Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thợ Săn Trong Chiều Tối

Chương 12

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khi chúng tôi tới nơi ở của bà Evanna, trăng tròn vành vạnh. Tuy nhiên tôi không nhận ra là đã tới khoảng trống, nếu ông Crepsley không huých nhẹ tôi, nhắc:- Chúng ta tới nơi rồi.

Về sau tôi mới biết, công nương Evanna đã niệm thần chú che phủ khắp nơi này, vì vậy nếu không biết, người ta chỉ nhìn lướt qua, không thể phát hiện nơi ở của bà ta được.

Tôi chăm chăm nhìn phía trước, nhưng trong mấy giây chẳng thấy gì ngoài cây cối. Đến khi uy lực thần chú tan hết, cây cối không có thật “biến mất”, tôi thấy mình đang nhìn xuống một cái ao trong veo như pha lê, hắt lên màu trắng dịu phản chiếu từ mặt trăng. Bên kia ao là một ngọn đồi, và tôi thấy một cửa vòm cung tối thui, dẫn vào một cái hang rộng lớn bên trong.

Khi chúng tôi đang lần xuống côn dốc thoai thoải, dẫn tới ao, trời đêm tràn ngập tiếng ồm ộp. Tôi ngừng lại cảnh giác, nhưng ông hoàng Vancha mỉm cười bảo:

- Cóc nhái đó. Chúng báo động cho Evanna. Khi bà cho chúng biết là an toàn, chúng sẽ im ngay.

Một lúc sau, bản hợp xướng cóc nhái ngừng bặt, chúng tôi đi lại trong tĩnh lặng. Tới bờ ao, ông Crepsley và Vancha bảo tôi và Harkat phải thận trọng, đừng đạp lên con cóc nào. Vì cả ngàn con ở chung quanh và cả dưới nước.

Harkat thì thầm:

- Thấy ghê quá! Cảm giác như tụi nó… đang lom khom nhìn chúng ta.

Vancha bảo:

- Chúng đang nhìn thật đó. Chúng canh gác hang và cái ao này, bảo vệ bà Evanna khỏi những kẻ đột nhập.

Tôi phì cười:

- Cóc nhái chống lại những kẻ đột nhập bằng cách nào?

Vancha cúi xuống bắt một con. Ông đưa nó lên ánh trăng, nhẹ nhẹ bóp hai bên sườn. Mồm mở toang hoác, con cóc phóng ra cái lưỡi dài thòng. Bằng ngón cái và ngón trỏ, ông ta giữ lưỡi con cóc, thận trọng không chạm vào cạnh lưỡi. Ông hỏi tôi:

- Thấy những cái nang hai bên lưỡi không?

- Những chỗ màu cam lồi ra đó hả? Chúng làm sao?

- Đầy nọc độc. Nếu con cóc này cuốn lưỡi vào cánh tay hay bắp chân mi, Bốp! Những cái nang này sẽ nổ ngay, và nọc độc sẽ thấm qua da thịt mi.

Ông lắc đầu nghiêm nghị nói:

- Chết đứ đừ trong ba mươi giây!

Đặt lại con cóc xuống cỏ ướt, ông mới buông lưỡi nó ra. Nó nhảy đi làm nhiệm vụ. Sau đó, tôi và Harkat bước đi, thận trọng tối đa.

Tới cửa hang, chúng tôi ngừng lại. Ông Crepsley và ông hoàng Vancha ngồi xuống, đặt túi hành lý sang một bên. Vancha lấy ra mẩu xương nhai từ mấy hôm trước, bây giờ mới sử dụng tới. Ông phun bã xương vào mấy con cóc lảng vảng tới quá gần chúng tôi.

Tôi hỏi:

-Chúng ta có vào trong không?

Ông Crepsley trả lời:

- Chờ được mời mới vào được. Evanna không dịu dàng với những kẻ xồng xộc vào đâu.

- Không có chuông sao?

- Evanna không cần chuông. Bà biết chúng ta ở đây và sẽ ra chào tùy theo thời gian của bà ta.

