Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thợ Săn Trong Chiều Tối

Chương 14

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tôi thức dậy cùng ông hoàng Vancha chừng mấy tiếng sau buổi trưa và khởi sự buổi huấn luyện trong bóng râm gần cửa hang. Harkat chăm chú đứng nhìn; xế trưa hôm đó ông Crepsley cũng dậy sớm để xem tôi tập. Vancha bắt đầu tập cho tôi bằng một cây gậy, ông bảo phải mấy tháng sau mới có thể tập bằng vũ khí thật. Cả buổi chiều tôi nhìn ông vụt, đâm cây gậy. Tôi không phải làm gì khác, chỉ quan sát đường di chuyển của cây gậy, nhận dạng và đoán trước những chiêu thức phức tạp mà đối thủ sắp tung ra.Chúng tôi tập luyện tới khi bà Evanna trở về, nửa tiếng trước hoàng hôn. Bà không nói là đã đi đâu, làm gì, và cũng không ai lên tiếng hỏi.

Bước vào hang cùng đoàn tùy tùng cóc, bà hỏi:

- Vui vẻ chứ?

Ném bỏ cây gậy, ông hoàng trả lời:

- Rất vui. Cậu bé muốn học chiến đấu tay không.

- Bộ kiếm quá nặng với nó sao?

Ông hoàng nhăn mặt:

- Có duyên quá!

Tiếng cười của Evanna làm sáng cả hang:

- Xin lỗi. Nhưng chiến đấu bằng tay – hoặc kiếm – đều có vẻ trẻ con quá. Nên tác chiến bằng… bộ não.

Tôi nhăn nhó hỏi:

- Là sao?

Evanna liếc tôi, thình lình chân tôi mất hết sức lực và tôi lăn đùng xuống đất. Lắc lư như con cá hấp hối, tôi lí nhí nói:

- Chuyện gì vậy? Tôi bị sao thế này?

- Không có gì hết.

Evanna vừa dứt lời, chân tôi trở lại bình thường ngay. Bà tiếp:

- Đó là cách chiến đấu bằng cái đầu. Mọi phần cơ thể đều liên quan tới não. Không chức năng hoạt động nào không do não. Tấn công bằng não, bảo đảm sẽ chiến thắng.

Tôi hăng hái nói:

- Cháu học được không?

- Được, nhưng phải cần tới vài trăm năm, và mi phải bỏ ma-cà-rồng, trở thành đệ tử của ta.

Evanna mỉm cười hỏi:

- Nghĩ sao, Darren, có đáng giá không?

- Cháu không biết.

Tôi lẩm bẩm trả lời. Thích học phép thuật thật, nhưng ý nghĩ phải sống với bà ta chẳng hấp dẫn tý nào – tính nóng như lửa của bà ta, khó lòng có thể là một sư mẫu thông cảm và khoan dung cho được.

- Nếu thay đổi ý kiến, nhớ cho ta biết. Lâu lắm rồi ta không có đệ tử, mà chẳng đứa nào hoàn tất được hết khóa huấn luyện, chỉ vài năm là chúng chuồn ráo, tuy nhiên ta có đoán vì sao.

Evanna lướt qua chúng tôi, vào hang. Một lúc sau bà ta gọi, và khi vào trong, chúng tôi đã thấy một bữa tiệc nữa đang chờ sẵn.

Ngồi xuống bàn ăn, tôi hỏi:

- Bà sử dụng phép thuật hay sao mà nhanh quá vậy?

- Không. Ta chỉ di chuyển nhanh hơn bình thường một chút. Nếu muốn, ta có thể làm việc với một tốc độ không ngờ.

Sau bữa ăn thịnh soạn, chúng tôi ngồi quanh ngọn lửa bàn bạc về chuyến thăm Núi Ma-cà-rồng của lão Tí Nị. Hình như Evanna đã biết chuyện này, nhưng lẳng lặng để chúng tôi kể cho tới hết.

Nghe xong, bà trầm ngâm nói:

- Ba thợ săn. Ta đã chờ đợi các người nhiều thế kỷ rồi.

Ông Crespley giật mình, hỏi:

- Bà đã chờ?

- Ta thiếu khả năng nhìn thấu tương lai của Desmond Tí Nị, nhưng ta thấy một số những gì sẽ tới – hay có thể tới. Ta biết ba thợ săn sẽ xuất hiện để đương đầu với Chúa tể Ma-cà-chớp, nhưng ta không biết họ sẽ là ai.

Ông hoàng Vancha hỏi:

- Bà có biết, liệu chúng tôi có thành công không?

- Ta nghi là đến cả Desmond cũng không biết. Phía trước là hai tương lai đều có khả năng mãnh liệt như nhau. Hiếm khi định mệnh cô đọng thành hai tình huống tương đương như thế. Thường thì rất nhiều ngã đường đưa tới tương lai. Khi chỉ có hai đường tồn tại như thế này, thế giới có cơ may chọn một đường thôi.

Ông Crespley hỏi:

- Còn Chúa tể Ma-cà-chớp, bà biết hắn đang ở đâu chứ?

- Biết.

