Từ xa xa đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập đang tiến gần hoa viên đã bị bỏ hoang vắng vẻ này.
"Ngươi mau đi đi, hôm nay xem như tha mạng cho ngươi." Cung Sa lạnh lùng nói ra, nàng rất là bất mãn đối với hành động thiếu suy nghĩ của Lạc Mạn nhưng cũng không nói nhiều, nàng lòng nóng như lửa thật không biết nương nương ra sau các nàng cần phải mau chóng quay về nên cũng không muốn đôi co nhiều lời với hắn càng không muốn kéo dài thời gian thêm nữa.
Kỳ Tử Nhạc thấy vậy nhấc chân phi thân, thân ảnh hòa vào bóng đêm chỉ trong chốc lát đã không còn thấy bóng người, Kỳ Tử Nhạc vừa rời đi cũng là lúc Tống Điêu Chính dẫn một đoàn quân hơn trăm ngự lâm quân chạy đến.
"Ta đến trễ." Tống Điêu Chính mở miệng nói, lời nói cũng như là lời nhận tội, hắn thân là tướng quân phụ trách ở Kim Ninh Cung nhưng đã hai lần không bảo vệ được Hoàng Hậu nương nương, vô cùng hổ thẹn, lần này xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn mất mạng thì không sao nhưng nếu chu di cửu tộc thì hắn thật sự chết cũng không dám gặp tổ tiên, khuôn mặt có vẻ bình bình tĩnh tĩnh, nhưng thật ra bên trong đã sớm rối mù.
"Đối thủ võ công cao, lỗi cũng không phải của ngươi." Cung Sa thấy hắn người nhuễ nhãi mồ hôi cũng biết là hắn tận lực chạy đến đây, các nàng cũng có phần lỗi nên cũng không trách tội hắn, chỉ trách Kỳ Tử Nhạc xuất hiện ma không hay quỷ không biết.
Tống Điêu Chính nghe vậy, trong lòng như nở hoa nhưng trên mặt vẫn thủy chung nghiêm chỉnh.
*
Kim Ninh Cung
Cung Sa Lạc Mạn vừa trở về từ xa đã nghe thấy tiếng khóc của Tố Nhi, vừa đi qua hoa viên tiếng khóc càng ngày càng rõ, tới trước viện, liền thấy ngay cả đám người đứng trước tẩm điện Tố Nhi khóc đến sưng cả mắt vô cùng thương tâm. "Tham kiến thừa tướng, phu nhân" Cung Sa Lạc Mạn tiến thêm vài bước liền nhận ra phụ mẫu của Hoàng Hậu là Dạ Tã Phàm và Thục Linh Nha đang đứng trong đám người, vội thi lễ.
"Các ngươi sau lại để xảy ra chuyện này?" Thục Linh Nha vừa thấy các nàng, không chịu nổi liền quở trách.
"Thỉnh phu nhân trách tội" Cung Sa Lạc Mạn phất y phục sang một bên, ôm quyền quỳ trước mặt Thục Linh Nha.
"Trách tội? Nếu Hoàng hậu nương nương xảy ra chuyện gì, nói xem các ngươi có thể chịu tội như thế nào?" Thục Linh Nha nóng giận quát cũng không để ý thường ngày cái gì thục nữ cái gì đoan trang. Cung nữ thái giám ở một bên mặt ai cũng biến sắc thầm than không xong, nếu nương nương xảy ra chuyện gì mấy chục mạng người ở Kim Ninh chắc chắn đều bị chôn sống, không chừng còn tru di cửu tộc. càng nghĩ càng rùng mình, đổ mồ hôi lạnh, bọn họ lúc này chỉ biết cầu nguyện nương nương bình an vô sự.
"Nô tì..." Cung Sa Lạc Mạn cúi đầu nhất thời không biết phải trả lời như thế nào, dù có lấy mười cái mạng hay trăm cái mạng của các nàng cũng không thể đền tội được.
"Nàng đừng nói nữa!" Dạ Tã Phàm cao giọng nói, thái độ rất là không vừa lòng, nghe Thục Linh Nha càng nói càng hồ đồ, vô cùng mất mặt xấu hổ, không để nàng nháo nữa. Thục Linh Nha cảm thấy mình vừa rồi thất thố nhưng cũng không thể trách nàng có người mẫu thân nào mà không lo cho tính mạng của con mình, huống chi Tước nhi từ nhỏ đã được thương yêu chìu chuộng, bị như vậy làm sao có thể chịu được.
Mọi người ở đây ai cũng bất an ngự y vào lâu như vậy sao vẫn chưa nghe thấy động tĩnh, từ cung nữ thái giám cho đến người trong gia tộc ai cũng đứng ngồi không yên, đúng lúc này cửa phòng mở hai ngự y một già một trẻ bước ra: "Lâm ngự y Hoàng Hậu nương nương sao rồi?" Dạ Tã Phàm tiến đến trước mặt ngự y hỏi.