Ông hoàng đồng ý:

- Evanna không thích bị hối thúc. Một anh bạn của ta định lẳng lặng vào để làm bà ta bất ngờ. Evanna làm hắn mọc cả đống mụn cóc to đùng khắp người. Trông hắn cứ như… như…

Ông nhăn nhó:

- Khó nói quá, vì ta chưa thấy bất kỳ thứ gì giống như thế, dù ta đã từng thấy đủ thứ trên đời.

Tôi lo lắng hỏi:

- Nếu bà ta nguy hiểm thế, chúng ta có nên vào không?

Ông Crepsley trấn an:

- Yên tâm. Evanna không làm hại chúng ta đâu. Bà ta nóng tính, tốt nhất là đừng chọc giận bà ta. Nhưng Evanna không bao giờ gϊếŧ một ma-cà-rồng, trừ khi bị kích động tới điên lên.

Vancha cảnh giác – có lẽ là lần thứ một trăm:

- Nhớ đừng gọi bà ta là phù thủy.

Nửa tiếng sau, hàng chục con cóc – lớn hơn những con ở quanh ao – nhảy ra. Chúng tạo thành một vòng tròn, ngồi chớp mắt, bao quanh chúng tôi. Tôi vừa chớm đứng dậy, ông Crepsley bảo phải ngồi yên tại chỗ. Một lúc sau, từ trong hang một người đàn bà xuất hiện. Tôi chưa từng thấy người đàn bà nào lôi thôi xấu xí đến thế. Người thì thấp – chỉ cao hơn anh chàng mập lùn Harkat Mulds một tí – với mái tóc đen dài bù rối. Cơ bắp cuồn cuộn, cặp đùi chắc nịch, mạnh mẽ. Tai bà ta nhọn hoắt, mũi nhỏ xíu – trông như chỉ là hai cái lỗ trên môi trên – còn đôi mắt thì ti hí. Khi bà ta lại gần, tôi mới thấy: một mắt nâu, một mắt xanh lè. Lạ lùng hơn nữa, màu mắt thay đổi, phút trước mắt trái nâu, phút sau màu nâu chạy tọt qua mắt phải.

Lông lá bà ta mới khϊếp! Chân tay phủ đầy lông đen. Lông màu rậm rì như hai con sâu róm to đùng, cả đống lông mọc lòi ra khỏi tai và hai lỗ mũi; lại còn râu ria nữa chứ, hàng ria rậm tới Otto von Bismarck[1] phải mắc cỡ.

Những ngón tay bà ta cứng còng, ngắn ngủn đến lạ lùng. Tôi cứ tưởng, là một phù thủy, tay bà ta xương xẩu với những móng vuốt, như hình ảnh phù thủy tôi từng thấy trong sách và truyện tranh ngày còn nhỏ. Móng tay bà ta được cắt ngắn, trừ hai ngón út, móng dài thòng, sắc bén.

Bà không mặc y phục truyền thống, hay da thú như ông hoàng Vancha. Trái lại, bà ta mặc… dây thừng!

Những sợi dây dài màu vàng bện chặt cuốn quanh ngực và thân dưới, để cánh tay, đôi chân và bụng bà ta thoải mái phô ra.

Khó tưởng tượng nổi một người đàn bà khủng khϊếp hơn như thế, và… bụng tôi sôi òng ọc khi bà ta lê chân tiến lại gần chúng tôi.

Bà ta bước tới đâu hàng ngũ cóc tản ra tới đó. Evanna khịt mũi dè bỉu:

- Lại là ma-cà-rồng! Luôn luôn chỉ có ma-cà-rồng xấu xí, khát máu. Sao chưa bao giờ có những con người đẹp trai tới thăm ta được một lần?

- Vì chúng sợ bị bà ăn thịt.

Ông hoàng Vancha cười lớn trả lời, rồi đứng dậy ôm bà ta. Bà ôm lại, thật mạnh, nâng bổng ông hoàng ma-cà-rồng lên. Evanna nựng ông như nựng em bé:

- Vancha bé bỏng của ta. Nặng hơn rồi đấy, thưa ngài.