Evanna mỉm cười trả lời làm ông Crespley như nghẹn thở. Ông hoàng Vancha khịt mũi, khó chịu:

- Nhưng bà sẽ không nói cho chúng tôi biết chứ gì?

- Đúng.

Nụ cười rộng mở hơn, bà ta khoe ra những cái răng dài, lởm chởm, vàng khè như răng chó sói.

Ông Crespley lại hỏi:

- Nhưng bà có thế cho chúng tôi biết, khi nào và bằng cách nào chúng tôi tìm ra hắn được chứ?

- Ta không thể. Nếu ta nói ra, ta sẽ thay đổi tiến trình tương lai. Điều đó không được phép. Các ngươi phải tự tìm kiếm. Ta sẽ cùng đi trong hành trình sắp tới, nhưng ta không thể…

Vancha ngạc nhiên hỏi:

- Bà sẽ cùng đi với chúng tôi?

- Phải. Nhưng chỉ như một bạn đồng hành thôi. Ta không dự phần trong việc tìm kiếm Chúa tể Ma-cà-chớp.

Hai ông Vancha và Crespley bồn chồn nhìn nhau. Ông Crespley lên tiếng:

- Công nương, trước đây bà chưa bao giờ đi cùng ma-cà-rồng.

Evanna cười lớn:

- Ta biết ta quan trọng thế nào đối với ma-cà-rồng, vì lý do đó ta đã tránh tiếp xúc quá nhiều với những đứa con của đêm tối. Ta quá mệt mỏi vì những lời cầu xin của ma-cà-rồng, kết đôi bạn và sinh con cho họ.

Ông hoàng hỏi thẳng:

- Vậy tại sao giờ bà lại đi cùng chúng tôi?

- Ta muốn gặp một người. Dù có thể, nhưng ta không muốn đi một mình. Với thời gian, nguyên nhân của ta sẽ được làm sáng tỏ.

Vancha càu nhàu:

- Phù thủy thì có cả đống nguyên nhân bí ẩn.

Evanna làm ngơ, nói:

- Nếu các người muốn không có mặt ta, ta không ép.

Ông Crespley vội nói:

- Công nương Evanna, chúng tôi vinh hạnh có bà cùng đi. Xin đừng bực tức nếu chúng tôi tỏ ra nghi ngờ hay thiếu nồng nhiệt… thời gian này quá bức xúc, nên đôi khi chúng tôi không được bình tĩnh trong lời ăn tiếng nói.

Evanna mỉm cười:

- Khéo nói lắm, Larten, Nếu đã thỏa thuận như vậy, ta thu xếp hành lý và lên đường.

Ông Crespley chớp mắt:

- Sớm quá vậy?

- Đây là thời gian tốt nhất.

Ông hoàng bực bội:

- Hy vọng lũ cóc không bám theo.

Evanna nói:

- Ta không định đem theo chúng, nhưng người nhắc ta mới…

Thấy vẻ mặt ông, bà ta phì cười:

- Đừng lo… chúng sẽ ở lại giữ gìn mọi thứ ngăn nắp khi chúng ta trở lại.

Bà bước đi, nhưng từ từ quay lại, ngồi xuống, nói:

- Còn điều này nữa.

Vẻ nghiêm trọng trên mặt bà làm chúng tôi biết có chuyện chẳng lành.

- Desmond đã quyết định không nói với các người một điều: trò chơi tinh thần.

Vancha hỏi ngay:

- Là sao, công nương?

- Điều này liên quan đến chuyện truy lùng Chúc tể Ma-cà-chớp. Ta không biết các người sẽ thành công hay thất bại, nhưng nhìn vào mỗi khả năng có thể xảy ra trong tương lai, ta cóp nhặt được vào sự kiện. Ta không nói tới cái tương lai thành công của các ngươi… nhưng nếu thất bại…

Bà ngừng lại, cầm cả hai tay ông hoàng trong bàn tay trái – bàn tay bà ta bỗng to lớn khác thường – và nắm lấy tay ông Crespley bằng tay phải. Vẫn cầm tay hai ông, bà ta nhìn tôi, nói:

- Ta nói điều này, vì ta nghĩ các người cần nên biết. Ta không nói để các người sợ hãi, nhưng chỉ để các người sẵn sàng, khi vấn đề trở nên xấu nhất. Định mệnh đã để các người đυ.ng độ Chúc tể Ma-cà-chớp trên đường. Trong mỗi thời cơ đó, các người phải tận dụng nội lực mà kết liễu hắn. Nếu thất bại, chắc chắn ma-cà-chớp sẽ chiến thắng trong Chiến Tranh Của Những Vết Thẹo. Điều này thì các người đã biết rồi. Nhưng điều Desmond Tí Nị không nói ra là: kết thúc cuộc truy lùng, nếu bốn lần gặp Chúc tể Ma-cà-chớp mà không gϊếŧ được hắn, thì chỉ một người duy nhất trong các ngươi còn sống, để chứng kiến sự sụp đổ của thị tộc ma-cà-rồng.

Buông tay hai ông Vancha và Crespley, bà ta nhìn xuống, nói nhỏ hơn cả tiếng thì thầm:

- Hai kẻ kia sẽ phải… chết.
« Chương TrướcChương Tiếp »