh không dẫn dắt chúng ta tới hắn thì sao? Trong một năm nữa, anh có muốn báo cáo về: “Rất tiếc, chúng tôi không gặp kẻ phá hoại, xui xẻo quá, gì nữa?”
Ông Crespley bướng bỉnh lặp lại:
- Tí Nị bảo hãy nghe theo con tim.
Ông hoàng Vancha đưa hai tay lên trời:
- Thôi được, chúng ta sẽ theo cách của anh. Nhưng hai thầy trò đặt tay lên ngực – như nhiều mụ đàm bà phải thề bồi – mà tìm đường. Ta là kẻ bất lương không có tim.
Ông Crespley cười nhạt, hỏi tôi:
- Darren, cháu muốn đi đâu?
Tôi vừa định bảo, đi đâu cũng được, một hình ảnh chợt thoáng qua đầu. Hình ảnh cậu bé rắn thè lè cái lưỡi lên tận mũi. Tôi nói ngay:
- Cháu muốn thấy Evra ra sao rồi.
- Tốt. Mới đêm qua ta mới vừa tự hỏi, chẳng hiểu ông bạn già Hibernius Cao ra sao. Còn Harkat?
Harkat đồng ý:
- Tôi thấy cũng tốt.
Quay sang ông hoàng Vancha, ông Crespley lấy hết sức đường bệ, nói:
- Thưa ngài, chúng ta đến Gánh Xiếc Quái Dị.
Vậy là phương hướng của chúng tôi đã được định đoạt, và con xúc xắc của định mệnh đã được ném ra.