Ông nghẹn thở, cố nói:

- Còn bà xấu hơn bao giờ hết, thưa công nương.

- Mi chỉ nói vậy để làm ta vui thôi.

Vừa rúc rích cười nói bà ta vừa buông Vancha xuống, rồi quay qua ông Crepsley, lịch sự cúi đầu:

- Chào Larten.

- Chào Evanna.

Ông Crepsley chào lại, đứng dậy cúi đầu. Rồi, không hề báo trước, ông vung chân đá bà Evanna. Nhưng ông nhanh nhậy, bà ta còn nhanh nhạy hơn. Bà nắm chân ông mà vặn. Ông Crepsley xoay người, lăn đùng trên mặt đất. Ông chưa kịp phản ứng, đã bị bà Evanna phóng lên lưng, nắm cằm, kéo bật đầu lên. Evanna la lớn:

- Hàng chưa?

- Rồi!

Ông Crepsley khò khè, mặt đỏ bừng – không vì ngượng mà vì đau.

- Chú bé khôn đấy.

Evanna cười, hôn phớt lên trán ông. Rồi bà ta đứng dậy ngắm nghía tôi và Harkat – con mắt xanh tò mò nhìn Harkat, con mắt nâu nhìn tôi.

Cố giữ cho răng không va lộp cộp vào nhau, tôi ráng sức tỏ ra niềm nở:

- Xin chào công nương Evanna.

- Rất vui được gặp mi, Darren Shan. Mi được hoan nghênh tại đây.

Harkat không bối rối như tôi, anh ta cúi đầu lễ phép:

- Xin chào công nương.

- Chào Harkat. Mi cũng được hoan nghênh… như lần trước.

- Lần trước?

Harkat lập lại. Evanna bảo:

- Đây không phải lần thăm viếng đầu tiên của mi. Mi đã thay đổi quá nhiều, từ trong đến ngoài, nhưng ta vẫn nhận ra. Ta có biệt tài đó. Dáng vẻ bên ngoài không lừa được ta đâu.

Harkat bàng hoàng hỏi:

- Bà định nói là… bà biết tôi là… ai, trước khi trở thành gã Tí Hon?

Evanna gật đầu. Harkat khẩn khoản:

- Tôi là ai?

Bà phù thủy lắc đầu:

- Không nói được. Chính mi phải tìm ra.

Anh ta muốn nài nỉ thêm, nhưng bà Evanna đã bước lại, nâng cằm tôi bằng mấy ngón tay thô nhám, lạnh ngắt:

- Thì ra đây là cậu bé Ông Hoàng.

Quay đầu tôi từ phải sang trái, bà ta lẩm bẩm:

- Ta tưởng mi trẻ hơn nữa kia.

Ông Crepsley lên tiếng:

- Trên đường tới đây hắn đột nhiên được thanh tẩy.

- Thì ra vậy.

Vẫn giữ mặt tôi, hai mắt bà chăm chú quan sát, như muốn tìm ra một chi tiết của sự yếu đuối.

Tôi bật nói ra điều vừa xuất hiện trong đầu:

- Bà là một phù thủy, phải không ạ?

Cả ông hoàng và ông Crepsley đều rên lên.

Lỗ mũi bà ta loe ra, đầu nhào tới – mặt chúng tôi chỉ cách nhau vài mi li mét. Evanna rít lên:

- Mi gọi ta là gì?

- Ư.. không có gì. Xin lỗi. Cháu không định nói thế.

Bà ta gầm lên, quay lại ông Crepsley và Vancha March:

- Hai ngươi thật đáng nguyền rủa. Các ngươi bảo nó ta là một phù thủy!

Ông hoàng Vancha nói ngay:

- Không đâu, Evanna.

Ông Crepsley cũng vội vã tiếp lời:

- Chúng tôi bảo nó… không được gọi bà như thế.

