Lại thêm một đêm dài mệt mỏi trong Cung Ông Hoàng. Tướng quân ma-cà-rồng, Staffen Irve, đang báo cáo lên tôi và ông hoàng Paris Skyle. Paris là ma-ca-rồng già nhất đang còn sống, với hơn tám trăm tuổi lận lưng. Ông có mái tóc bạc buôn thả, chòm râu xám dài thườn thượt và một tai bị mất trong cuộc đυ.ng độ từ nhiều thập kỉ trước.
Staffen Irve đã hoạt động ngoài chiến trường từ ba năm nay, và ông ta đang tóm tắt kinh nghiệm của mình trong cuộc Chiến Tranh Của Những Vết Thẹo (Vết thẹo trên đầu ngón tay của chúng tôi là dấu hiệu chung của ma-cà-rồng hay ma-cà-chớp). Cuộc chiến này thật khác thường. Không có những trận đánh lớn, không bên nào sử dụng sung đạn. Ma-cà-rồng và ma-cà-chớp chỉ chiến đấu bằng tay với những vũ khí như kiếm, chùy, giáo. Cuộc chiến là hang loạt đυ.ng độ lẻ tẻ - mỗi lần chỉ ba bốn ma-cà-rồng đối đầu với một số lượng ma-cà-chớp tương tự, đánh nhau tới chết.
Staffen Irve kể về một cuộc đυ.ng độ mới xẩy ra:
- Bốn chúng tôi đánh với ba tên của chúng. Nhưng ba chàng trai của tôi thì lớ ngớ, trong khi tụi ma-cà-chớp rất dày dạn chiến trường. Tôi gϊếŧ được một tên, hai tên kia chạy thoát để lại bên tôi hai cậu bị chết, cậu thứ ba với cánh tay vô dụng.
Ông hoàng Paris hỏi:
- Có tên ma-cà-chớp nào nói gì tới chúa tể của chúng không?
- Không, thưa ngài. Những tên tôi bắt sống được chỉ cười sằng sặc khi được hỏi, cho dù chúng bị tra khảo.
Suốt sáu năm săn lung, chúng tôi không hề thấy dấu vết Chúa tể của chúng. Chúng tôi biết là hắn chưa được truyền máu – nhiều ma-cà-chớp đã cho chúng tôi biết là hắn đang học hỏi mọi cách thức trước khi trở thành một ma-cà-chớp thực thụ - và ý kiến chung là nếu muốn phá bỏ lời tiên tri của lão Tí Nị, chúng tôi phải tìm ra và gϊếŧ Chúa tể của chúng, trước khi hắn nắm toàn quyền kiểm soát thị tộc.
Một số tướng quân đang chờ để nói chuyện với ông hoàng Paris. Staffen Irve vừa bước ra, họ tiến tới ngay, nhưng tơi đưa tay ra dấu cho họ lùi lại. Nâng một cốc máu ấm, tôi trao cho ông hoàng một tai. Ông mỉm cười, uống ừng ực, rồi đưa lưng bàn tay run rẩy chùi mấy vết đỏ lòm quanh miệng. Trách nhiệm điều khiển hội đồng chiến tranh đang rút cạn sức lão ma-cà-rồng lụ khụ.
Lo lắng cho sức khỏe của ông, tôi hỏi:
- Ngài muốn họp suốt đêm sao?
Ông lắc đầu, lẩm bẩm:
- Đêm còn dài mà.
- Nhưng sức ngài không còn dài nữa.
Giọng nói quen thuộc vang lên sau tôi – Ông Crepsley. Ma-cà-rồng trong chiếc áo choàng đỏ luôn ở bên tôi, làm cố vấn và ủng hộ tôi. Ông có một vị trí đặc biệt. Là một ma-cà-rồng bình thường, ông không giữ một chức vị quan trọng nào, và có thể nhận lệnh từ các tướng quân thuộc hàng thấp nhất. Tuy nhiên, là giám hộ của tôi, ông nắm quyền lực như một ông hoàng một cách không chính thức (vì tôi luôn theo lời chỉ dạy của ông hầu như mọi lúc). Thật ra, ông Crepsley chỉ trực thuộc dưới quyền ông hoàng già Paris Skyle, tuy nhiên không ai biết rõ chuyện này. Nghi thức ma-cà-rồng mà – cứ việc tìm hiểu!
Nhẹ đặt tay lên vai ông hoàng già, ông Crepsley nói:
- Cuộc chiến này còn kéo dài. Ngài không nên dốc cạn sức mình quá sớm. Rồi đây, chúng tôi vẫn còn rất cần có ngài.
Paris cả cười:
- Nhảm nhí! Larten, anh và Darren là tương lai. Ta là quá khứ rồi. Nếu cuộc chiến này kéo dài như chúng ta hằng lo ngại thì ta sẽ chẳng sống được tới hồi kết cuộc đâu. Ngay bây giờ, nếu ta không ghi được dấu ấn nào thì chẳng bao giờ còn cơ hội nữa.
Ông Crepsley vừa định phản đối, ông hoàng già đưa ngón tay cong queo bảo ông im lặng:
- Con cú già rất ghét phải nghe tán dương là nó còn trẻ và tràn trề sinh lực. Ta đang ở phút cuối đời, kẻ nào nói ngược lại là ngu ngốc, dối trá, hay... cả hai.
Ông Crepsley gục đầu:
- Tốt thôi. Tôi sẽ không bàn cãi gì thêm nữa.
- Ta hy vọng vậy.
Ông hoàng già khịt mũi, mệt mỏi trở mình trên ngai, rồi nói tiếp:
- Nhưng đây là một đêm đầy cam go. Ta sẽ bàn bac với các vị tướng quân này, rồi mới bò vào quan tài để ngủ. Liệu không có ta, Darren có thể xoay sở nổi không?
- Darren sẽ xoay sở được.
Ông Crepsley tin tưởng nói, rồi đứng lùi sau tôi một chút khi các tướng quân tiến vào, để sẵn sàng cố vấn cho tôi khi cần thiết.
Tới rạng đông ông hoàng Paris vẫn chưa có thể rút vào quan tài để nghỉ ngơi. Các tướng quân có quá nhiều việc để thảo luận: nghiên cứu những báo cáo về sự di chuyển của ma-cà-chớp, để cố gắng xác định nơi chúa tể của chúng có thể trú ẩn. Vì vậy, gần tới trưa ông hoàng già mới dời buổi họp.
Tôi tự ban cho mình một khoảng ngắn nghỉ ngơi, vơ vài món ăn, rồi nghe báo cáo của ba thầy trợ giảng môn tác chiến. Họ đang huấn luyện cho một nhóm tướng quân mới nhất. Sau đó tối phải đưa hai tướng quân mới ra chiến trường để nếm mùi trận mạc lần đầu. Tôi mau chóng hoàn tất nghi thức nhỏ: bôi máu ma-cà-rồng lên trán họ và lẩm bẩm mấy lời khấn nguyện chiến tranh cổ xưa – chúc họ may mắn, đi gϊếŧ ma-cà-chớp – hay là chết.
Tiếp theo là thời gian của những ma-cà-rồng tràn tới tôi với hàng loạt vấn đề và những lời chất vấn. Là một ông hoàng, tôi được trông chờ giải quyết mọi vấn đề trong đời. Tôi chỉ là một ma-cà-rồng nửa mùa non trẻ