"Nương nương hiện tại đã không còn nguy hiểm đến tính mạng, nhưng..." khuôn mặt già căng thẳng toát ra mồ hôi lạnh không dám mở miệng nói tiếp nếu không cẩn thận sẽ không giữ được mạng.
"Nhưng như thế nào mau nói!" Dạ Tã Phàm thấy hắn ấp úng như vậy không kiên nhẫn nói.
"Đại nhân bớt giận, hiện tại nương nương mất nhiều máu mà linh dược quý trong cung đã sử dụng hết, chỉ sợ không hồi phục ngay được mà phải điều trị trong thời gian dài mới hồi phục hoàn toàn được." Lâm Doãn nói nhưng không dám ngẩn đầu, ngữ khí cũng run sợ.
"Sử dụng hết sao? Vậy khi nào thì Hoàng Hậu mới tỉnh lại." Dạ Tã Phàm ngạc nhiên nhưng cũng không để ý nhiều.
"Nếu nhanh nhất là ngày mai hoặc có thể kéo dài hơn nương nương mới có thể tỉnh lại."
"Ngươi lui đi." Dạ Tã Phàm nghe vậy tâm mới bình ổn chút ít, liền cho người lui, sau đó ra lệnh, "Không có lệnh không được cho ai vào!" lúc này phải nên cẩn trọng nếu lỡ có có chuyện gì xảy ra hậu quả thật khó lường.
_____
Phủ Thừa Tướng
"Kỳ Vương người bị thương sao, để bọn ta băng bó vết thương lại!" Mộc Thủy Mộc Hỏa thấy Kỳ Tử Nhạc trở về, nhưng trên người toàn là máu, kinh hãi chạy đến.
"Dược tuỷ thảo các ngươi có mang theo không?" Kỳ Tử Nhạc vừa vào đến cửa cất lời hỏi, không thèm để ý đến bản thân.
"À đúng rồi! bọn ta có mang theo, thiếu chút nữa đã quên mất." Mộc Thủy nghe Kỳ Tử Nhạc nói vậy liền mừng rỡ, Dược tuỷ thảo là do gia gia Kỳ Vương Khởi đem cho phòng hờ Kỳ Tử Nhạc cần dùng đến.
Kỳ Tử Nhạc nóng lòng, không kiên nhẫn nói: "Mau lấy ra đây!"
Mộc Thủy cầm lọ thuốc đi ra: "Để ta giúp người."
"Không cần!" Kỳ Tử Nhạc cầm lấy
Dược tủy thảo nhanh chóng ra ngoài, Thủy Hỏa bất động không kịp phản ứng, không biết Kỳ Tử Nhạc định làm gì, vội vã đuổi theo sau.
Kỳ Tử Nhạc rời phủ thừa tướng chạy ngay vào trong cung, khó khăn lắm mới đến được Kim Ninh Cung, trời lúc cũng đã hừng đông, mặt trời vừa ló dạng, Kỳ Tử Nhạc đứng trên cây đại thụ từ đằng xa nhìn xuống, bên ngoài đại môn ngự lâm quân đều là đội quân tinh nhuệ canh giữ, bên trong cũng canh gác nghiêm ngặt, Kỳ Tử Nhạc nhất thời không biết phải làm sao mới vào được bên trong, đang lúc rối trí thì:
"Kỳ Vương ngươi đang bị thương tại sao lại vào đây? Hoàng cung không phải là nơi muốn tùy tiện vào thì vào, muốn ra thì ra, hại bọn ta vất vả mới vào được đây." Thủy Hỏa vào tới đây quan sát một lát liền thấy ngay Kỳ Tử Nhạc đang trên cây cổ thụ cao, Mộc Hỏa đầu muốn bóc khối tức giận nói, với võ công của Kỳ Tử Nhạc vào đây đơn nhiên sẽ dễ dàng hơn các nàng, nhưng hắn đang bị thương lại dám liều mạng chạy vào đây, nếu bị cấm quân bắt gặp chẳng phải bỏ mạng tại đây sao? Nếu các nàng không cẩn thận không chừng đã bỏ mạng mất rồi, làm sao mà không tức giận được, tuy mang thân phận chủ tử nhưng các nàng lúc này sẽ không ngại mà mắng hắn.
Kỳ Tử Nhạc biết bọn họ lo cho mình nên cũng nhượn bộ, dùng ngữ khí ôn hòa nói: "Được rồi đừng tức giận, vết thương của ta cũng không sao, vài ngày sẽ hết thôi."
Mộc Thủy trách cứ: "Người thật sự lần này quá hồ đồ, quá hấp tấp, không suy nghĩ tới hậu quả!"
Kỳ Tử Nhạc lo lắng, biết là mình vừa làm ra cái chuyện ngu xuẩn cỡ nào, nên hướng các nàng cầu cứu: "Lúc đó ta cũng không hiểu sao lại làm như vậy, bây giờ cần vào tẩm cung của nàng, các ngươi mau giúp ta đi."