Xỉa ngón tay út vào họ, bà gầm gừ:

- Ta phải moi ruột cả hai ra. Ta sẽ làm nếu như không có Darren ở đây… nhưng ta ghét phải gây ấn tượng xấu trong lần đầu nó gặp ta.

Quắc mắt nhìn hai ông, bà ta hạ tay xuống. Ông hoàng và ông Crepsley tỏ ra nhẹ nhõm hẳn. Không thể tin nổi. Tôi đã từng thấy ông Crepsley không hề nao núng khi đối đầu với ma-cà-chớp trang bị đầy vũ khí, và chắc chắn ông hoàng Vancha hoàn toàn bình tĩnh khi gặp hiểm nguy. Vậy mà lúc này, cả hai đang run rẩy trước một người đàn bà xấu xí, lùn tịt chẳng có gì đáng sợ, ngoài mấy móng tay dài thòng.

Tôi vừa định cười nhạo hai ông ma-cà-rồng, bà Evanna quay phắt lại làm tôi ngậm miệng ngay. Mặt bà ta đã thay đổi hẳn – giống thú hơn người – với cái miệng rộng ngoác và những cái nanh dài. Tôi khϊếp đảm bước giật lùi.

Harkat la lên:

- Coi chừng lũ cóc.

Anh nắm cánh tay, ngăn tôi đạp trúng một tên bảo vệ đầy nọc độc. Tôi nhìn xuống để biết chắc mình không bước lên một con cóc nào. Khi tôi ngước lên, mặt bà Evanna đã bình thường trở lại. Bà ta mỉm cười:

- Bề ngoài thôi Darren. Đừng bao giờ để ngoại hình phỉnh phờ mi.

Chung quanh bà bỗng lung linh tỏa sáng. Khi ánh sáng tan dần… Evanna cao lên, dịu dàng, xinh đẹp với mái tóc vàng và tấm áo dài trắng nõn. Miệng há hốc, tôi sửng sốt nhìn, bàng hoàng vì… sao mà bà ta xinh đẹp đến thế.

Búng ngón tay và trở lại… nguyên bản y xì như trước, bà Evanna nói:

- Ta là một pháp sư. Một bà đồng. Một nữ tu của huyền bí. Ta không phải là…

Ném cho hai ông Vancha và Crepsley cái nhìn lạnh buốt, bà ta gằn giọng:

- … Phù thủy. Ta là tạo vật của nhiều tài năng pháp thuật. Vì vậy, ta có thể thay hình đổi dạng theo ý muốn. Ít ra là từ tâm trí của những kẻ nhìn ta.

- Vậy thì tại sao…

- Tại sao ta chọn hình hài xấu xí này?

Tôi đỏ mặt gật đầu. Evanna nói tiếp:

- Vì ta cảm thấy thoải mái. Với ta, nhan sắc chẳng có nghĩa gì. Chỉ là điều tầm thường nhất trong thế giới của ta. Đây là hình thù ta tạo ra trong lần đầu tiên ta mang vóc dáng loài người, vì vậy ta thường trở lại hình thù này nhất.

Ông hoàng Vancha bỗng ồm ồm lên tiếng:

- Nhìn bà xinh đẹp, tôi thích hơn.

Nhận thấy vừa nói quá to, ông bật ho sù sụ. Bà Evanna nhếch môi cười:

- Thận trọng, Vancha. Nếu không, ta sẽ phải ra tay như với Larten nhiều năm trước.

Liếc tôi, bà ta hỏi:

- Lão đã cho mi biết vì sao có cái thẹo đó chưa?

Nhìn cái thẹo chạy dài bên má trái ông Crepsley, tôi lắc đầu. Mặt ông ma-cà-rồng đỏ bừng. Ông năn nỉ:

- Thôi đi, công nương. Xin đừng nhắc chuyện đó nữa. Ngày ấy tôi còn trẻ, khờ dại lắm.

- Đúng thế.

Bà huých mạnh sườn tôi, nói:

- Lúc đó ta mang một khuôn mặt xinh đẹp. Larten say bí tỉ, hắn cố hôn ta. Ta ban cho hắn một vết cào nhỏ, để dạy cho hắn biết thế nào là lễ độ.

Tôi sững sờ, vì vẫn tưởng ông Crepsley có vết thẹo đó là vì ác chiến với ma-cà-chớp hay thú dữ.

Vừa lau cái thẹo, ông Crepsley vừa thiểu não nói:

- Bà tàn nhẫn quá, Evanna.

Ông hoàng Vancha cười tới thò lò cả mũi:

- Hô hô hô… ha ha ha! Ta sẽ kể cho tất cả nghe vụ này. Ta cứ thắc mắc vì sao anh quá ngượng ngùng vì cái thẹo đó. Thường thường ma-cà-rồng huênh hoang về những vết thương, nhưng anh…

Ông Crepsley quát lên:

- Im đi.

Bà Evanna bảo:

- Ta có thể chữa lành vết thẹo đó. Nếu được khâu lại ngay, nó sẽ không quá rõ như bây giờ. Nhưng hắn vùng chạy, như con chó bị đá, và không trở lại suốt ba mươi năm.

Ông Crepsley nói nhỏ:

- Tôi không muốn.

Evanna cười giả lả:

- Tội nghiệp Larten. Khi còn là một ma-cà-rồng trẻ, ngươi cứ ngỡ mình là người đàn ông của các quý bà, nhưng …

Bà ta nhăn mặt nói:

- Rõ ràng ta đã quên một việc. Đã bảo chúng thu xếp, rồi ta quên khuấy mất.

Lẩm bẩm một mình, rồi bà ta quay qua lũ cóc, nho nhỏ kêu ồm ộp.

Tôi hỏi ông hoàng:

- Bà ấy làm gì vậy?

- Nói chuyện với cóc.

Harkat quì gối, chỉ một con cóc, hổn hển gọi tôi:

- Darren!

Ngồi xổm bên anh, tôi nhìn hình ảnh ông hoàng già Paris Skyle trên lưng con cóc, tạo bằng hai màu đen và xanh lục, chính xác đến lạ lùng.

- Thật phi thường!

Vừa nói, tôi vừa nhè nhẹ chạm vào hình ảnh đó, sẵn sàng rụt tay lại nếu nó há miệng. Rồi e dè, tôi lần mò theo những đường nét kỹ hơn. Tôi kêu lên với Harkat:

- Này, không phải vẽ đâu. Tôi nghĩ đây là một vết chàm.

- Không thể. Không vết chàm lại có thể… quá giống một người đến thế, nhất là một người chúng ta… Này! Còn nữa!

Quay lại, nhìn theo tay anh chỉ, tôi bảo:

- Không phải ông hoàng Paris.

- Không, nhưng là một khuôn mặt. Con thứ ba nữa kìa.

Tôi đứng dậy nhìn quanh:

- Con thứ tư nữa.

- Chắc chắn là hình vẽ.

Ông hoàng Vancha lên tiếng:

- Không phải vẽ đâu.

Cúi xuống, ông bắt một con, đưa lên cho chúng tôi quan sát. Nhìn gần, thêm ánh trăng sáng rực, chúng tôi thấy những dấu vết đó thật sự nằm dưới lớp da trên cùng của con cóc.

Ông Crepsley nhắc chúng tôi:

- Ta đã bảo là Evanna chăn nuôi cóc mà.

Ông cầm con cóc từ tay Vancha, vuốt ve hình khuôn mặt, nó phồng lên chống cự.

- Đây là sự phối hợp giữa thiên nhiên và phép thuật.

Bà ta tìm những con cóc có những dấu hiệu tự nhiên mạnh mẽ, cải tiến chúng bằng phép thuật, rồi nuôi dưỡng, tạo ra những khuôn mặt. Evanna là người duy nhất trên thế giới có thể làm điều này.

- Đây rồi.