Mộc Thủy kinh ngạc: "Giúp? Bây giờ sao?"
Mộc Hỏa nhanh miệng ngăn cản: "Tuyệt đối không được, nhìn xem quân lính chặt chẽ như vậy vào thì nhất định chỉ có con đường chết."
"Chờ? Ngươi bắt ta chờ bao lâu? tính mạng của nàng hiện giờ ra sao ta còn không biết, kêu ta làm sau an tâm được đây!" Kỳ Tử Nhạc kích động lớn tiếng quát, chỉ cần nghĩ lại lúc đó người nàng toàn máu huyết Kỳ Tử Nhạc thật sự như nghẹn thở, không thở được.
Mộc Hỏa cũng không thua kém, tức giận quát lớn: "Còn nói! Là ai làm ra chuyện này? Là ai tạo ra nói xem!"
Mộc Thủy liếc Mộc Mộc Hoả một cái, hàm ý kêu Mộc Hỏa im đi.
"Bây giờ Kỳ Vương quay về băng bó vết thương, rồi tối nay đột nhập vào, bây giờ cũng không biết Hoàng Hậu ra sau, đợi có tin tức được không?" Mộc Thủy thấy Kỳ Tử Nhạc như vậy nhìn đến vết máu trên y phục đã khô càng đau lòng, không còn cách nào nên đành phải ôn nhu khuyên giải, chuyện Hoàng Hậu nương nương bị thương chỉ vài canh giờ đã truyền đi khắp nơi trong cung, làm sao các nàng không biết được. Tình hình bây giờ vô cùng căn thẳng bắt buộc các nàng phải giúp Kỳ Tử Nhạc giữ bình tĩnh.
Kỳ Tử Nhạc suy nghĩ kĩ một chút, sau đó đổi ý, quyết định nghe theo thời các nàng, quay về.
*
"Mời đại nhân về cho, hiện tại không thể gặp Hoàng Hậu." Dương Văn Thám vừa đến cửa lớn đã bị Tống Điêu Chính cản lại, quan lại dù cấp bậc cao thấp tất cả đều bị từ chối, bọn họ được dặn dò bất cứ ai cũng không thể cho vào ngoại trừ Hoàng Thượng cùng Thái Tử và người của phủ Quốc sư.
"Mẫu hậu, mẫu hậu, người tỉnh lại rồi sao?" Liêu Nhiên thấy Dạ Vi Tước cử động, đang ngồi liền bật dậy, kích động cầm lấy tay nàng mừng rỡ nói, từ khi biết mẫu hậu bị thương hắn đã đến đây ngồi suốt mấy canh giờ khóc vô cùng thương tâm, khuyên giải thế nào cũng không chịu ăn uống chỉ chung thủy ngồi một chổ đợi mẫu hậu tỉnh lại.
Lúc Dạ Vi Tước tỉnh lại sắc trời đã gần tối, mặt trời chuẩn bị xuống núi, Dạ Vi Tước mơ hồ tỉnh lại cử động đôi mi, mắt từ từ mở ra, nhưng ánh sáng truyền đến mắt làm cho nàng không thích ứng kịp, phải nhắm mắt lại lần nữa, chân mày nhíu chặt lại, hồi lâu mới khôi phục lại, mở mắt ra liền nhìn thấy Liêu Nhiên đang gắt gao ôm lấy nàng khóc, Dạ Vi Tước hơi nhếch môi, mỉm cười, vươn tay ra định ôm lấy Liêu Nhiên nhưng vừa cử động đã cảm nhận một trận đau nhức ê ẩm từ tay truyền đến, mím chặt môi chịu đựng đau đớn, dùng tay không bị thương ôm lấy Liêu Nhiên, nhẹ nhàn vuốt ve lưng hắn an ủi: "Đừng khóc, mẫu hậu không sao rồi, không sao rồi!"
"Nhi thần rất lo lắng cho người? Người có đau không?" Liêu Nhiên nhìn đến vết thương yển tay mẫu hậu, càng nói càng khóc lớn hơn, mặt mày cũng lem luốt hết. Dạ Vi Tước thấy vậy, lấy khăn lụa mỏng bên người lau mặt hắn, nhìn sắc trời bên ngoài cũng đã gần tối nói, "Được rồi con mau về nghỉ ngơi đi, mẫu hậu không sao rồi." Dạ Vi Tước cưng chiều vuốt ve khuôn mặt của Liêu Nhiên, Liêu Nhiên tuy đã mười hai tuổi nhưng vẫn như một hài tử ngây thơ lương thiện không chịu lớn.
"Được vậy hôm sau hà nhi lại đến thăm người, mẫu hậu cũng nghỉ sớm." Liêu Nhiên biết mẫu hậu bình an nên cũng yên tâm vài phần, hắn còn có chuyện phải thực hiện nói xong liền đi ngay.