Evanna vừa nói vừa xô tôi và ông hoàng Vancha sang một bên, dẫn đầu chín con cóc, tiến lại gần ông Crepsley, bà nói:

- Larten, ta cảm thấy có lỗi khi đã gây khó khăn cho ngươi với cái thẹo đó. Đáng lẽ ta không nên cắt sâu đến thế.

Ông Crepsley cười dịu dàng:

- Tôi quên chuyện đó rồi, thưa công nương. Bây giờ vết thẹo là một phần cơ thể tôi. Tôi hãnh diện vì nó.

Ông liếc nhìn ông hoàng:

- Cho dù những kẻ khác thường đem ra nhạo báng.

- Dù sao, ta vẫn áy náy. Nhiều năm qua ta đã tặng ngươi những món quà – chẳng hạn như bộ xoong chảo có thể xếp gọn lại – nhưng ta vẫn chưa hài lòng.

- Không cần thiết…

- Im miệng, để ta nói hết. Ta nghĩ, ít nhất cũng phải có một món quà để ta đền bù cho ngươi. Chỉ là một chút… lòng thành của ta.

Ông Crepsley nhìn xuống bầy cóc:

- Hy vọng là bà không định cho tôi mấy con cóc.

- Không chỉ là những con cóc đâu.

Bà ồm ộp ra lệnh cho bầy cóc bố trí lại đội hình, rồi nói tiếp:

- Ta biết Arra Sails đã bị gϊếŧ trong một trận đánh với ma-cà-chớp sáu năm trước.

Mặt ông Crepsley chợt ủ dột khi nghe nhắc tới tên bà Arra. Ông đã từng gắn bó với bà và khó nguôi ngoai vì cái chết đó. Ông nói:

- Bà ấy chết trong anh dũng.

- Ta đoán ngươi không còn giữ được bất cứ thứ gì của Arra, đúng không?

- Chẳng hạn là gì?

- Một lọn tóc, con dao, một mảnh vải áo?

- Ma-cà-rồng không mê những trò ngớ ngẩn đó.

- Họ nên mê thì hơn.

Evanna thở dài nói. Bầy cóc đã giữ yên đội hình, bà ta nhìn xuống chúng, gật đầu rồi bước tránh sang một bên.

Ông Crepsley vừa định mở miệng hỏi, bỗng im bặt khi mắt ông bắt gặp bầy cóc và khuôn mặt trải trên lưng chúng.

Đó là khuôn mặt của Arra Sails, trên mỗi lưng cóc là một phần. Khuôn mặt chính xác từng chi tiết và nhiều màu sắc hơn những khuôn mặt trên những con cóc khác. Evanna đã sáng tạo bằng các màu vàng, xanh và đỏ, đem sức sống cho cặp mắt, đôi môi, hai má và mái tóc. Không thể chụp hình được ma-cà-rồng – nguyên tử của họ nhảy quanh thật kỳ lạ, không thể ghi hình ảnh vào phim – nhưng khuôn mặt này gần như một tấm hình của Arra mà người ta có thể tưởng tượng ra được.

Ông Crepsley bất động, miệng mím chặt, nhưng đôi mắt tràn đầy nhiệt tình, phiền não và… thương yêu. Ông thì thầm:

- Cám ơn, Evanna.

Bà cười dịu dàng:

- Không cần phải cám ơn.

Nhìn khắp lượt chúng tôi, bà bảo:

- Ta nghĩ, chúng ta nên để Larten một mình. Vào trong hang đi.

Không nói một lời, chúng tôi đi theo bà ta. Kể cả ông hoàng Vancha thường rất ồn ào cũng chỉ lẳng lặng bóp nhẹ vai ông Crepsley an ủi. Lũ cóc nhảy theo chúng tôi, trừ chín con có chân dung của Arra trên lưng. Chúng ở lại, giữ nguyên hình dáng, trong khi ông Crepsley buồn rầu nhìn khuôn mặt một thời đã là vợ ông và nhớ về nỗi đau quá khứ.
« Chương TrướcChương Tiếp »